Ta Trở Thành Nhân Ngư Trong Lòng Bàn Tay Của Lão Đại

Chương 22




"Tôi rất tốt, tôi biết mà!"

Tiểu nhân ngư một chút cũng không thẹn thùng, dùng tay vỗ vỗ đầu của nam nhân, giống như đang xoa bóp đầu của hắn, nghe hắn nói như vậy lập tức ngẩng đầu nói: " Cho nên An An phải đối tốt với tôi đó!"

Tiểu nhân ngư vui rạo rực.

Mặt mày hớn hở, toàn thân phát sáng, đôi mắt sáng đó thậm chí còn lấp lánh hơn.

Andrew không tự chủ được hôn lên khóe mắt cậu, trầm giọng nói: "Được."

Tô Ngọc Tuyền vội vàng đẩy người đàn ông ra, lẩm bẩm: "Đói bụng!"

Cậu ôm bụng, ủy ủy khuất khuất: "Mệt!"

Minh Đức lúc này đem áo lông lên, Andrew tiếp nhận tỉ mỉ mặc cho tiểu nhân ngư, lúc này mới ôm tiểu nhân ngư đi vào chỗ ngồi tại bàn, hầu hạ tiểu nhân ngư ngồi vào thùng nước, xoa xoa đầu tiểu nhân ngư: "Tôi đi xử lý thịt dã thú, A Ngọc em ngồi trước đi, tôi kêu Viên Viên mở tivi cho em."

TV.

Tô Ngọc Tuyền nhướng mày, sau đó đôi tay ngoan ngoan ngoãn ngoãn đặt ở trên bàn, gật đầu: "Được!"

"Thật ngoan!" Xoa xoa đầu tiểu nhân ngư, Andrew phân phó Viên Viên mở lớp học heo mẹ, lúc này mới đi sửa sang lại nguyên liệu nấu ăn.

Hai con heo đầu đá, ba thỏ con sặc sỡ.

Andrew đưa cho bọn đại hán: "Cắt miếng vừa ăn, đừng chỉ cắt mỏng."

Thịt khác với tôm cá, cá tôm non mịn, thịt lại chắc, còn không chưa làm thử bao giờ đương nhiên là phải thử một chút, nhưng đừng đem nguyên liệu nấu ăn phá hư là được.

Con lợn đá và con thỏ sặc sỡ được giao cho họ, Andrew nghiêng đầu hỏi Minh Đức: "Các ngươi hay xem mỹ thực gia kia nấu ăn, vậy có làm qua thịt nướng chưa?"

Minh Đức gật đầu: "Có, nhưng hương vị món nướng thì khác, hơn nữa bên trong còn có tơ máu, bên trong sống bên ngoài cháy đen, rất khó ăn."

"Vậy thì thái lát mỏng?" Andrew hỏi.

"Nó rất dễ bị khô khi thái lát mỏng, giống như gỗ."Minh Đức tiếp tục nói.

Nếu thí nghiệm độ dày mỏng, thì không có gia vị, Andrew híp híp mắt, nghĩ đến ngày hôm qua nhìn thấy người nọ rải bột phấn kia lên.

Nếu tìm không thấy bột phấn kia, thì còn có hách tử vị chua, quả đỏ vị ngọt, củ cải vị cay ngọt.

Vậy trước ngâm nước hách tử trước, sau lại rải chút muối, để thịt ngâm có vị vừa ăn, sau khi rang thì rắc cùi củ cải lên.

Nhưng thịt cứng không đủ mềm, có thể hay không đập thịt một chút, sau đó nhào cho rời rạc.

 Sau khi suy nghĩ về điều đó, Andrew đi theo Minh Đức để lấy chiếc lò nướng mà họ đã làm.

Mọi người cùng nhau đi chuẩn bị nguyên liệu, những đứa trẻ đều ngồi xung quanh tiểu nhân ngư bày tỏ sự phấn khích.

"Lớp học heo mẹ chúng em đều học qua rồi, đó là lớp học cho trẻ nhỏ!"

"Chúng em có thể dạy anh nha tiểu nhân ngư!"

"Chúng ta cùng nhau xem, tiểu nhân ngư không hiểu có thể hỏi chúng em!"

......

Các bạn nhỏ lớn nhất nhìn 13-14 tuổi, nhỏ nhất bảy tám tuổi, tất cả đều là lúc còn rất nhỏ liền đi theo nhóm chú bác ở lại tinh cầu này. Sau đó bọn họ được Viên Viên nuôi nấng, Viên Viên rất trẻ con, bọn trẻ không chỉ vì ở trong căn cứ như vậy mà mất đi tuổi thơ, chúng đều có sự ngây thơ như trẻ con vậy.

đứa nhỏ nhất Đồng Tử, nhìn đã bảy tám tuổi, chớp chớp đôi mắt to tròn, lớn tiếng nói: "Các người đều đã từng là giáo viên! Bây giờ em nên làm giáo viên chứ! Tiểu mỹ nhân ngư hỏi em đi!"

Tiểu gia hỏa chen lên phía trước, dùng hai tay ôm lấy tiểu tiên cá, ngẩng đầu nhỏ lên: "Cá cá, anh muốn biết điều gì, em cái gì cũng biết hết đó!"

Những đứa trẻ khác: "Không, Tử Tử, em còn quá nhỏ! Em cần chúng ta dạy nhiều hơn!"

Đồng Tử từ chối, ôm chặt lấy tiểu mỹ nhân ngư: "Không, em đã lớn rồi! Em cũng có thể điều khiển cơ giáp cùng chiến hạm!" 

"Cái đó tính gì chứ! Em đó là thao túng game thực tế ảo!"

" Đúng rồi, tiểu tử này, nhóc còn chưa học hết đâu!"

"Nói giống như các người không phải thao túng game thực tế ảo vậy!"

......

Nháy mắt, nhóm tiểu gia hỏa tiểu học gà cãi nhau, một đám tranh luận mặt đỏ tai hồng, đều muốn làm thầy của tiểu nhân ngư.

Đối mặt với những đứa trẻ ngây thơ, Tô Ngọc Tuyền khẽ mỉm cười, tiểu tiên cá nhìn chằm chằm đàn con của con người một lúc, sau đó dường như nghĩ ra điều gì đó, nói một cách dứt khoát: "Nhưng ta thông minh hơn các ngươi, hơn nữa ta tốt hơn các ngươi rất nhiều."

Nhìn xem một đám ngây thơ này tiểu mỹ nhân ngư vui vẻ lắc đầu: "Ta làm cá tôm ăn ngon, các ngươi làm được sao?"

Các bạn nhỏ nháy mắt nghẹn lời, ngơ ngác nhìn nhau một hồi lâu, mới trăm miệng một lời nói: "Bọn em biết!"

Cậu một chút cũng không có khi dễ tiểu bằng hữu nhiều, chỉ là tự luyến bản thân chút, vỗ đầu mình, thanh thúy nói: "Đó là bởi vì ta dạy các ngươi!"

Các bạn nhỏ:...... Hình như là như vậy!

"Cho nên ta mới là thầy!" Tiểu mỹ nhân ngư kiêu ngạo ngẩng đầu vỗ ngực, "Gọi thầy mau!"

Các bạn nhỏ lần này sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Viên Viên.

Đồng tử Tử duỗi ngón tay, nhỏ giọng nói: "Nhưng chúng em biết đánh người, rất lợi hại, cá cá có biết không?

"Biết!" Tiểu nhân ngư vươn ngón tay thon dài, chỉ hướng về phía các lính đánh thuê trong một góc ngã xuống đất, "Mấy kẻ xấu này ẩn nấp muốn hại chúng ta, sau đó tôi và An An cùng lên, đánh cho bọn họ một trận, sau đó bị bắt trở về!"

"Vậy, vậy anh biết lái cơ giáp sao?" Lại có một bảng nhỏ của người máy Viên Viên hỏi.

"Được!" Tiểu mỹ nhân ngư quả quyết nói: "Ta cùng An An điều khiển cái cơ giáp hắc ám kia đó!"

  "Vậy anh có thể điều khiển chiến hạm sao?" Một đứa trẻ lắc lắc hai cái lôi kéo hỏi.

 "Đương nhiên, đó là chúng ta ngày hôm qua ngồi ở chỗ đó!" Tiểu mỹ nhân ngư lập tức nói.

"Oa!"

Lập tức, một đám trẻ con ánh mắt lấp lánh sáng ngời nhìn tiểu mỹ nhân ngư, hâm mộ: "Ngư Ngư đều đã từng điều khiển chiến cơ cơ giới! Thật giỏi quá!"

Nhưng Ryan nhìn có vẻ mười bốn tuổi chần chờ mà nói: "Nhưng cơ giáp chỉ có một chủ nhân, chỉ có chủ nhân mới có thể thao túng, tiểu nhân ngư như thế nào cùng bệ hạ cùng nhau thao túng?"

"Đó là bọn họ quá yếu, ta cùng An An lợi hại nhất, cho nên chúng ta cùng nhau ngồi cơ giáp!" Tiểu nhân ngư nói đến này, đôi mắt đột nhiên sáng lên, ôm chặt Andrew đang đi tới, "An An, có phải hay không nha!"

Vừa thấy đến bệ hạ.

Bọn trẻ sững người một lúc, rồi lần lượt chạy qua bàn.

"Đúng vậy, A Ngọc rất lợi hại! Nếu không có A Ngọc, những kẻ xấu đó đã phục kích chúng ta, chúng ta có thể sẽ bị thương!" Andrew sủng nịch gật gật đầu nhìn tiểu nhân ngư mặt mày chờ mong, một tay đỡ lấy tiểu nhân ngư nhân đang kích động mà sắp ngã về phía trước.

 "Ngươi nghe thấy chưa!" Tiểu mỹ nhân ngư kiêu ngạo nói với đối diện tiểu hài tử, "Nhìn xem, ta thật lợi hại."

 Tiểu mỹ nhân ngư mặt lộ vẻ vui sướng, trắng nõn gò má ửng hồng vì kích động, một mảnh ửng hồng, mang theo ba phần xuân sắc.

Chọc đến Andrew  đang nhìn một bên tay ngứa ngáy nhéo gương mặt tiểu nhân ngư.

Tiểu nhân ngư đẩy ra tay nam nhân, bất bình nhíu mày, mím miệng: "Đau quá!"

Cậu tức giận trừng mắt nhìn nhìn nam nhân, hai tay che mặt, nghẹn ngào nói: "Nếu như anh còn như vậy nữa, tôi sẽ mặc kệ anh!"

Tiểu nhân ngư mặt đầy lên án, hốc mắt hồng hồng.

Đôi mắt vừa rồi còn vui mừng sáng ngời, nhưng trong phút chốc hốc mắt đỏ hoe, ngấn nước, lại lập tức ủy khuất. Andrew dở khóc dở cười gật đầu với tiểu mỹ nhân ngư: "Đừng giận nữa nha."

  Tiểu mỹ nhân ngư lập tức cắn ngón tay của nam nhân, tức giận hầm hừ. Andrew mặc cậu cắn, coi như là cho tiểu nhân ngư nghiến răng, lắp đặt chiếc lò nướng nhỏ bằng bàn tay còn lại của mình.

"Oa!" Động tác nhất trí tiếng kinh hô ở đối diện vang lên, bọn nhỏ hai mắt sáng lên như bóng đèn, ngưỡng mộ nhìn tiểu mỹ nhân ngư, "Tiểu mỹ nhân ngư, ngươi thật lợi hại a!!"

Thế mà có thể cùng bệ hạ cùng nhau điều khiển cơ giáp bắt lính đánh thuê nhóm phục kích.

Cũng đúng.

Tiểu mỹ nhân ngư nếu không lợi hại, bệ hạ đáng sợ này làm sao có thể nghe lời tiểu mỹ nhân ngư như vậy, nhìn xem, bị tiểu mỹ nhân ngư cắn một cái, hắn cũng không dám động.

Đứa trẻ càng ngưỡng mộ cậu hơn ngay lập tức, đôi mắt to của chúng nóng rực.

Trong số những đứa trẻ, một số đã nhìn thấy Bệ hạ.

5 năm trước, họ nhỏ hơn bây giờ, nhưng Bệ hạ, người tỏa ra điều hòa không khí, hoặc toát ra sự thù địch đến mức khiến nhãi con sợ hãi bệ hạ đã được ghi nhớ sâu sắc trong tâm trí họ.

Tuy rằng hiện tại bệ hạ nhìn nhưng ôn nhu, thỉnh thoảng vẫn nở một nụ cười trên môi.

Nhưng, chính là, đứa trẻ không thể giải thích được cảm thấy rằng nó thậm chí còn đáng sợ hơn.

Càng bội phục tiểu nhân ngư được không!

Tiểu mỹ nhân ngư Tô Ngọc Tuyền không khỏi bật cười, lúc này trong lòng cậu vô tận u ám dường như chưa từng tồn tại, khiến cậu không khỏi bật cười thành tiếng. Vung cái đuôi, Tô Ngọc Tuyền nhìn những đứa trẻ vô tội ở phía đối diện, hào phóng xua tay: "Tôi còn biết nhiều hơn, chẳng hạn như cách làm thịt thú rừng ngon hơn, ta đã giao cho An An rồi, còn lát nữa ta sẽ để An An giao cho các ngươi."

"Vâng!" Các bạn nhỏ vui vẻ gật đầu, tràn đầy chờ mong.

Ăn thịt thịt càng tốt, so với thịt cá tôm tôm ăn ngon hơn! Ngoan ngoãn ngồi chờ.

Andrew bất đắc dĩ bật cười, lúc này Khương Ngọc Lê và đại hán đã bưng thịt chín lên, đặt một cái bát trước mặt Andrew, tất cả đều tự lấy của mình ngồi xuống.

Andrew cầm lấy đao, cắt một miếng thịt mỡ và mỏng, dùng dao nhanh chóng tách thịt ra.

Tô Ngọc Tuyền ở một bên nhìn anh ta xếp miếng thịt từ mỏng như cánh ve sầu đến dày bằng lòng bàn tay, dày bằng ngón tay cái, mỗi miếng to bằng lòng bàn tay, sau khi thái xong, Andrew liền dùng sống dao vỗ thịt, một tay đem hách tử đặt vào một cái hộp, nhấn một cái, hách tử kia liền biến thành nước trái cây.

Andrew đem mấy miếng thịt kia để vào dĩa, đem nước hách tử đổ vào, liền bắt đầu xoa bóp thịt.

Tô Ngọc Tuyền nhìn đến là trợn mắt há hốc mồm.

Nam nhân xắn tay áo, dùng đầu ngón tay thon dài cẩn thận nhào nặn thịt, ánh mắt nghiêm túc, tựa hồ đang vì quốc gia làm một việc trọng đại.

Ngay sau đó, Andrew cho từng lát thịt lên lò nướng.

 Tiếng dầu xèo xèo nhanh chóng vang lên, bắt đầu từ miếng thịt mỏng nhất, sau đó là mùi thơm cháy khét với mùi trái cây thoang thoảng bốc lên nhanh chóng, không khí nhanh chóng bị mùi hương này chiếm lĩnh. 

Mùi hương này nhanh chóng phảng phất, trên mặt thịt nướng dần dần phủ một tầng vàng óng ánh, dầu nhỏ xuống thanh gỗ bên dưới, ngọn lửa bùng lên, nướng chín từng lát thịt.

 Andrew nhanh chóng bắt miếng thịt đang nướng và lật lại.

 Ngay lập tức, mùi thơm đặc trưng của thịt nướng, mùi dầu mỡ và mùi trái cây hòa quyện thành một mùi thơm độc đáo, mạnh mẽ xâm chiếm từng tấc không khí.

Ục ục.

Mọi người bất giác nuốt nước bọt và quay về phía Andrew.

Mà những tên lính đánh thuê đang cuộn tròn trên mặt đất thống khổ cũng ngửi thấy mùi thịt nướng nồng nặc, mũi không tự chủ được hít ngửi một cái, ánh mắt đảo qua.