Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

Chương 12




Ngày nào đó.

Vẫn là bãi cỏ quen thuộc, dưới gốc cây quen thuộc, vẫn dáng nằm đầu gối lên hai tay, mắt cá chân này vắt lên đầu gối chân kia, miệng ngậm cọng cỏ trông rất bất cần đời quen thuộc. Chỉ là… trong lòng Tiêu Thiên lại không có thoải mái như vậy.

“Ta nói Hệ Thống này, vẻn vẹn một tháng thôi mà Tiêu Viêm tiểu tử kia đã khôi phục lại từ Đấu Khí ba đoạn lên lại bốn đoạn rồi, trong khi bản thân ta năm đó cần tới tận… nửa năm.

Biết rằng tốc độ vô lý kia có một phần lý do là hắn đã từng trải qua đẳng cấp này, nhưng… thân làm hệ thống mà chủ nhân của mình kém như vậy, ngươi không thấy mất mặt hả?”

“Tích… đái dầm đừng đổ tại chim, ký chủ vô dụng thì liên quan gì tới bản Hệ Thống?”

“Ngươi nói vậy là sai rồi, bởi vì tại ta hay tại chim gì thì chung quy lại chúng ta cũng bị ướt chung mà, đúng chưa?” - Tiêu Thiên lập tức phản bác: “Lại nói, ta mạnh ta sẽ giúp ngươi khôi phục nhanh hơn, ngươi muốn rút ngắn thời gian sửa lỗi thì đương nhiên một trợ thủ mạnh sẽ tốt hơn một kẻ vô dụng chỉ biết than thở chứ?

Vả lại, nên nhớ rằng bản chất của hai chữ ký chủ và hệ thống chính là quan hệ cộng sinh đôi bên cùng có lợi đấy. Nghe qua câu “đôi bạn cùng tiến” bao giờ chưa?”

Không biết là do bị Tiêu Thiên thuyết phục, hay là xảy ra vấn đề gì, mà Hệ Thống bỗng nhiên im bặt không đáp.

Tuy nhiên, một người im thì một người khác lại nói. Và người đó là…

“Tiêu Thiên biểu ca, bài tập này Tiêu Viêm ca ca đã luyện cả tháng rồi, hiệu quả cũng không còn cao như vậy nữa, có phải đã đến lúc nên chuyển sang một phương pháp khác rồi không?”

...Huân Nhi, viên minh châu xinh đẹp mà thần bí của Tiêu Gia.

“Hiệu quả đúng là đã xuất hiện giảm sút, nhưng nếu chỉ vì thế mà thay đổi phương pháp thì vẫn là quá sớm.” - Đánh chết Tiêu Thiên cũng không khai là hắn muốn giữ hoài một phương pháp tu luyện để kiềm chế tốc độ đột phá của Tiêu Viêm: “Mà, tin chắc Huân Nhi biểu muội hiểu rõ hơn ai hết những lợi ích của việc luyện thể luyện đến cực hạn chứ?”

Huân Nhi hơi nhướng mày nhưng chung quy là vẫn giữ im lặng. Lời Tiêu Thiên nói thoạt nghe thì không có gì sai cả, chỉ là… không hiểu sao nàng cứ luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Mà không đúng ở chỗ nào thì lại nghĩ mãi không ra, nên cuối cùng chỉ biết im lặng.

Chỉ bằng hai câu nói đã dẹp yên được Huân Nhi cô nàng đáo để này, nhưng trong lòng Tiêu Thiên chẳng vui vẻ hay an tâm hơn chút nào cả. Ngược lại, hắn càng cảm thấy bi ai hơn.

Theo nguyên tác, Tiêu Viêm có tốc độ “đông xuân tái khởi” cực nhanh là do nhận được Dược Lão bồi dưỡng bằng đủ loại đan dược và các bài luyện thể đặc thù.

Vấn đề là ngay cả khi Dược Lão đã không còn, đan dược cũng vì thế mà hoàn toàn không có, nhưng Tiêu Viêm vẫn bằng một cách nào đó giữ được tốc độ tu luyện chẳng hề kém nguyên tác chút nào, dù những gì hắn làm hàng ngày chỉ đơn giản là chịu khổ dựa trên vài bài luyện thể tào lao do Tiêu Thiên chế ra.

Vậy rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? - Đáp án duy nhất Tiêu Thiên có thể nghĩ tới được chỉ có thể là… do tiểu nha đầu Huân Nhi nhúng tay vào mà thôi. Cụ thể hơn, là dược thủy mà Tiêu Viêm ngâm mỗi ngày sau khi luyện thể trở về chắc chắn đã bị người ta động tay chân.

Thật lòng mà nói, Tiêu Thiên muốn kiềm chế tốc độ tu luyện của Tiêu Viêm, phần lớn lý do là bởi hắn không hy vọng con quái vật này sẽ thoát khỏi tầm kiểm soát của mình quá sớm. Nhưng đồng thời, cũng có một chút nguyên nhân xuất phát từ … lòng ghen tị của bản thân.

Thiên phú, khí vận, ngón tay vàng, tiểu đệ, mỹ nhân… mọi thứ Tiêu Viêm đều có đủ. Quang hoàn nhân vật chính đúng là không phải nói suông a!

Trong khi đó, đường đường cũng là một xuyên việt giả, nhưng tất cả những gì Tiêu Thiên có được chỉ là một cái mã không đẹp trai, một bộ thiên phú chẳng ra gì, một vận mệnh đen hơn dẫm cứt chó, đến mức tiểu đệ và mỹ nhân… nói có thì cũng có, nhưng rặt một đám ăn mày thì đúng là không sáng sủa mặt mũi gì lắm đâu.

Riêng về phần ngón tay vàng… chán chẳng muốn nói! × — QUẢNG CÁO —

“Tích… quê ở Quảng Ninh hay gì mà than hoài vậy hả? Than cũng không sao, nhưng vì cái gì lần nào cũng vòng về chỉ trích bản Hệ Thống chứ? Tưởng bản Hệ Thống dễ dàng sao? Bộ bản Hệ Thống không muốn muốn mạnh mẽ, không muốn đa năng, không muốn rộng khắp sao? Đừng lúc nào cũng nói như thể lỗi đều là do bản Hệ Thống không tốt có được hay không?”

“Khụ… khụ… khục…”

“Tiêu Thiên biểu ca, ngươi không sao chứ?”

“Kh-Không… không sao…” - Bị Hệ Thống tuôn cho một tràng, Tiêu Thiên bị giật mình tới mức xém chút thì nuốt cả cái cọng cỏ đang ngậm trên miệng vào trong họng. Cũng còn may là hắn vẫn kịp thời khạc nó ra: “Ta… khụ… có việc về trước… khụ… ngươi xem chừng… Tiêu Viêm biểu đệ… khụ… dùm ta…”

Nói, Tiêu Thiên bò dậy chạy thẳng một mạch về phòng, ném lại cho Huân Nhi một cái bóng lưng đầy nghi hoặc.



Trong phòng riêng.

“Này Hệ Thống, có gì từ từ nói, đừng bức xúc như vậy!” - Nằm trên giường, giọng Tiêu Thiên… à không, là suy nghĩ trong đầu Tiêu Thiên tỏ ra cực kỳ gấp: "Ta cũng chỉ là nói thế thôi chứ không có ý gì đâu, ngươi đừng tức giận."

Quen biết nhau đến nay cũng có tới hai mươi năm rồi, gọi lão bằng hữu cũng không có gì sai. Vấn đề là suốt từng đó thời gian quen nhau, ký ức hai đời của Tiêu Thiên chưa từng ghi nhận lấy một lần nào mà Hệ Thống nói nhiều đến như thế cả.

Thông thường, nó sẽ luôn hỏi gì đáp nấy. Đôi lúc cũng sẽ nói thêm vài lời, nhưng hầu hết đều cùng đề tài chung hai người đang nói với nhau có liên quan.

Còn lần này… thực sự là không bình thường á!

Lại nói, mặc dù không mạnh nghịch thiên như những Hệ Thống khác Tiêu Thiên từng đọc qua trong truyện, nhưng ít nhất là lão bằng hữu này của hắn cũng không phải là không có tác dụng a.

Trong bối cảnh bản thân nát hơn chữ nát như hiện tại, nếu Hệ Thống tức quá không thèm làm việc, hoặc tệ hơn là… bỏ đi luôn, đồng nghĩa với Cái Bang và Hoàng Dung đều không còn nữa, vậy thì hắn chỉ có nước chết thôi chứ sống sao nổi với những gì còn lại đây.

Nên là… không gấp không được a!

“Tích… bây giờ biết sợ rồi hả? Có giỏi thì than nữa đi, chê nữa đi, bản Hệ Thống đang nghe đây!”

“Không dám! Không dám!” - Còn trả lời là còn quan tâm, còn quan tâm là có thể nói chuyện, tảng đá trong lòng Tiêu Thiên rốt cuộc được đặt xuống: “Ta nói Hệ Thống, chúng ta quen biết mấy chục năm, xem như lão bằng hữu với nhau, ngươi cũng không phải không biết tính ta…”

“Tích… nói ai lão đó!? Ký chủ mới lão, cả nhà ký chủ đều lão!”

“...”

Lần này Tiêu Thiên thật sự là chết lặng.

Nếu trước đó là bất ngờ, kèm theo cả hoảng sợ vì lo lắng Hệ Thống chịu không nổi cảm giác ngày ngày phải nghe than thở, rồi còn bị nói móc, bị chê bai các thứ mà tức giận bộc phát ra ngoài, thì hiện tại, Tiêu Thiên lại cảm thấy cái Hệ Thống này hình như là… nhân tính hóa rồi. × — QUẢNG CÁO —

Quan trọng hơn, là nhân tính hóa theo hướng… teen girl* nữa mới đáng sợ chứ!

“Khu… cái kia… Hệ Thống này, vừa rồi là ta lỡ miệng nói ngươi hơi quá lời, ta xin lỗi. Ta lấy danh dự ra cam đoan về sau sẽ không như thế với ngươi nữa, có gì ngươi bỏ qua cho ta, đừng tức giận mà hại sức khỏe, nhé!”

“Tích… rốt cuộc cũng nói được một câu tiếng người!”

“Ừm, đều là ta sai, trước nay chỉ biết có riêng mình, không chịu suy nghĩ cho cảm giác của ngươi. Về sau chúng ta cùng nhau hợp tác, cùng nhau phát triển, cùng nhau sống sót, được không?”

“Tích… vậy còn tạm được.”

“Ừ, nếu không có việc gì nữa thì ta tu luyện đây, ngươi cũng cố gắng tranh thủ thời gian tìm lỗi và tiến hành sửa chữa sớm đi.”

Nói, Tiêu Thiên chuyển từ tư thế nằm sang tư thế ngồi khoanh chân, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên chuẩn bị tu luyện. Chỉ là…

“Tích… khoan đã!”

….Hệ Thống lại không nghĩ như vậy.

“Chuyện gì đó?” - Tiêu Thiên hơi cau mày.

Không thể trách hắn tỏ ra nghi hoặc như vậy được, bởi vì Hệ Thống có thể căn dặn hắn cái này, ngăn cản hắn cái kia, thậm chí như vừa rồi trách mắng hắn cái nọ, nhưng tuyệt đối nó sẽ không bao giờ xen ngang chuyện hắn tu luyện cả.

“Tích… cũng không có gì quan trọng, chỉ là muốn thông báo một số thay đổi, kẻo “kẻ vô tâm, vô dụng” nào đó lại nói bản Hệ Thống vô tích sự.”

Nói móc nói máy đắc nhân tâm như thế này… teen girl* chắc luôn á, không lẫn đi đâu được luôn á!

“Thay đổi!? Không phải mới thay đổi một tháng trước sao?” - Tiêu Thiên càng nghi hoặc hơn: “Lẽ nào Hệ Thống sửa được lỗi gì đó rồi nên có thay đổi nữa?”

“Tích… bây giờ ký chủ có muốn nghe thay đổi nữa không hay là thôi? Hỏi nhiều như vậy làm gì thế?”

“À nghe, nghe chứ, ngu gì không nghe!” - Tiêu Thiên vội vàng cười làm lành: “Cái kia… mời Hệ Thống đại gia.”