Tại Hạ Nữ Chính, Lời Ra Tất Linh

Chương 39: Trò hay của hào môn




Thế giới không hủy diệt thì kỳ thi cuối kỳ vẫn cứ tiếp tục.

Trước lúc thi Ngôn Chân Chân làm đề thi thử, cược đúng trọng điểm, đại đa số câu hỏi đều đáp được. Đặc biệt là thi thực hành hóa học, không sai chút nòa, kết quả vô cùng hoàn mỹ.

Ngày 21 kỳ thi kết thúc, bắt đầu kỳ nghỉ.

Ngày 22 tháng 12 đến ngày 5 tháng 1 là kỳ nghỉ đông của nước S, trong đó còn tặng kèm kỳ nghỉ giáng sinh và kỳ nghỉ lễ nguyên đán.

Nhưng đối với nhà họ Lăng mà nói, quan trọng nhất là ngày 24 - đêm Thánh vô cùng.

Ngày này là sinh nhật của Lăng Hằng.

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, Ngôn Chân Chân không được ngủ yên ổn, bên ngoài có cái loại tạp âm, buồn ngủ mơ hồ bò dậy nhìn một cái, quả nhiên là đến rất nhiều người.

Đây là một công ty chuyên tổ chức yến tiệc cho phú hào, chuyên môn sắp xếp cho từng thành viên trong gia đình. Vài tháng trước, tiệc sinh nhật Trương Khinh Tự phong cách tinh linh rừng sâu cũng là công ty họ sắp đặt.

Địa vị nhà họ Lăng cao hơn, rất nhiều đạo cụ và dàn cảnh đã được chuẩn bị từ năm ngoái.

Diện tích trang viên Cúc Vạn Thọ lớn, công trình cũng quy mô lớn hơn.

Các công nhân bận rộn cẩn thận ở trong vườn hoa xinh đẹp dựng cầu thang, cẩn thận kỹ xảo đặt đèn trong khóm cây, cứ như vậy, trước lúc trời tối vườn hoa đã trở thành sân khấu sáng ngời.

Nước trong bể bơi ngoài trời cũng tạm thời bị xả đi, hai kỹ sư đang ở bên xong lắp đặt thiết bị, đến lúc đó trong bể bơi sẽ hiện lên ảnh xạ 3D của lâu đài tuyết. Đồng thời, ca sĩ nổi tiếng của nước S cũng xuất hiện cùng gió tuyết, hát lên một bài hát kinh điển.

Lão Lý và một nhà làm vườn nghệ thuật nổi tiếng đang tranh chấp ở cửa, có cách nhìn khác nhau về hoa tỉa ở cổng. Sau một lúc tranh cãi kịch liệt, ông ta thua bởi đại sư được vô số giải thưởng quốc tế, tức giận không cam rời đi.

Nhà làm vườn giả vờ không nhìn thấy, lớn tiếng chỉ huy đồ đệ của mình giúp đỡ.

Họ muốn hoàn thành tác phẩm trong vòng 3 ngày, đến ngày sinh nhật, bồn hoa đúng lúc nở ra, biểu hiện một màn xinh đẹp lộng lẫy.

Sân bóng tennis cũng đang trong cải tạo.

Năm thanh niên đội mũ lưỡi trai dùng màu bảo vệ môi trường vẽ trên sân, một mảng lớn màu xanh hiện lên, rắc lên bọt màu trắng, dường như vị mặn của biển đang đập vào mặt.

Ngôn Chân Chân mất thời gian ăn bữa sáng đi khắp nơi lượn một vòng, nhìn thấy rất mới lạ.

Nửa đường gặp phải a Mễ, cô ta gần như khoe khoang nói: "Chú ý vẻ mặt của cô, đây không phải toàn bộ, đến hôm đó còn có người lợi hại hơn đến biểu diễn, ngày thường chỉ có ở buổi lễ long trọng mới thấy được họ."

"Răng rắc", Ngôn Chân Chân cắn một miếng táo giòn, im lặng nhìn cô ta biểu diễn.

"Ngôn tiểu thư." A Dương kịp thời cắt đứt sự chế giễu của A Mễ, lạnh nhạt nói: "Phu nhân gọi cô tới."

Ngôn Chân Chân gật đầu, dù sao cũng rảnh, cô cũng rất tò mò Lăng phu nhân tìm cô làm gì.

Lúc này, Lăng phu nhân ở trong phòng trang phục rộng 500 mét vuông, nhà thiết kế đang giúp bà thử trang phục. Hai trợ lý bị sai khiến chóng hết cả mặt nhưng không ảnh hưởng việc họ nịnh nọt.

"Phu nhân, đây là mẫu mới nhất của hàng XX, trên thì trường đã không còn rồi, trong nhà phu nhân cư nhiên có cả một dãy."

"Trời ơi, mắt tôi không mờ chứ, đây là tác phẩm nhà thiết kế XX đích thân thiết kế, cả thế giới chỉ có một chiếc mà thôi."

Nhưng đáng tiếc nịnh nọt như này quá là vụng về, quần áo đồ trang sức xa xỉ đối với Lăng phu nhân mà nói thì cũng chẳng có gì đáng nói cả.

Bà chỉ hơi mỉm cười, duy trì giáo dưỡng của phu nhân tôn quý: "A Dương, cô mau tìm xem có phụ kiện nào chưa mở ra không, lấy ra cho hai bạn nhỏ này chọn vài chiếc."

Trợ lý trẻ tuổi vẫn chưa biết mùi đời nhiều, lập tức hít một hơi khí lạnh.


"Không có tiền đồ gì cả." Nhà thiết kế cười mắng một câu, đùa cợt nói: "Đứa trẻ mới tới, thấy gì cũng tốt."

Hai trợ lý ngại ngùng cúi đầu xuống, ngược lại làm cho mọi người cười vui.

"Ai da, cô giáo của mấy người quá khiêm khắc rồi, người trẻ tuổi mà." Lăng phu nhân thay họ nói, tỏ vẻ mình rất thân thiện.

Mọi người tâng bốc cùng cười lên, cũng nói hộ.

Nhà thiết kế tỏ vẻ không biết làm cách nào, không cam tâm nói: "Hời cho mấy đứa rồi."

Mỗi người đều có "kịch bản" của mình, mỗi người đều phối hợp diễn xuất.

Lúc này, một cô gái mặc trang phục già giặn của Chanel đi giày cao gót tới, trong tay ôm ipad: "Phu nhân, đồ đã ghi chép xong rồi, tổng cộng 80 bộ trang phục, 121 đôi giày, 79 chiếc phụ kiện."

Lăng phu nhân gật đầu, sảng khoái nói: "Hiếm có hôm nay mọi người tề tụ đầy đủ, mọi người cứ đi chọn đi, thích thì lấy đi mặc, đừng khách sáo."

Bà chuyển tầm mắt, mới nhìn thấy Ngôn Chân Chân đã tới được một lúc, cười cười: "Chân Chân đến rồi, cháu đi cùng a Dương đi, chọn vài bộ quần áo mặc đi." Lại hỏi: "Tiểu Nhiễm đến chưa?"

"Phu nhân tìm cháu?" Nhiễm Nhiễm từ từ đi tới.

Lăng phu nhân thân thiết với cô ta hơn nhiều, cầm tay cô ta: "Nghiên Nhi không cao bằng cháu, vóc dáng của cháu cũng không khác cô lắm, chắc dễ chọn hơn, chọn thêm vài chiếc đi."

Nhiễm Nhiễm lập tức biết đây là đoạn nào trong truyện rồi.

Nhà họ Lăng giàu có, trang phục giày dép hàng hiệu xa xỉ trên người Lăng phu nhân đều là đồ dùng hằng ngày, mà đại đa số quần áo hàng hiệu đều không dể giặt, mặc qua một lần liền vứt đó.

Cho nên, mỗi năm Lăng phu nhân đều dọn dẹp quần áo chỉ mặc qua một vài lần. Cách xử lý là cho những quần áo còn chín phần mới này cho người xung quanh, trong đó bao gồm phụ kiện mới, như thắt lưng, khăn quàng cổ, ví tiền, cốc, bán ra bên ngoài đều là giá năm số trở lên.

Mà có nhiểu mẫu hàng kinh điển vô giá, tùy tiện bán đi cũng được vài vạn tệ, mà còn xem độ may mắn.

Nhiễm Nhiễm đương nhiên không ngốc tới nỗi từ chối, một mặt vì quần áo cũ này đã thoát khỏi phạm vi quần áo cũ rồi, vẫn có giá trị cao, một mặt khác cũng là biểu hiện thân thiết với Lăng phu nhân.

"Cảm ơn phu nhân, cháu được thơm lây rồi." Cô ta vô cùng vui vẻ đáp ứng.

Sau đó, cô ta nhìn về phía Ngôn Chân Chân.

Là một nữ sinh có lòng tự trọng vô cùng cao, được tặng quần áo cũ, trong lòng không biết đang nghĩ gì?

"Cháu không cần." Ngôn Chân Chân rất thẳng thắn từ chối.

Bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng.

Nhà thiết kế, hai trợ lý, trợ lý của Lăng phu nhân, nữ giúp việc a Dương, Nhiễm Nhiễm đều đồng thời nhìn về phía cô, ai cũng không nói gì cả.

Ngôn Chân Chân: "?" Đều nhìn cô làm gì, mọi người đều muốn quần áo cũ sao?

"Haizz, được rồi." Nhà thiết kế chuyên môn phục vụ cho phu nhân, vô cùng khôn khéo, như không có gì cười nói: "Tạo hình như thế này thế nào, phu nhân thích không?"

Vẻ mặt Lăng phu nhân trở nên lạnh lùng, nếu như không phải thái độ của chồng bà có chút kỳ lạ thì bà mới lười để ý Ngôn Chân Chân, kết quả cũng không ngoài dự liệu, cho cầu thang cũng không biết đi lên trên, bùn nhão không thể đỡ tường được.

Bà không để tâm nhiễu nữa, soi gương một chút rồi không chút để ý nói: "Chụp lại trước, sau này tôi chọn sau."

Trợ lý bên cạnh vội vàng cầm máy ảnh lên, nửa quỳ chụp lại các góc độ.

Một lúc sau, bắt đầu thử trang phục khác.


Mọi người bận rộn không chút dấu vết bài xích Ngôn Chân Chân ra khỏi không khí náo nhiệt này.

Vẻ mặt Ngôn Chân Chân trầm tư quay về, âm thầm cảm khái: Haizz, mình vẫn cứ bởi vì quá bất phàm nên không theo kịp tư duy của người thường.

Nhiễm Nhiễm ở cạnh Lăng phu nhân một buổi sáng, ăn xong bữa trưa mới có thời gian về phòng nghỉ ngơi.

Trên điện thoại hiển thị vô số tin nhắn, hơn một nửa đến từ Trương Khinh Tự, nghe ngóng trang phục của Lăng phu nhân và Lăng Nghiên, để sớm chuẩn bị tránh đụng trang phục với chủ nhà. Nếu không trường hợp này mà đụng hàng vượt mặt thì chẳng khác gì đắc tội người khác cả.

Trương Khinh Tự còn hỏi thăm cô về lễ phục của Lăng Hằng, để tiện Lý Trinh Lâm chuẩn bị trước.

Nhiễm Nhiễm có lòng nịnh nọt nên đã sớm chú ý, đơn giản miêu tả vài bộ mà cô nhìn thấy, được ấn tượng tốt.

Đang nói chuyện hào hứng thì bên ngoài truyền tới tiếng ồn ào.

Nhiễm Nhiễm không biết chuyện gì xảy ra, đi nhanh ra ngoài ban công xem tình hình.

Ở cổng lớn của trang viên có vài chiếc siêu xe khiêm tốn đỗ, một ông cụ tóc bạc đi xuống, đi ngay bên cạnh là một anh chàng đẹp trai.

Lâm quản gia đích thân đứng ở cổng cung kính nghênh đón hai người vào.

Nhiễm Nhiễm trầm ngâm không rõ.

Nguyên tác không thể nào miêu tả chi tiết chuyện xảy ra từng ngày, chỉ chú trọng viết vài tình tiết quan trọng, ví dụ như tiệc sinh nhật của hai ngày sau.

Ngày đó, ông nội của Lăng Hằng, cũng chính là Lăng lão tiên sinh xuất hiện một lúc, nhưng không có nhiều chi tiết cụ thể, không thể biết rõ đối phương cụ thể lúc nào tới.

Nhưng thái độ này của Lâm quản gia đủ để chứng minh không sai được.

Chủ nhân chân chính của nhà họ Lăng quay lại rồi.

Nhiễm Nhiễm cong môi, nhưng không biết có phải do cô quan sát quá nhập tâm không, chàng thanh niên đứng bên cạnh dường như ý thức được điều gì đó, đột nhiên lạnh lùng nhìn về phía này.

Cô giật mình vì khí thế bức người của đối phương, vô ý thức rời tầm mắt.

Người đàn ông hơi nhướn mày. Nhà họ Lăng lúc nào nhiều thêm một tiểu mỹ nhân như hoa hồng có gai vậy, đặc biệt là khuôn mặt đó, dường như đã gặp qua ở đâu rồi.

"Ba." Lăng phu nhân nhận được tin tức liền vội vàng thay quần áo đi ra: "Ngài sao lại đến rồi, cũng không thông báo một tiếng, a Thành vẫn đang ở công ty."

Lăng lão tiên sinh phất phất tay: "Lễ thành niên của tiểu Hằng tôi đương nhiên phải tới rồi. Không cần báo cho nó, buổi tối nói sau."

Lăng phu nhân đương nhiên không cho là thật, liếc a Dương một cái, tỏ ý thông báo cho Lăng tiên sinh, lại gọi người: "A Mễ, gọi thiếu gia tới." Vừa phân phó vừa quan sát người đàn ông đi cùng ông: "Đây là.."

"Lăng Phàm." Lăng lão tiên sinh bình tĩnh giới thiệu.

Vẻ mặt Lăng phu nhân thay đổi trong nháy mắt rồi nhanh chóng nở nụ cười không chút sơ hở, gật đầu nói: "Hoan nghênh tới trang viên Cúc Vạn Thọ."

"Cảm ơn chị dâu." Trong mắt Lăng Phàm lướt qua vẻ chế giễu.

Miệng của người giúp việc tốc độ còn nhanh hơn phóng viên.

Ngôn Chân Chân chỉ về phòng chơi game một lúc đã bỏ qua một trò hề hay. Nhưng mà không sao, miệng rộng của a Triệu đã giúp cô bổ sung tin tức bị bỏ sót.

Ông của Lăng Hằng tới rồi, cái này cũng không có gì, vấn đề là Lăng lão tiên sinh mang theo con trai út về.

Lăng Phàm, giới tính nam, 26 tuổi, nhỏ hơn ba của Lăng Hằng - Lăng Thành 20 tuổi, là sau khi Lăng lão phu nhân mất, là con trai út do Lăng lão tiên sinh cùng người phụ nữ khác sinh ra.

Năm nay Lăng tiên sinh 46 tuổi, đang ở tuổi thăng hoa. Lăng Phàm 26 tuổi, trẻ tuổi nhiều sức, nghe nói đã có một công ty thiết bị y tế, vô cùng trùng hợp với nghiệp vụ của Lăng thị.

Mà Lăng Hằng là người thừa kế mới chỉ có 18 tuổi.

Lăng lão tiên sinh lại chọn lúc Lăng Hằng sắp thành niên đưa con trai út về, thế nào cũng thấy không đúng!

"Chắc chắn là đến phân gia sản." A Triệu tự nhận mình là người của Lăng phu nhân, vội vàng tỏ vẻ: "Hừ, đồ không biết xấu hổ."

Không có ai ủng hộ, bao gồm a Mễ vẫn luôn thân thiết với cô ta.

"Cô đang nói gì thế?" Một âm thanh lạnh lùng nghiêm khắc vang lên. A Triệu quay đầu lại nhìn, là một người phụ nữ trung niên ăn mặc gọn gàng, đeo kính gọng vàng, cô ta quan sát a Triệu, chất vấn: "Nói xấu sau lưng chủ nhân, là tố dưỡng nghề nghiệp của mấy người sao?"

A Triệu muốn mắng "Cô là cái thá gì". Nhưng dưới khí thế áp bức của đối phương, cư nhiên không nói nên lời.

"Lâm quản gia, ông nên tử tế dạy - dỗ một chút đám người này." Nữ quản gia nghiêm nghị nói: "Nhà họ Lăng cho lương cao như vậy không phải là để họ ở sau lưng nói linh tinh về mình."

Lâm quản gia cong cong người, không phản bác, giới thiệu với những người khác: "Đây là Elizabeth, là quản gia mà lão tiên sinh tin tưởng nhất, trong khoảng thời gian này mọi người phải nghe theo sự sắp xếp của cô ấy."

Người giúp việc trong lầu xám vội vàng nhìn nhau.

Phong cách làm việc của Elizabeth mạnh mẽ: "Lần này đi cùng lão tiên sinh về tổng cộng có 5 người, ngoại trừ tôi, còn có một bác sĩ, một y tá, một bác sĩ dinh dưỡng, một bác sĩ xoa bóp. Sắp xếp chỗ ở cho họ đi."

Lâm quản gia nhanh chóng tính toán số phòng rỗng trong trang viên.

Lầu chính cực lớn, có hơn ba mươi căn phòng, nhưng Lăng tiên sinh, Lăng phu nhân, Lăng Nghiên ba chủ nhân đã chiếm hơn nửa. Tầng có hai căn phòng, chuyên môn để người giúp việc ở, một căn phòng ông ở, một căn phòng khác thì trống, đúng lúc để cho Elizabeth.

Họ là tâm phúc của chủ nhân, nơi ở chắc chắn phải gần với chủ nhân.

Nhưng lão tiên sinh sức khỏe không tốt, tùy lúc cần y tá chăm sóc, cái này thì dễ làm, trong phòng chính có phòng ngủ kép, có thể cho y tá ở.

Những người khác thì không được rồi.

Một là không có nhiều phòng như vật, hai là nhiều người linh tinh đi lại trong lầu chính thì quá kỳ cục.

Nhưng phòng trống trong lầu xám chỉ còn lại hai căn phòng, những người khác đều ở một mình, nhưng chỉ có người mà lão tiên sinh hai người một phòng thì quá đáng quá.

Tùy tiện sắp xếp một chút không phải không được, nhưng gần đây trang viên nhiều người đi lại, không cẩn thận thì có thể truyền tới tai người ngoài, để người khác xem trò cười.

Lâm quản gia gặp khó khăn. Trong lúc chần chứ, thấy Ngôn Chân Chân đang ló đầu ra từ tầng hai.

"Ngôn tiểu thư." Ông có chủ ý rồi: "Cháu tạm thời chuyển tới ở phòng khác đi."

Nhà họ Lăng có hai tòa biệt thự nhỏ chuyên môn cho khách ở, trong đó có một tòa biệt thự là Nhiễm Nhiễm ở, còn có vài phòng trống. Thân phận Ngôn Chân Chân khác biệt, nói là khách thì để cô bé ở phòng khách cũng không phải không được.

Ngôn Chân Chân không phản đối, chỉ hỏi: "Vậy sau này cháu ở đâu ăn cơm?"

Lâm quản gia đương nhiên hi vọng cô tiếp tục ở lại lầu xám, ăn cơm người giúp việc của cô, nhưng không để mất mặt mũi được, lạnh nhạt nói: "Đương nhiên là cùng Nhiễm tiểu thư."

Ngôn Chân Chân sảng khoái đáp ứng, lập tức đi thu dọn hành lý.

Hoàng hôn, a Dương thông báo cô và Nhiễm Nhiễm cùng tham gia bữa tiệc gia đình vào buổi tối.