Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 42




Chiều cùng ngày.

“Khốn kiếp!”

Theo sau một tiếng gầm rung chuyển cả nửa cái Gia Liệt Gia, là liên tiếp những âm thanh của…

Rắc! - Bàn đổ..

Ầm! - Ghế gãy...

Choang! - Ly chén vỡ tan…

“Phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ đáng chết, dám chơi ta!”

...cùng tiếng nghiến răng, nghiến lợi và gào thét đầy tức giận.

Từ một loạt những biểu hiện tâm sinh lý vô cùng bất ổn đang xuất hiện trên người Gia Liệt Tất, không khó để mọi người nhận ra rằng hắn đang hết sức phẫn nộ.

Vấn đề là có thể không phẫn nộ sao, khi mà…

“Phụ thân, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ đã từ chối tất cả đơn hàng mua sắm dược liệu của chúng ta rồi!”

...toàn bộ đơn hàng dược liệu của Gia Liệt Gia với phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, bất kể giao dịch trực tiếp hay mua qua trung gian, đều đã bị trả trở về.

Đúng vậy! Chỉ mới nửa ngày trôi qua kể từ sau thời điểm nhận được lời nhắn ngắn gọn từ Hoàng Dung, Nhã Phi đã có quyết định của mình, đó là… phong sát Gia Liệt Gia.

Để cho rõ ràng thì bởi vì bản thân Tiêu Gia đã lũng đoạn tới 40% thị trường dược liệu tại Ô Thản Thành, 40% khác là phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ giữ, còn Gia Liệt Gia, Áo Gia và các gia tộc nhỏ lẻ, phụ thuộc khác chỉ biết ngậm ngùi chia nhau 20% ít ỏi còn lại mà thôi. Cho nên, sự việc phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ quay lưng với Gia Liệt Gia đồng nghĩa với khả năng duy trì đầy đủ nguồn nguyên liệu cho việc sản xuất Hồi Xuân Tán, có doanh số bán ra tính bằng hàng trăm mỗi ngày, đã là hoàn toàn bất khả thi.

Trong bối cảnh trữ hàng Hồi Xuân Tán trong kho Gia Liệt Gia không còn nhiều, trữ hàng dược liệu cũng chẳng khả quan, thì viễn cảnh “bố ơi đừng bán nữa, nhà mình còn gì đâu” đã bắt đầu ám ảnh bản thân Gia Liệt Tất nói riêng, và Gia Liệt Gia nói chung rồi đấy. Quan trọng hơn nữa là nếu không có việc cho Liễu Tịch làm, và trên hết là tiền lời cho hắn tiêu xài, sợ rằng chẳng mấy chốc mà tên ham tài, hám lợi, đam mê tửu sắc kia sẽ bỏ đi mất thôi.

Mất đi sự hậu thuẫn từ Liễu Tịch, đồng nghĩa với Hồi Xuân Tán cũng sẽ không còn nữa, đến lúc đó chẳng phải là Gia Liệt Gia sẽ tự mình sẽ hiện nguyên hình mà không cần ai đánh sao?

Thường nói “chiến tranh quan trọng nhất ở quân lương”, không thể phủ nhận một chiêu rút củi dưới đáy nồi đánh thẳng vào mảng hậu cần của Gia Liệt Gia này thực sự là chí mạng a. Và rất rõ ràng rằng thủ phạm của loại mưu hèn kế bẩn âm hiểm đến cực điểm như thế này, ngoài Tiêu Thiên ra thì còn có thể là ai trồng khoai đất này nữa chứ. × — QUẢNG CÁO —

“Tại sao lại như vậy?” - Gia Liệt Khố, tổng quản của Gia Liệt Gia, run rẩy nói: “Phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ không phải vẫn luôn duy trì trung lập sao? Tại sao bây giờ lại quay đầu nhằm vào chúng ta?”

“Thấy lợi trước mặt, mấy ai có thể một mực duy trì trung lập đâu?” - Hừ lạnh một tiếng, Gia Liệt Tất ngồi phịch xuống ghế: “Ta nghĩ việc này sợ rằng có liên quan đến Tiêu gia.”

“Tiêu Gia!?”- Gia Liệt Khố khẽ lắc đầu: “Bọn họ không thể đủ lớn để làm cho phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ cự tuyệt bán tài dược cho chúng ta được.”

“Ai biết được chúng dùng điều kiện gì đả động phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ chứ.” - Gia Liệt Tất vuốt vuốt cái trán đã không ít nếp nhăn vì tuổi tác, trong lòng chẳng hiểu vì sao nổi lên một sự bất an: “Lại nói, ngoại trừ bọn chúng ra, Ô Thản Thành làm gì còn ai, hay tổ chức nào đủ sức làm chuyện này nữa.”

“Vấn đề quan trọng bây giờ là chúng ta phải làm gì đây này, phụ thân?” - Gia Liệt Áo, thiếu gia chủ của Gia Liệt Gia, nói bằng giọng đầy lo lắng: “Không có dược tài, rất nhanh thôi Hồi Xuân Tán của chúng ta sẽ không còn để tiêu thụ nữa. Đến lúc đó khỏi cần Tiêu Gia cạnh tranh cửa hàng của chúng ta cũng sẽ không còn ai ghé qua a!”

Lời này cũng không phải là không có lý. Thay vì ở đây tranh cãi thủ phạm là ai, dùng thủ đoạn gì mua được phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, thì nên tập trung vào giải quyết hậu quả trước đi còn tốt hơn ấy.

“Trước hết chuyển sang sản xuất và tiêu thụ cầm chừng, đồng thời cho người đi thu gom từ tất cả các nguồn có thể trong thành, cố gắng chống đỡ qua khoảng thời gian này xem sao. Nếu không được nữa thì chỉ có thể mua dược tài giá cao từ thành thị khác mà thôi.” - Trầm ngâm chốc lát, Gia Liệt Tất trầm mặt, cắn răng hạ lệnh: “Ta mới không tin Tiêu Gia có thể vươn tay ra khỏi Ô Thản Thành được!”

Những người khác có mặt trong phòng nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương sự bất đắc dĩ. Đi thành thị khác mua dược tài, chưa nói tới chuyện vận chuyển từ xa về sẽ phát sinh rất nhiều vấn đề từ chi phí, tới thời gian, rồi thì sức người, sức của, mà chỉ riêng việc mua rồi có về được tới nơi hay không thôi cũng đã đủ khiến họ đau đầu rồi.

Nhưng vấn đề là không dùng cách này thì đúng là không còn cách nào khác a. Vì thế… bất đắc dĩ mặc kệ bất đắc dĩ, làm vẫn phải làm thôi.

Và cứ như thế, chỉ bằng một ngàn phần Tân Dược và vài câu nói “đúng người, đúng thời điểm” đơn giản, Tiêu Thiên đã không chỉ cứu Tiêu Gia một bàn thua trông thấy, mà còn ép Gia Liệt Gia trước phải giảm giá sản phẩm, sau phải giảm lượng sản xuất và tiêu thụ, đồng thời vẫn phải đối mặt với nguy cơ tay trắng hoàn trắng tay hiện hữu rõ mồn một.



Chỉ trong vòng nửa ngày, tin tức phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ phong sát Gia Liệt Gia nhanh chóng lan ra khắp Ô Thản Thành, và đương nhiên, Tiêu Gia cũng không ngoại lệ.

Chỉ là, trái ngược hoàn toàn với những gì Gia Liệt Tất và 90% con dân Ô Thản Thành ngoài kia dự đoán, Tiêu Chiến cùng đồng bọn Tiêu Gia bên này chẳng hề vui mừng hay đắc ý gì trước việc đối thủ cạnh tranh trực tiếp của họ bị chèn ép cả, mà ngược lại, bọn họ cũng tỏ ra hết sức bất ngờ khi nghe được tin tức kia, và rồi sau đó lại biến thành cười khổ.

Phải, là cười khổ đấy!

Được ưu đãi đương nhiên là ai cũng thích, nhưng… thích thì có tác dụng gì đâu khi mà người luyện dược là ai, ở đâu, đang làm gì và quan trọng nhất là khi nào liên lạc lại bọn họ chẳng thể làm chủ được chứ?

Về phần Tiêu Thiên, hắc thủ sau màn của tất cả những sóng gió đang quần thảo Ô Thản Thành, thì lại đang yên ổn nhắm nhắt tu luyện trong phòng mình.

Đừng hiểu lầm, không phải hắn cao siêu hay thanh tao gì đâu, mà nguyên nhân của cái sự “không màng thế tục” này thực chất lại xuất phát từ một… sai lầm đấy!

Cái gì!? Tiêu Thiên sẽ sai lầm sao? - Đương nhiên là có chứ, con người ai chẳng có sai lầm. × — QUẢNG CÁO —

Mà, gọi là sai lầm thế thôi, chứ thực chất đây cũng không phải là chuyện gì đó quá mức nghiêm trọng cho hiện tại, hay để lại hậu quả gì về sau cả.

Bởi vì “sai lầm” mà Tiêu Thiên phạm phải nó nằm ở việc tối qua đi Duyệt Lai tửu điếm nạp năng lượng hơi bị… quá đà, nên dù đã tiêu tốn đến hiện tại là trọn vẹn 24 giờ tập trung cao độ luyện hóa rồi, nhưng hắn vẫn chưa thể đem tất cả chúng biến thành đấu khí của bản thân xong được.

Tham thì thâm, no mồm đói con mắt là một lẽ, nhưng cũng phải trách cái thiên phú rách nát và hệ thống kinh mạch bèo bọt của hắn nữa.

Còn việc cả Tiêu Gia, lẫn phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, rồi thì Gia Liệt Gia, thậm chí cả Ô Thản Thành dậy sóng… cái này nằm trong tính toán của Tiêu Thiên từ trước rồi, không có gì quá mức bất ngờ với hắn cả.

Và cứ như thế, dù được dự đoán từ trước là rất nhiều người sẽ mất ngủ, nhưng đêm rồi cũng sẽ dần trôi qua.

...

Sáng hôm sau.

“Phùùù… rốt cuộc cũng luyện hóa xong!” - Tiêu Thiên thở phào một hơi, đôi mắt nhắm nghiền suốt một ngày hai đêm cuối cùng đã được mở ra để đón ánh sáng một lần nữa: “Mặc dù hơi tốn thời gian, nhưng kết quả này… không tệ, xem như tạm chấp nhận được đi.”

Nếu Mộc Ánh Tuyết có chỉ số EQ tốt hơn, hoặc giả Tiêu Thiên không phải là chủ nhân nàng, thì khả năng cao là vị Tây Thổ Đệ Nhất Độc Sư này sẽ nhào lên đánh con hàng vô liêm sỉ đã được tiện nghi còn đi khoe mẽ kia một trận rồi đấy.

Lại chẳng không à!?

Theo tính toán ban đầu của chính Tiêu Thiên thì việc dùng thời gian mười ngày để đột phá ngũ tinh Đấu Giả, tức là phải hoàn thành khối lượng tu luyện của mười lăm ngày, thực sự có chút miễn cưỡng. Hiện tại tốt rồi, nhờ vào lượng lớn năng lượng từ “bữa ăn khuya” hai ngày trước tại Duyệt Lai tửu điếm, cộng thêm trên dưới ba mươi tiếng tu luyện rất ít ngắt quãng của Mộc Ánh Tuyết và Hoàng Dung hỗ trợ, thì chỉ mới qua đầu ngày thứ ba thôi mà mục tiêu kia đã bị chinh phục thành công.

Không sai! Chỉ dùng ba ngày để hoàn thành khối lượng tu luyện của mười lăm ngày, qua đó đột phá tới ngũ tinh Đấu Giả thành công đấy! Thế mà hàng này còn mặt dày mày dạn nói cái gì không tệ, cái gì tạm chấp nhận được… mấy lời trang bức đúng kiểu được tiện nghi còn khoe mẽ.

Có ngày ra đường bị sét đánh a!

“Tốn thời gian hơn dự kiến, nhưng bù lại tiết kiệm được thời gian từ chỗ khác.” - Hơi vươn vai kéo giãn cái thân thể đã căng cứng không nhẹ sau nhiều giờ liên tục giữ nguyên một vị trí, Tiêu Thiên mỉm cười nhìn sang Mộc Ánh Tuyết cũng đã “tỉnh giấc” bên cạnh hắn: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi, Tuyết Nhi?”

“Đây là tình báo Hoàng Dung tỷ tỷ thu thập được mấy ngày vừa rồi, mời chủ nhân xem qua.”