Tái Hôn

Tái Hôn - Chương 29: Cậu ngó lơ tôi mặc kệ tôi không phải là bỏ gần cầu xa sao?




Dương Quýnh: "..."

Phó Duy Diễn đứng tại chỗ đợi hai giây, nhịn không được có chút thẹn quá hóa giận: "Biểu cảm của cậu như thế kia là sao hả?"

"...?" Dương Quýnh hỏi: "Anh bật đèn hay sao mà còn nhìn thấy được biểu cảm của tôi?"

Phó Duy Diễn cạch một tiếng ấn nút mở đèn.

Ánh mắt Dương Quýnh nhìn hắn hệt như là đang nhìn người bệnh thần kinh, còn không bằng vẻ mặt khiếp sợ mà hắn tự não bổ ra nữa.

Dương Quýnh quét mắt trên người hắn từ trên xuống dưới hai lần, như là hai cái đèn pha công suất lớn trực tiếp rọi tới. Phó Duy Diễn mím môi hơi nghiêng mặt sang một bên, trong thoáng chốc nhịn không được xoay trở lại, đối diện tầm mắt của đối phương.

Dương Quýnh hỏi hắn: "Tối nay anh uống lộn thuốc hả? Sao lại kỳ quái như vậy. Lại còn xin lỗi này nọ các thứ?"

Phó Duy Diễn lại bĩu môi nói: "Ai nói xin lỗi với cậu, cậu ngày đó nói chuyện khó nghe như vậy, tôi cho cậu bậc thang cậu cũng không thèm xuống, còn dữ dằn mà chê tôi lái xe không tốt."

Dương Quýnh chấn kinh: "Rõ ràng vừa nãy tự anh nói phải xin lỗi tôi!"

"Tôi nói là nếu như thành chồng trước thì sẽ xin lỗi cậu, dù sao cũng đường ai nấy đi, làm người còn không nói được một hai lời hay ý đẹp sao." Phó Duy Diễn nói: "Cơ mà bây giờ còn chưa có thành chồng trước của cậu đâu." Hắn nói xong muốn nhắc lại đề tài vừa nãy, nhưng cảm thấy có chút sĩ diện, bèn đứng ở cửa chỉ vào chiếc bánh ngọt trên tay cậu, hỏi: "Mua ở đâu vậy, ăn có ngon không?"

"... Ăn có ngon hay không cũng không phải cho anh." Dương Quýnh lúc này mới nhớ tới trong tay còn mang theo một thứ, quay ra liếc mắt nhìn hắn, có chút cạn lời mà lắc đầu, quay người về phòng ngủ của chính mình.

Lúc này cách thời gian ngủ còn sớm, Dương Quýnh ôm điện thoại di động do dự nửa ngày, cuối cùng trước tiên gửi tin nhắn cho Từ Chí: Anh đã ngủ chưa?

Từ Chí rất mau trả lời: Vẫn chưa.

Dương Quýnh lại do dự, đi tới đi lui hai bước, cuối cùng hít vào một hơi gọi điện thoại cho bên kia.

Âm thanh ở bên Từ Chí có chút ồn ào, Dương Quýnh nghe được bên kia alo một tiếng, vội hắng giọng thỏ thẻ nói xin lỗi: "Xin lỗi anh nha, hôm nay tôi đi nhầm chỗ."

"Tôi thấy tin nhắn của cậu rồi, " Từ Chí cười nói: "Tôi mà là cậu cũng lo lắng muốn chết, khu phía Bắc đó đang trùng kiến, phỏng chừng là không có xe nào chịu đi từ đó về đây, cậu đi về bằng cách nào?"

Dương Quýnh bèn kể lại chuyện tối nay một lần nữa, lúc trước cậu gửi đi một tin nhắn dài giải thích tình huống, lúc này trịnh trọng nói xin lỗi với người ta, lại đem ngọn nguồn cùng chi tiết nhỏ ra diễn giải một cách tỉ mỉ. Nói xong chính mình cũng cảm thấy được có chút cẩu huyết, ai dè Từ Chí lại chỉ cười ha ha, nói: "Ông chủ quán mỳ kia nói chuyện hơi có ngữ điệu vùng Đông Bắc phải không?"

Dương Quýnh thoáng sửng sốt, có chút bất ngờ: "Làm sao anh biết?"

"Tôi biết chứ, hơn nữa còn biết ông ấy là người Thiểm Tây chính gốc, có một hồi tôi đi Tây An chung một chuyến bay với ông ấy, trò chuyện rất hợp ý, sau đó còn đến quán mỳ của ổng ăn rồi. Có điều cũng rất lâu rồi, khi đó quán của bọn họ hay dùng loại bát cũ kia, to hơn mặt người, hệt như một cái chậu. Món mỳ ba trong một ở đó ăn cực kỳ ngon." Từ Chí cười nói: "Cậu không nếm thử thực sự là quá đáng tiếc."

Cửa phòng ngủ bị người gõ hai lần, Dương Quýnh cau mày quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy cửa bị người nọ đẩy ra một cái khe, Phó Duy Diễn thò mặt vào, khoa tay múa chân một chút. Dương Quýnh ở trong lòng lườm nguýt hắn, không thèm phản ứng lại, đứng dậy đi tới trước bệ cửa sổ.

Trong lòng cậu vẫn cứ có chút băn khoăn, thế nhưng nhận thấy tâm tình của Từ Chí vẫn còn tốt, dù sao cũng không lúng túng như trước, ho khan một chút rồi hỏi: "Thật ngại quá, anh ăn tối chưa?"

"Mới vừa ăn, " Từ Chí nói: "Đang ở cùng với mấy đứa bạn đây, cậu cũng mau ăn một chút gì đi." Lại nói: "Có điều cậu bỏ qua đại tiệc tối nay rồi thật quá đáng tiếc, bữa sau cậu phải đền bù cho tôi nhé, tìm một nhà hàng ăn ngon, cậu thanh toán."

Dương Quýnh vội vàng nói: "Không thành vấn đề."

Hai người tán gẫu vài câu, bầu không khí tốt hơn so với dự đoán, nhưng cũng ăn ý đều tuyệt đối không đề cập tới chuyện quà sinh nhật. Trong lòng Dương Quýnh thấp thoáng một chút cảm xúc mâu thuẫn cực kỳ mờ nhạt, cậu khi thì vui mừng, cảm thấy việc này dường như có hơi vội vàng, mà chính mình cũng còn lâu mới chuẩn bị được kỹ càng như mong đợi, rồi lại khi thì thấy mất mát, cảm giác Từ Chí là một người mà tất cả mọi mặt đều rất tốt, nếu như bỏ lỡ, cũng không biết sau này còn có cơ hội gặp được người nào thích hợp hơn không.

Không lâu sau hai người chúc lẫn nhau ngủ ngon, Dương Quýnh cúp máy, lại nghĩ tới một chuyện, đăng một bài chúc mừng sinh nhật vui vẻ cho người ta trên WeChat. Cậu đăng xong nhìn thấy phía dưới có bạn bè mới cập nhật, bấm vào xem, thì thấy Từ Chí trước tiên đăng ba bức ảnh, bức thứ nhất là lúc chừng sáu giờ, nhìn có vẻ như là ở nhà hàng, chỉ có một cánh tay trong bức ảnh, bối cảnh là cửa sổ hình cung đính hoa hồng, ánh sáng mờ ảo, lãng mạn vô cùng.

Bức thứ hai và thứ ba là sau đó không lâu, trông là thấy đã chuyển sang một địa điểm khác, cùng bạn bè tụ hội. Người có mặt rất đông, Từ Chí bị chen chúc trong đó, ngược lại cũng không cô quạnh.

Dương Quýnh trông chỗ kia lạ mắt, cũng phân biệt không rõ, lúc muốn lui ra ngoài thì bị trượt ngón tay, lại nhìn thấy Phó Duy Diễn đăng một dòng trạng thái mới.

Uy mãnh tiên sinh: Bánh ngọt thật khó ăn.

Ảnh đính kèm là một cái bánh ngọt bị mở ra, cốt bánh ngọt dưới đáy hơi lệch đi, phần trang trí ở mặt trên cũng vô cùng thê thảm mà sụp thành một đống.

Dương Quýnh cảm thấy sai sai ở chỗ nào, cau mày mở bức ảnh bánh ngọt kia ra, nhận diện nửa ngày mới nhớ tới chính là cái mình mua. Cậu vô cùng tức giận, ngón tay trượt trên màn hình run rẩy đến mấy lần, mới nghiến răng hô một câu: "Phó Duy Diễn!"

Phó Duy Diễn đang ở trong phòng khách phết kem, nghe thấy ơi một tiếng đáp lại.

Dương Quýnh từ trong phòng nổi giận đùng đùng chạy ra đến, vừa nhìn như vậy gần như muốn phát nổ, cả giận nói: "Ai cho anh ăn!"

"A?" Phó Duy Diễn sửng sốt một chút, như là bị dọa hết hồn: "Ban nãy tôi ở phòng khách gọi cậu, hỏi cậu bánh ngọt có thể ăn hay không, cậu nói không thành vấn đề."

Dương Quýnh: "??"

Lúc nãy cậu đang gọi điện thoại cho Từ Chí, cửa phòng ngủ bị người gõ hai lần, thế nhưng cậu nào có nghe đến Phó Duy Diễn hỏi gì? Dương Quýnh quả thực tức đến buồn cười, đè lại cơn giận nói, "Ai nói với anh, lúc đó là tôi nói không thành vấn đề với Từ Chí."

"Cậu cùng Từ Chí nói cái gì vậy?" Phó Duy Diễn tỏ ra rất vô tội: "Tôi lại không nghe thấy."

"Tôi cùng gã..." Dương Quýnh suýt chút nữa là nói toẹt ra, lời chưa kịp ra khỏi miệng mới vội vã nuốt lại, chỉ nói: "Liên quan gì tới anh."

Hai người đối diện trừng mắt, lò vi sóng trong nhà bếp lại đột nhiên keng một tiếng. Phó Duy Diễn thả dao phết kem xuống, đứng dậy đi xuống bếp, một lát sau bưng một tô cháo bát bảo* cùng một đĩa dưa muối ra, đặt lên trên bàn trà.

*cháo bát bảo: món cháo cổ truyền của người TQ, thường được ăn vào Lễ Lạp Bát (ngày mùng 8 tháng 12 Âm lịch), nguyên liệu gồm có gạo nếp, long nhãn, đậu đỏ, đậu xanh, hạt sen, đậu ngự, hạt dẻ,...

Dương Quýnh hơi kinh ngạc, liếc mắt nhìn bát cháo dưa muối, lại nhìn hắn, không lên tiếng.

Phó Duy Diễn nói: "Nhìn cậu như vậy là biết buổi tối không ăn cơm, trong tủ lạnh không có gì khác, mì sợi cũng ăn hết rồi, cậu trước tiên húp ít cháo lót bụng đi."

Dương Quýnh lu bu cả một buổi tối, lại không ăn cơm, bụng đã sớm kêu đói ầm ĩ. Phó Duy Diễn đẩy bát và đĩa nhỏ đến trước mặt cậu, lại cắt một phần cốt bánh đưa cho cậu. Bánh ngọt đã bị làm cho hỏng bét, Dương Quýnh thở dài ở trong lòng, nghĩ thầm tính toán với người này cũng không tính toán được gì, trước tiên cứ hòa thuận hai ngày đi, đằng nào qua mấy ngày nữa người cũng sẽ đi.

Cậu yên lặng ngồi xuống húp cháo, Phó Duy Diễn vẫn không chịu yên tĩnh, ở bên cạnh ho khan một tiếng, hỏi cậu: "Hỏi thật nhé, cậu thật sự coi trọng Từ Chí à?"

Dương Quýnh không hé răng.

Phó Duy Diễn lấy dao cắm vào chiếc bánh ngọt, cau mày nói: "Từ Chí thì có gì tốt? Cậu hiểu rõ gã không? Cậu biết rõ nhân phẩm tính cách, nếp sống gia đình, bối cảnh của người này sao? Người trẻ tuổi làm việc cũng đừng quá qua loa thế chứ."

"..." Dương Quýnh nhìn hắn nhặng xị lên, thực sự nhịn không được, đành thở dài nói: "Tôi đúng là không biết, mà bây giờ không phải đang có cơ hội tìm hiểu nhau sao?"

"Tại sao phải tìm hiểu gã?"

"Trừ gã ra tôi còn có thể tìm hiểu ai, " Dương Quýnh cảm thấy chả hiểu mô tê gì: "Vòng tròn giao hữu của tôi không lớn, được bạn bè giới thiệu, cảm giác đáng tin cậy, nam thanh niên độc thân, đối với tôi cũng có ý tứ, tìm tới tìm lui cũng chỉ được một mình gã. Huống chi điều kiện của gã cũng không tồi, xứng đôi với tôi là thừa sức, tại sao tôi lại không đi tìm hiểu gã."

Phó Duy Diễn suy nghĩ một chút: "Sau đó thì sao, tìm hiểu xong làm gì nữa?"

"..." Dương Quýnh nói: "Đương nhiên là kết hôn, chung sống chứ sao."

"Cậu không phải đã kết hôn rồi sao, " Phó Duy Diễn nói: "Gã có ưu điểm nào mà tôi không có, hai ta không phải càng quen thuộc hơn sao? Nên biết rõ cái gì đều đã biết."

"... Thế nhưng không có tình cảm mà, " Dương Quýnh quả thực cạn lời: "Không tình cảm mà nói, không phải chỉ là thuê chung nhà thôi sao, không thể đánh đồng với đường hoàng chính thức kết hôn có được không hả."

"Vậy bằng không thì thử bồi dưỡng xem sao chứ, " Phó Duy Diễn cũng cạn lời: "Tôi cũng ở đây rồi, cậu bồi dưỡng đi, chẳng lẽ không thể so với người lạ mới quen biết là lựa chọn tốt hơn nhiều. Tôi muốn bề ngoài có bề ngoài, muốn nội hàm có nội hàm, tính khí lại tốt, lúc thường cũng chăm sóc gia đình, đối với cậu cũng không tồi, còn hâm nóng cháo cho cậu... Cậu ngó lơ tôi mặc kệ tôi không phải là bỏ gần cầu xa sao?"

Dương Quýnh: "..." Cậu vậy mà lại không biết phản bác thế nào.

Dương Quýnh sắp xếp lại ý nghĩ, bỗng nhiên nhớ đến chuyện hồi tối nghe được, bèn không nhịn được ngắt lời: "Chẳng phải anh sắp sửa xuất ngoại sao? Còn bồi dưỡng cái này làm gì?"

"Tôi xuất ngoại đi học, đã lên kế hoạch từ trước rồi mà, " Phó Duy Diễn kinh ngạc nói: "Đã sớm làm xong thị thực, thời gian lại không dài, đi một lát sẽ trở lại."

"..." Dương Quýnh lại hỏi: "Nhà thì sao? Anh còn trở lại vậy bán nhà đi làm gì?"

"Tôi bán chính là căn phòng trọ kia, " Phó Duy Diễn nói: "Bán đi đưa lại tiền cho mẹ tôi, bên bà hiện tại có việc cần dùng."

Dương Quýnh lúc này mới nhớ tới Phó Duy Diễn trước đây có một căn phòng trọ muốn bán.

Hai người đối diện nhau mà trầm mặc, Dương Quýnh thả hồn đi đâu mất, Phó Duy Diễn thì do dự. Sau một lát, Phó Duy Diễn lên tiếng trước: "Công việc này của tôi không được tốt, vừa bận vừa mệt, cũng ít khi ở nhà, yêu cầu cậu phải hy sinh tương đối nhiều phương diện. Lúc đó tìm cậu để kết hôn, thứ nhất cũng là vì cân nhắc vừa khéo hai chúng ta biết rõ gốc rễ ngọn nguồn, đỡ phải phiền phức, thứ hai là vì cậu rất tốt, dễ tính lại thiện lương... Tóm lại tôi thật sự hài lòng với cậu... Vậy tình cảm rốt cuộc cậu có muốn bồi dưỡng thử hay không, cậu cho tôi một lời chắc chắn."

Dương Quýnh: "..." Lời kịch này sao mà nghe cứ gượng ép kiểu gì ấy nhỉ.

Cậu khựng lại, nghiêm túc nói: "Chủ yếu là việc này quá đột ngột, tôi không biết anh làm sao lại đột nhiên nghĩ đến ý tưởng này, cũng không biết nên bồi dưỡng tình cảm với anh kiểu gì, hơn nữa ở cùng với nhau lâu như vậy rồi... Tôi đối với anh chưa từng có ý tưởng nảy sinh tình cảm loại kia." Cậu nói xong hơi dừng một chút, hỏi Phó Duy Diễn: "Vậy anh đối với tôi có ý tưởng nảy sinh tình cảm loại kia sao?"

"..." Phó Duy Diễn nói: "Không biết nữa."

Dương Quýnh: "..."

Dương Quýnh đột nhiên có chút khó chịu, dồn dập hỏi: "Một chút cảm tình cũng không có à? Một chút xíu xiu cũng không có sao?" Cậu vừa nói vừa dùng đầu ngón tay miết vào nhau để mô tả.

"Không để ý lắm..." Phó Duy Diễn suy nghĩ một chút, nói xong thấy sắc mặt Dương Quýnh tiu nghỉu, nhất thời nhanh trí, đột nhiên sửa lời nói: "Có có! Hiện tại có!"

==========================================