Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược
Tiết Yến ở trước mặt Quân Hoài Lang, bày ra dáng vẻ không thể bước đi nếu không có người dìu, khi Quân Hoài Lang đi xa, hắn bước nhanh một đường trở về sân nhỏ của mình.
Hắn đi ngang qua phòng ngủ, cũng không thèm liếc nhìn, đi thẳng vào thư phòng.
"Chuyển hết mọi thứ đến bàn của ta." hắn nói.
Tiến Bảo vội đáp một tiếng, chạy ra ngoài gọi hai Cẩm y vệ mang những tin tức quan trọng được gửi từ nhiều nơi trong những ngày qua đến thư phòng của Tiết Yến.
Tiết Yến một tay chống bàn, tay kia tùy tiện cầm một quyển sách đặt trên cùng, động tác lưu loát tự nhiên, không có vẻ gì là đã bị thương.
Tiến Bảo đứng hầu một bên.
Hắn không ngạc nhiên chút nào. Hắn biết rõ hơn ai hết, cơ thể chủ tử nhà hắn từng trải qua nhiều lần giày vò như thế nào.
Một năm rưỡi trước, ngài ấy bị Hoàng thượng đánh tới năm mươi đại bản, không thể gọi Thái y, tự mình sắc thuốc, hàng ngày lấy nước lau rửa không nhờ ai, nếu là người khác, ai làm được như vậy?
Dù lần này chủ tử bị thương nặng, nhưng lại được chữa trị chu đáo, còn có thế tử điện hạ ở bên, đã được nghỉ ngơi tốt vài ngày.
Tiến Bảo biết chủ tử sớm đã không sao rồi, chỉ là giả vờ đáng thương trước mặt thế tử điện hạ, để thế tử điện hạ đến thăm mà thôi.
Cũng chỉ do thế tử điện hạ tốt bụng, nên mới bị chủ tử của hắn lừa gạt.
Ở đằng kia, Tiết Yến nhìn lướt qua phong thư trong tay.
Phong thư này do Đông Xưởng gửi tới. Ngoài những tin tức vụn vặt hàng ngày trong triều, rất nhiều chuyện đều viết về Hứa gia.
Một là nói, vị trí thứ sử Sơn Đông bị bỏ trống, Hứa gia dốc lòng tiến cử một quan viên ít tên tuổi. Vị trí đó vốn là tranh chấp giữa hai nhà Giang Hứa, Hoàng đế đang do dự, vẫn còn chưa quyết định, thấy Hứa gia đột nhiên tiến cử một quan viên không có lai lịch như vậy, liền lập tức đồng ý.
Quan viên đó thật sự không có gì nổi bật, chỉ là trong nhà giàu có, đã đưa cho Hứa gia một khoản tiền lớn, coi như mua chức quan này.
Ánh mắt Tiết Yến dừng lại ở đó.
Hứa gia sao lại thiếu tiền như vậy?
Hắn biết từ khi hắn nhận chức vụ này, Hứa gia không còn yên ổn như trước, toàn bộ phe phái đều vì hắn mà lật tung nhốn nháo.
Cũng chính vì vậy, lời nói của nữ quyến Hứa gia không còn trọng lượng, Hứa tướng và vài nhi tử thì sứt đầu mẻ trán, nên mới mặc kệ tôn tử duy nhất của mình dạo chơi Giang Nam, đến giờ còn không cho người mời trở về.
Nhưng dù vậy, Hứa gia có nhà lớn nghiệp lớn, căn cơ thâm sâu, sẽ không từ bỏ đối đầu với Giang gia chỉ vì tiền.
Nếu là vậy, chỉ có một khả năng.
Quan viên thể hiện tấm lòng thành này, chắc chắn sau này bọn họ sẽ dùng đến, Hứa gia thật sự đang rất thiếu tiền, không biết cần số tiền đó để làm gì.
Tiết Yến lật sang trang tiếp theo.
Vua Thanh Bình nhận được tấu chương của Vĩnh Ninh Công, quả nhiên đã triệu kiến quần thần bàn bạc. Điều bất thường là Hứa gia không phản đối, ngược lại còn ủng hộ vua Thanh Bình cấp một khoản tiền để ngăn lũ lụt ở Giang Nam.
Vua Thanh Bình vui vẻ đồng ý, kế đó Hứa gia quay về, gửi một mật thư.
Về phần mật thư gửi đi đâu, Đông Xưởng chỉ có thế lực ở Trường An, chuyện sâu hơn không thể tra được.
Tiết Yến cong khóe môi.
Hắn đương nhiên có thể đoán được mật thư đến đâu.
Nhất định được gửi đến tay Quách Vinh Văn ở Giang Nam.
Ông ta là người của Hộ bộ, thay Vĩnh Ninh Công quản lý sổ sách. Vĩnh Ninh Công có ân với ông ta, cũng tin tưởng ông ta, dĩ nhiên sẽ giao chuyện quản lý sổ sách cho ông ta.
Khi đó, ông ta tham ô, cũng là chuyện dễ dàng.
Chỉ không biết, Hứa gia vét tiền khắp nơi, rốt cuộc là để làm gì.
Tiết Yến tiếp tục lật ra phía sau.
Chốc lát, hắn cười nhạt.
"Xem ra Đông Xưởng thật sự kiêng kỵ Hứa gia, dù Nghi tiệp dư chết rồi, bọn họ cũng không yên tâm." hắn đặt phong thư lên bàn, dùng ngón trỏ gõ nhẹ "Muốn mượn tay ta diệt trừ bọn họ, để xóa hết dấu vết những chuyện bọn chúng đã làm?"
Người của Đông Xưởng gϊếŧ Dung phi, Tiết Yến đã biết từ lâu.
Quan hệ người thân của hắn vốn lạnh nhạt, hắn cũng không mấy coi trọng, chuyện động tới vảy ngược của hắn là, bọn hoạn quan này tự cho mình thông minh, vọng tưởng muốn chơi xỏ xoay hắn vòng vòng.
Tiết Yến lạnh giọng thở dài.
"Đoạn Thập Tứ." hắn nói "Chăm chỉ rèn luyện, năm nay khi về kinh, đầu của Đoạn Sùng, ngươi tự mình lấy."
Đoạn Thập Tứ trong bóng tối ôm đao nhận lệnh.
Tiết Yến cầm một phong thư khác.
Phong thư này là Đoạn Thập Tứ giao cho hắn. Mấy ngày trước, hắn đã phái Đoạn Thập Tứ về Kim Lăng trước.
Quả nhiên, Quách Vinh Văn nhân lúc bọn họ không ở đây, đã làm không ít chuyện.
Hắn bảo Đoạn Thập Tứ gây rắc rối cho thiếu gia Hứa gia, Đoạn Thập Tứ làm rất tốt, không lâu sau, vị thiếu gia này đã dính vào kiện cáo liên quan đến mạng người, còn nợ nần cờ bạc. Hứa Tòng An một mình ở Kim Lăng, về nhà dĩ nhiên càng khó xin tiền, thế nên bèn đi tìm tay sai của phụ thân gã.
Chính là Quách Vinh Văn.
Quách Vinh Văn chỉ là quan nhỏ ở Hộ bộ, mấy năm trước đi theo Hứa gia, mới có chút khởi sắc. Đây là thiếu gia độc đinh của Hứa gia, ông ta không dám đắc tội, mấy lần dùng quyền lực vét số tiền có được trong tay, mới đắp được số nợ cho Hứa thiếu gia.
Tuy nhiên, tất cả đều nằm trong khả năng của ông ta nên không để lại dấu vết.
Tiết Yến muốn, cũng không phải là dấu vết.
Bây giờ tiền mà Quách Vinh Văn có thể dùng, hầu như không còn nữa. Tiếp theo, nếu Hứa thiếu gia đòi lại tiền, ông ta chỉ có thể làm liều.
Một khi đã liều, dĩ nhiên càng lộ ra nhiều, càng dễ nắm sơ hở và điểm yếu.
Đây là những gì Tiết Yến muốn.
"Bảo ngươi đi tìm thanh lâu, đã làm xong chưa?" Tiết Yến hỏi.
Đoạn Thập Tứ trả lời "Bẩm chủ thượng, đã làm xong. Thanh lâu có danh tiếng nhất nhì trong thành Kim Lăng. Tìm được một nữ tử tên Ngọc Kinh, đã thành người của chúng ta. Chỉ đợi chủ thượng hạ lệnh, sẽ lập tức nâng đỡ."
Tiết Yến gật đầu "Được rồi, bắt đầu đi."
Đoạn Thập Tứ nhận lệnh.
"Nâng đỡ thì nâng đỡ, dù có thổi phồng đến mức thần kỳ, cũng không thể dễ dàng lộ mặt." Tiết Yến nói "Đạo lý đầu cơ kiếm lợi, nếu Đoạn Sùng không dạy ngươi, thì hôm nay ta dạy ngươi."
Đoạn Thập Tứ gật đầu đáp vâng.
"Lui xuống đi." Tiết Yến đặt mật thư xuống, nói.
Đoạn Thập Tứ như một cái bóng, trong nháy mắt biến mất.
Tiết Yến ngước mắt nhìn ngọn nến đang lay động trước mặt, nhất thời ánh mắt dịu đi, khóe môi hơi cong lên.
Nét mặt dịu nhẹ như vậy cực kỳ hiếm thấy trên mặt hắn. Nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Khoảnh khắc đó, hắn nghĩ đến Quân Hoài Lang.
Bên cạnh phụ thân y có tai mắt của Hứa gia, Quân Hoài Lang đương nhiên không biết.
Tuy nhiên, y không cần biết.
Hắn sẽ để cho tên tai mắt được ẩn giấu biến mất một cách âm thầm lặng lẽ, cùng với những kẻ ngu ngốc đứng sau hãm hại Quân gia.
Tiết Yến thu hồi ánh mắt, tập trung vào những phong thư khác.
Vừa lúc đó, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Thủ hạ dưới trướng Tiết Yến có quy tắc, không phải chuyện quan trọng, tuyệt đối không được làm phiền Tiết Yến khi đang ở thư phòng.
Tiến Bảo vội vàng ra mở cửa.
Một tiểu tư đứng trước cửa với vẻ mặt thấp thỏm.
"Có chuyện thì nói, ấp úng làm gì?" Tiến Bảo mắng.
Tiểu Tư vừa ngẩng đầu, đã thấy Tiết Yến cũng đang ngẩng đầu nhìn mình.
Chân liền mềm nhũn, gần như khuỵu xuống.
"Bẩm vương gia." tiểu tư run rẩy nói "Vừa rồi, Phất Y ở cạnh thế tử điện hạ có tới ..."
"Nói gì?" Tiết Yến hỏi.
Tiểu tư nói tiếp "... nói, thế tử điện hạ bảo vương gia dưỡng thương cho tốt, mấy ngày nữa sẽ không đến."
Tay cầm phong thư của Tiết Yến dừng một lúc.
Không ngờ, tiểu tư còn chưa nói hết.
"Thế tử điện hạ còn nói, nếu không có chuyện quan trọng, mong vương gia ... đừng tìm ngài ấy."
---------
Quân Hoài Lang cả đêm không ngủ.
Y cầm mảnh giấy đó, lại không dám xem thêm lần nào, nhưng y vẫn cầm trên tay không buông ra.
Có lẽ kiếp này đã thay đổi quá nhiều, sống quá bình yên, có lẽ vì y tập trung quá nhiều vào chuyện của phụ thân mà dần quên đi kiếp trước.
Y quên mất Tiết Yến ở kiếp trước, có quan hệ gì với y, lại có quan hệ thế nào với Lệnh Hoan ...
Tiết Yến ở kiếp này không hề làm gì, là một người vô tội, nên y không truy cứu, nhưng y ... không thể thích hắn.
Dù những chuyện trong kiếp trước chưa từng xảy ra, cũng không ai khác biết về nó, nhưng y lại biết.
Y không thể có tình cảm như vậy với đối phương, trong khi bản thân biết hết mọi chuyện.
... nhưng y lại đã làm.
Y không thể làm trái đạo lý, làm trái lương tâm và bản chất của mình.
Y biết dù y mềm lòng, nhưng luôn sống rất nguyên tắc.
Theo nguyên tắc đạo đức của mình, y sẽ làm những gì nên làm, những chuyện không nên làm, y ngay lập tức chấm dứt, tuyệt đối không đụng đến nữa.
Nhưng lần này thì khác.
Loạn hết rồi.
Y biết mình không nên thích Tiết Yến, y nên ngăn cản bản thân đúng lúc, cắt đứt quan hệ với đối phương, hoặc bỏ đi tâm tư này.
Nhưng y chưa từng thích ai, nên không biết ...
Tâm tư này, một khi đã nảy sinh, không phải nói bỏ là có thể bỏ.
Y luôn biết dù y không thể kiểm soát được người khác, nhưng y nhất định có thể kiểm soát được chính mình.
Nhưng bây giờ ... trái tim của mình dường như không thể kiểm soát được.
Càng biết phải làm gì, càng muốn ép bản thân, y càng cảm thấy khó chịu. Như thể bông vải ướt nhét vào tim y, khiến ngực y đau đến khó thở.
Tuy y ôn hòa, nhưng bản tính lạnh nhạt, hơn hai mươi năm kiếp trước lẫn kiếp này, y chỉ duy nhất rung động trước người này.
Nhưng lại cứ là người không thể động lòng.
Quân Hoài Lang một mình nằm trong màn, tay cầm trang giấy vụn. Trong vô thức, nắng trời rơi xuống giường y qua khe hở trên màn.
Một luồng ánh sáng chiếu trên mu bàn tay y.
Quân Hoài Lang nhìn tia sáng, rồi mở tay ra, lặng lẽ nhìn hàng chữ như thể đang tự ngược đãi bản thân.
[Khóe môi Tiết Yến cong lên một vòng cung lạnh lùng ...]
Quân Hoài Lang cau mày.
Y đột nhiên phát hiện Tiết Yến được miêu tả trên mảnh giấy này vô cùng xa lạ.
Tiết Yến mà y biết sẽ không bao giờ có biểu cảm hoặc nói những điều như vậy, càng sẽ không vì đối phương từng tốt với hắn, sau đó thu lại ý tốt, mà dùng cách như vậy báo thù đối phương.
Quân Hoài Lang hơi siết chặt bàn tay đang cầm mảnh giấy, hướng về phía ánh đèn, rồi từ từ ngồi dậy.
Trong chốc lát, y bắt đầu nghi ngờ những gì viết trong quyển sách là giả.
Phất Y bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền nhanh chóng vén màn giường, hầu hạ y thức dậy.
Quân Hoài Lang không nói gì, nhưng Phất Y đã thấy sắc mặt của y.
"Thiếu gia đêm qua ngủ không ngon sao?" hắn hỏi "Sao không có tinh thần gì hết."
Quân Hoài Lang ậm ừ, giọng hơi khàn.
"Không sao." y nói.
"Thiếu gia cầm gì trong tay vậy?" Phất Y thấy trên tay y cầm một mảnh giấy đã nhàu nát, vội vàng hỏi "Để nô tài vứt gì giúp người?"
Ngón tay Quân Hoài Lang khẽ động, thu mảnh giấy vào lòng bàn tay.
"Không cần." y nói.
Phất Y thấy tinh thần của y không tốt, nên cũng không nói thêm nữa. Nhưng hắn cũng lo lắng cho thiếu gia nhà mình, chỉ khi nằm mơ thấy gì đó, bị bóng đè mới khác thường như vậy.
Nếu như vậy, thì phải nói gì đó để chuyển hướng sự chú ý của thiếu gia.
Phất Y vắt óc suy nghĩ, chợt nhớ đến Tiến Bảo đã gặp dưới hành lang sáng nay.
Đúng rồi, thiếu gia xưa nay luôn có quan hệ rất tốt với Quảng Lăng vương.
Phất Y nhanh chóng nói "Đúng rồi, thiếu gia, sáng nay nô tài gặp được Tiến Bảo công công."
Hàng mi của Quân Hoài Lang run lên.
Phất Y nói "Tiến Bảo công công nói, vương gia bận rộn công vụ, mới sáng sớm đã đến nha môn, mặc kệ bản thân bị thương. Tiến Bảo công công không thể khuyên được, muốn nhờ người có rảnh thì đến khuyên bảo vương gia."