Tà Túy

Chương 151




Edit by An Nhiên

Trì Diên không dám nghe tiếp, vội vàng lấy cớ “Toạ đàm sắp bắt đầu rồi” kéo Andy đi.

Học viện Steffen là một trường học khá đặc biệt, sinh viên trong đó đều là ma pháp sư, võ giả hoặc học giả đã có tu vi nhất định, thậm chí có chút danh vọng, hơn nữa có liên hệ mật thiết với các đế quốc trêи lục địa. Học viện Steffen do một bậc thầy kiến trúc sư ở Tây Nguyên đại lục thiết kế, nhìn bề ngoài bình thường không có gì lạ, tổng thể kiến trúc là hình chữ “日”, chỉ cao bốn tầng, rất có cảm giác truyền thống. Nhưng đi vào trong sẽ phát hiện phần chữ “口” trêи chữ “日” chiếm bốn tầng, mà một tầng dưới mặt đất lại hoàn toàn rỗng, tầng dưới mặt đất này có một sân lớn hoàn toàn lộ thiên, có thể thấy toàn cảnh bầu trời, nhận ánh sáng mặt trời chiếu rọi.

Học viện thường xuyên mời nhân sĩ các giới đến tổ chức toạ đàm, miễn là biết tin, các sinh viên đều có thể đăng ký dự thính.

Hôm nay chủ trì buổi tọa đàm là ma pháp sư cấp cao của đế quốc Omega.

Trì Diên nhìn thấy Lôi Vân bèn cùng Andy ngồi xuống cạnh hắn, chỉ có điều vừa nghe người chủ trì mở miệng, cậu liền ngây người —— giọng nói này cậu vẫn còn nhớ, chính là một trong những người muốn đi vào cổng Hỗn Độn đêm đó, bởi vì khá chói tai nên cậu nhớ kĩ.

Cùng lúc đó Trì Diên phát hiện Andy đột nhiên cứng người.

“Sao thế?” Cậu hỏi.

“Không có việc gì.” Andy mím môi, khẽ lắc đầu, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.

Cho đến khi đến toạ đàm chấm dứt, Andy mới vội vàng đứng dậy đầu tiên đi ra chỗ không người vắng lặng sau núi, cùng Trì Diên dùng pháp thuật tạo ra một cấm chế chắn xung quanh, sau đó như suy sụp che mắt nói: “Kẻ đó… tôi nhớ được dáng người và giọng nói của gã lúc nguyền rủa, chính gã đã giết mẹ tôi.”

Cha Andy chỉ là một quý tộc nhỏ ở đế quốc Omega, nhưng mẹ hắn là con gái duy nhất của một vị quan lớn vừa mới về hưu. Khi đó hắn mới chín tuổi, cha mẹ bởi vì bất hòa nên sống ly thân, hắn và anh chị nhân dịp kỳ nghỉ đến chỗ mẹ chơi. Ngày đó trong lúc anh chị ra ngoài chơi, hắn bị bắt nạt nên một mình chạy về phòng mẹ muốn được an ủi. Mẹ hắn cũng là một ma pháp sư, chỉ có điều thiên tư bình thường, sau khi phát hiện tình hình bất thường vội giấu hắn xuống gầm giường, đồng thời tạo một ma chú ẩn hắn đi.

Hắn cứ như vậy trơ mắt nhìn ma pháp sư mặc áo đen che kín mặt xâm nhập vào từ cửa sổ, giọng nói chói tai niệm chú ngữ giết chết mẹ hắn.

Càng khiến hắn tuyệt vọng hơn là sau đó tất cả người thân, kể cả cha hắn đều vội vàng che giấu chuyện này, cho dù biết rõ mẹ hắn chết oan cũng chỉ ra vẻ tìm kiếm hung thủ cho có, không thật sự quyết tâm truy tìm.

Chớp mắt đã mười năm qua đi, chuyện này đã biến thành một cái gai, một làn khói đen chôn ở đáy lòng, không nghĩ tới sẽ gặp lại hung thủ ở nơi này.

Trì Diên an ủi hắn hồi lâu, đưa bạn mình về rồi tâm tình nặng nề trở lại phòng, nói với hắc điểu mọi chuyện hôm nay. Cậu cũng không ngờ mọi thứ sẽ trùng hợp như vậy, cậu ở tế đàn ngây ngốc chờ tám ngày vô ích không tìm được manh mối, vậy mà lại phát hiện kẻ tình nghi ở buổi toạ đàm, còn chính là kẻ thù của bạn mình.

“Tôi đổi ý rồi, tôi không muốn chỉ nặc danh báo cho lão sư Đồ Long rồi coi như xong, tôi muốn tự mình điều tra xem mục đích bọn chúng tiếp cận tế đàn và tượng thần Nghênh Chi để làm gì.”

“Tùy cậu” hắc điểu nói, dù cậu có làm gì thì cũng sẽ không sao cả, “Nhưng cậu thử kéo cậu bạn Andy kia nhập hội xem sao, ta tin mục tiêu của cậu ta và cậu là một. Cậu cũng có thể tìm Đồ Long xin giúp đỡ, ta nghĩ ông ta sẽ hỗ trợ cậu.”

Hắc điểu sau khi biết Đồ Long là tín đồ của nữ thần thời gian đã lờ mờ đoán được vị lão nhân này sợ là đã biết quan hệ giữa Trì Diên và ngài Emmer.

Dưới sự trợ giúp của hắc điểu, kết hợp tin tức Andy và viện trưởng Đồ Long nói cho mình, Trì Diên dần có cái nhìn toàn diện hơn về hạ giới.

Nhân gian cũng không tốt lành như cậu thấy, hạ giới có hai lục địa lớn là Tây Nguyên đại lục và Đông Nguyên đại lục, các quốc gia trêи đại lục đang mâu thuẫn với nhau, đồng thời đều dã tâm bừng bừng, mưu tính xâm lược quốc gia khác, xây dựng lại đế quốc Thần thánh rực rỡ vinh quang đã từng thống nhất, mà dưới tình hình như vậy, những người không cùng giai cấp sẽ có mức sống rất khác nhau, cơ hội rất không ngang bằng, Trì Diên sinh ra ở thôn trang nhỏ lạc hậu heo hút đó cũng không phải trường hợp duy nhất. Ngoài ra còn có một vài lục địa nhỏ hơn, ví dụ như Elfa đại lục của bọn họ, là nơi mà các phe đối lập hay trung lập đều không đếm xỉa đến, các phương diện mâu thuẫn cũng không sâu sắc bằng hai đại lục kia, cho nên Trì Diên thân ở trong học viện càng chưa từng cảm nhận được những vấn đề hiện thực này.

Ý thức được tất cả những chuyện này, Trì Diên đột nhiên nhớ tới mẹ mình, người phụ nữ đã mơ hồ trong ký ức của cậu. Lòng cậu càng lúc càng nặng nề.

Nhờ có đầu mối là vị ma pháp sư bậc cao kia, bọn họ điều tra ra mục đích của những kẻ muốn vào tế đàn là muốn mượn sức mạnh hiếm có của thần ở nhân gian để thực hiện tham vọng phát động chiến tranh xâm lược nước láng giềng, cuối cùng thống nhất đại lục. Trong thời gian này nhờ lời gợi ý của Đồ Long, Freida vốn là trẻ mồ côi được võ sư trêи phố thu dưỡng cùng Ngũ hoàng tử Lôi Vân mai danh ẩn tích của nước Lam Cầm cũng được thu nạp vào nhóm của Trì Diên và Andy, cùng nhau điều tra những sự tình này.

Bởi vì bảo vệ Trì Diên, lão viện trưởng Đồ Long vấp phải một vài nghi ngờ, nhưng lúc này ông cũng không tin tưởng các đồng nghiệp cạnh mình nữa. Việc này đã dính dáng đến các thế lực của các đế quốc, ông lo sẽ đánh rắn động cỏ nên để không để lại dấu vết, ông chỉ có thể nói là bọn nhỏ “Càn quấy”. Có điều chưa chắc đã là càn quấy, bọn họ đã tra ra rất nhiều vấn đề, những thanh niên này còn có lòng nhiệt huyết và tinh thần chính nghĩa. Chưa kể sau lưng họ còn có một vị thần cường đại nhất, có lẽ còn rất không nói lý mà bao che cho.

Buổi tối Trì Diên lại lặng lẽ chuồn đến tế đàn. Cậu hỏi lão sư Đồ Long biện pháp triệu thỉnh thần khác nhưng lão sư nói ông cũng không có cách nào, bình thường đều là chủ động nghe thần gọi, chưa từng thử “Triệu thỉnh thần”. Thực tế vừa nghe cậu hỏi xong trong nháy mắt nét mặt Đồ Long hiện vẻ kỳ quái, nhưng rất nhanh đã giấu đi. Bởi vậy Trì Diên chỉ có thể dùng cách cũ triệu thỉnh Diệp Nghênh Chi.

Hiện tại bởi vì trong lòng có chuyện nên cậu vẫn luôn không ngủ, lặng lẽ bám trêи ngực Diệp Nghênh Chi, cũng không nói gì, dáng vẻ rất u buồn.

Nhìn cậu như vậy Diệp Nghênh Chi quả thực tâm muốn vỡ thành từng mảnh nâng cho cậu, Trì Diên muốn cái gì hắn cũng cho, chỉ hận không thể ôm người vào trong ngực xoa xoa dỗ dành.

Nhưng Trì Diên không nói, hắn chỉ có thể nhẫn nại mà dỗ: “Cục cưng, A Diên làm sao thế? Hôm nay hình như không vui?”

Trì Diên chôn mặt trong ngực hắn, ôm eo hắn rầu rĩ nói: “Em nghĩ, nếu em là quốc vương thì tốt rồi. Em nhất định sẽ làm cho tất cả người dân được hạnh phúc.”

Lời này vừa non nớt vừa ngây thơ, Diệp Nghênh Chi lại không nỡ cười cậu, ngược lại nói: “Ta dẫn em đến một nơi.”

Hắn nói xong nắm tay Trì Diên, ôm cậu rời tế đàn, ở trêи trời biến thành một con rồng đen lớn chở cậu bay vút đi.

Diệp Nghênh Chi mang cậu bay đến phương Bắc xa nhất của Đông Nguyên đại lục, Trì Diên nhìn xuống phía dưới, trong tầm mắt dần xuất hiện những dãy núi tuyết dài trập trùng, những thành lũy màu đen lạnh lẽo và những cánh rừng thông rộng lớn.

Cuối cùng bọn họ dừng lại trước một tòa thành màu đen trang nghiêm, Trì Diên trượt xuống khỏi thân rồng, Diệp Nghênh Chi khôi phục lại hình người, dắt cậu đi về phía trước. Tòa thành dời núi mà xây, diện tích cực kỳ rộng lớn, khí thế át người, không thấy được phần cuối, dọc đường đi tất cả các tướng sĩ thân mặc giáp đen cung kính quỳ một chân, cúi đầu hành lễ với bọn họ.

“Đây là đâu?” Trì Diên đánh giá kết cấu bài trí xung quanh, tò mò hỏi.

“Nơi này là hoàng cung nước Đông Ám. Thần hắc ám thích làm đế vương ở nhân gian nên đã lập nên nước này, bản thân làm người trị vì. Em nói muốn làm quốc vương nên vừa rồi ta đã mượn quốc gia này của hắn. Hiện tại ta là hoàng đế.” Dưới pháp thuật của thần, người hạ giới sẽ không thể phát hiện hoàng đế của bọn họ đã đổi người, cũng sẽ không nhận ra có gì khác thường.

“Em thì sao?”

Diệp Nghênh Chi cúi người nhìn người yêu của mình: “Em còn quá nhỏ, còn phải học rất nhiều thứ, ta sẽ không để em gây rối ở hạ giới. Trước tiên em cứ đi theo phụ vương học tập cho tốt.”

“Phụ vương?” Trì Diên nhìn Diệp Nghênh Chi, mở to hai mắt.

“Phải,” Diệp Nghênh Chi khẽ nhếch môi, “Trong thiết lập của ta, ta là vị vua trẻ tuổi vẫn luôn độc thân không hôn phối cũng không có con nối dõi , em là người trong dòng họ được ta nhận làm con thừa tự để trở thành người thừa kế, trong mắt người hạ giới ta là chú của em, cũng là cha đỡ đầu. Cho nên tùy em, là chú hay phụ vương, là cha nuôi hay cha đỡ đầu, xưng hô cách nào cũng được, tiểu hoàng tử của ta.”

Trong đôi mắt sâu ẩn hàm trêu chọc : “Nhưng đừng quên là được.”

Trì Diên sắp bị sự vô sỉ của hắn làm cho tức khóc. Rõ ràng là vị thần đã sống không biết bao lâu, còn muốn tự thiết lập bản thân thành “Vị vua trẻ tuổi”, còn muốn dựa vào quan hệ chiếm tiện nghi mình, xấu không chịu nổi.

Diệp Nghênh Chi thấy cậu tức giận không nói nên lời, cười cúi đầu hôn mắt cậu, bế cậu đến thẳng thư phòng: “Được rồi, hôm nay trước tiên cha nuôi sẽ nói qua tình hình đất nước cho tiểu hoàng tử của ta.”