Đêm nay nhất định là đêm Ngọc Kinh Thành không ngủ, trong vòng mười dặm quanh Nhậm gia, vô số xe ngựa chở rượu và thức ăn tiến vào quảng trường Nhậm gia.
Toàn bộ Nhậm gia đèn đuốc sáng trưng, giống như đại quân doanh mừng chiến thắng, các tướng sĩ đều tìm được cảm giác ăn lớn uống to như năm đó.Mà Nhậm Kiệt tới đâu, tướng sĩ sôi trào tới đó.Phần lớn bọn họ đều không ở quân đội, nhưng bọn họ đều là lão binh tường bách chiến bách thắng, tuyệt đối là một chi quân đội sức chiến đấu cường hãn nhất. Có bọn họ, mấy đại gia tộc kia tuyệt đối ăn ngủ không yên, nhớ ngày đó trống trận Nhậm Thiên Hành vừa vang lên, toàn cảnh 10 vạn đại quân tề tụ thanh thế khủng bố cỡ nào.Nên biết rằng trong 10 vạn người này, rất nhiều là tướng quân, quan viên triều đình từng lãnh binh, có sản nghiệp khá lớn.Lực ảnh hưởng của những người này vượt qua trăm vạn, mà đây vẫn chỉ là ở trong Ngọc Kinh Thành thôi. Sau khi Nhậm Thiên Hành biến mất nhiều năm, những đại gia tộc khác đều có gắng hóa giải tình huống này. * Ý nói muốn chia rẽ.Vốn chỉ cần đợi mấy năm nữa, nhất là mấy năm nay Minh Ngọc Hoàng Triều quốc thái dân an, tuy rằng biên cương cũng có chiến đấu, nhưng cũng không lan tới quốc nội, kết quả lúc này Nhậm Kiệt lại cố tình gõ trống trận...- Đàng hoàng một chút, đừng tưởng rằng lão tử... Uống... Uống rượu ngươi có thể trốn, nếu ngươi dám trốn... Liền... Liền giết chết ngươi.Trên cây cột cửa chính Nhậm gia, Phương Viêm lòng phiền muốn chết, tướng sĩ canh giữ, tướng sĩ đi ngang qua đều mắng dọa hắn hai ba câu.Con bà nó, có mấy người bây giờ bán thịt, còn có hai tên lính già giờ đi canh cửa thành, bây giờ lại dám...Càng nghĩ Phương Viêm càng giận, càng nghĩ Phương Viêm càng cảm thấy khuất nhục, vì sao lại như vậy.Đáng tiếc lực lượng của hắn bị Thường lão phong bế, tuy rằng trói hắn chỉ là dây thừng, nhưng giờ phút này hắn chẳng khác nào người thường, không thể trốn thoát.Ghê tởm nhất là, lại có mấy tên ma men đi tiểu tiện, cũng may có người đạp cho bọn họ một cái, nhưng lời nói sau đó lại càng khiến cho Phương Viêm muốn ói máu.- Tiểu hướng nào? Tiểu lên người hắn có sao đâu, tiểu lên... cây cột... Còn mẹ nó... Cút sang một bên tiểu đi...A!Phương Viêm cảm giác mình sắp điên rồi, không nhìn, không ai để ý, mình cứ vậy bị cột chặt ở đây... Hoàn toàn nhục nhã...Phương Viêm hận, hận Nhậm Kiệt, hận Nhậm gia, cũng hận Phương Thiên Ân, khó chịu những năm trước khi đều chuyển thành nỗi hận. Nếu như Phương Kỳ bị trói ở đây, hắn sẽ cứ như vậ rời đi sao? Sở dì mình bị nhục như vậy, còn không phải vì cứu Phương Kỳ sao, kết quả bây giờ lão già kia còn bỏ đi mặc kệ mình...Trong hoàng cung, Hoàng đế xem từng mẩu tin truyền về cũng trầm xuống.Tu La đẫm máu tàn sát sinh linh, Chiến Long nổi giận phá bầu trời, người khác không rõ lắm, nhưng Hoàng đế lại quá rõ sự lợi hại của Tu La và Chiến Long. Chiến Long chiến đấu anh dũng, tuy rằng quân đội của Chiến Long dần dần bị chia rẽ, nhưng vẫn không thể xem nhẹ sự hung hãn của hắn. Nhưng Tu La tàn sát sinh linh mới đáng sợ nhất, năm đó mình gặp nguy, Nhậm Thiên Hành dẫn binh liều mạng, không tiếc hết thảy cứu mình, mà ra tay lại chính là tên tham mưu đi theo bên cạnh Nhậm Thiên Hành vốn nhìn qua nho nhã, tùy ý kia - Tu La.Đêm hôm đó Hoàng đế vĩnh viễn không quên, cũng rất ít người biết được sự đáng sợ của Tu La.Sau này hắn vì nữ nhân của mình mà sa sút, thậm chí thề vĩnh viễn ở trong rừng nguyên sinh đại trạch Nhậm gia. Nhiều năm trôi qua, người khác đã quên sự hiện hữu của hắn, nhưng Hoàng đế lại xem hắn là uy hiếp lớn nhất ngoài Nhậm Thiên Hành ra.Hoàng đế vô cùng kiêng kỵ Tu La.May mà Phương Thiên Ân cũng coi như thông minh, thân là gia chủ Phương gia khẳng định nhìn nhận Tu La không giống người thường, nếu hắn thật sự chọc giận Tu La...Hoàng đế không dám tưởng tượng ra hậu quả, tuy nhiên Tu La Nhậm gia ra tay, hoàng đế biết, thì ra tất cả mọi chuyện là do hắn thao túng, như thế cũng có thể hiểu được biểu hiện khác thường gần đây của Nhậm Kiệt. Cũng đúng, dù sao hắn là đệ đệ mà Nhậm Thiên Hành chiếu cố nhất, Nhậm Thiên Hành giao phó Nhậm Kiệt cho hắn cũng rất bình thường.Có thể bức Tu La ra, Nhậm gia có lẽ sẽ dần dần bị phơi ra ánh sáng, nếu như mình nhớ không lầm, Nhậm gia sẽ mời toàn bộ trưỡng lão hộp hội nghĩ, vậy Nhậm Thiên Hoành, Nhậm Thiên Kỳ cũng nên trở lại...Lúc đầu nghe Tu La ra tay, Hoàng đế sắc mặt khó coi, bởi vì trong đầu hắn lại hiện ra một màn nhiều năm hắn không dám tưởng tượng kia. Cho dù qua nhiều năm như vậy, mỗi khi nhớ lại cảm thấy khủng bố, nhưng sau đó hắn lại tươi cười. Vốn lo lắng Nhậm Kiệt quá làm bậy, sẽ bị người Nhậm gia đánh hạ, nếu Nhậm gia giữ vững được sự cường đại như trước thì mới là chuyện hắn lo nhất. Nếu Tu La đứng ra nói, chỉ sợ hai vị trưởng lão luôn buông cần Lã Vọng khác của Nhậm gia cũng đi ra thôi...- Khởi bẩm bệ hạ, thất công chúa chuẩn bị xuất cung tới Nhậm gia...Đang lúc hoàng đế nhớ tới cảnh tượng khủng bố của Tu La năm đó, lại có người tới bẩm báo.- Hừ! Hoàng đế nhíu mày nói: - Đây chắc là chủ ý của tên Phương Kỳ kia, lại dám lợi dụng Công chúa đi cứu Phương Viêm, bọn họ không dám chọc giận Nhậm gia, nhưng có thể đánh chủ ý lên trẫm. Người đâu, lập tức ngăn thất công chúa lại, truyền ý chỉ của trẫm, Thống lĩnh Cấm Vệ Quân Phương Viêm lập tức vào cung gặp.Bản thân Phương Viêm không phải là kẻ lòng dạ rộng lượng gì, lần chịu nhục này chỉ sợ hắn không thể chịu được, nếu không phải Phương gia muốn lợi dụng thất công chúa cứu Phương Viêm, Hoàng đế cũng vì việc Tu La ra tay mà quên mất tên tiểu nhân vật Phương Viêm này. Tuy nhiên lúc này hắn lại nghĩ tới một nước cờ hay. ..........Cao gia, giống như đại đa số đại gia tộc Ngọc Kinh Thành, giờ phút này cũng khó ngủ.- Phấn khích, phấn khích, Tu La ra tay quả nhiên không giống người thường, Phương Thiên Ân mặc dù điều động cường giả siêu cấp gia tộc cũng không dám tuỳ tiện ra tay. Trách không được gần đây Nhậm Kiệt lại khác thường như vậy, làm ra chuyện người ta không nghĩ tới, thì ra là Tu La ở sau giở trò quỷ. Gia chủ Cao gia Cao Chiến Uyên nghe tình huống Cao Bằng thuật lại, không khỏi vỗ đùi tán dương.Bởi vì Tu La ra tay, chút ủy khuất lúc ấy Cao Bằng phải chịu, hắn thấy cũng không coi vào đâu. Bởi vì đây là thần tượng trong lòng hắn, nếu như không phải Phương gia, trong lòng vẫn cảm giác khuất nhục buồn bực. Nhưng so với “đãi ngộ” hôm nay Phương gia phải chịu, Cao Chiến Uyên lại cảm thấy không đáng vào đâu.- Tu La... Nhắc tới Tu La, Cao Bằng nghĩ tới cây Lôi Hỏa Thương uy thế kinh người kia, không khỏi cau mày lại.Vừa thấy con trai như thế, Cao Chiến Uyên cũng nghi ngờ nhìn về phía Cao Bằng, không biết hắn lo lắng cái gì.- Chẳng lẽ ngài không cảm thấy, Nhậm Thiên Hành làm vậy có chút giấu đầu hở đuôi sao?Cao Bằng nói xong, đi tới cửa sổ nhìn về phía Nhậm gia: - Hắn như sợ người khác hoài nghi Nhậm Kiệt, cho nên mới tự nhận mình làm mọi chuyện vậy.Cao Chiến Uyên hơi sững sờ, hắn cũng không nghĩ tới phương diện này, nhưng sau đó lại lắc đầu: - Nếu người khác có lẽ sẽ làm như vậy. Nhưng Tu La lại khác, tuy rằng Tu La tao nhã như mưu sĩ, lúc bình thường nhìn qua rất thiện lương, nhưng máu nhuốm hai tay hắn đủ chảy thành sông, hắn chính là lưỡi đao sắc bén nhất trong tay Nhậm Thiên Hành, là Tu La Sát Thần từ giết chóc tanh máu mà đi ra. Chiến Thiên Long ngoại hiệu Chiến Long, là cỗ máy chiến tranh, Tu La lại đại biểu giết chóc, hai người này chính là nguyên nhân Nhậm Thiên Hành năm đó trở thành truyền kỳ, cho nên hắn làm như vậy, lại không khiến người ngoài ý muốn.- Tu La... Tu La... Cao Bằng lẩm bẩm hai câu, quay đầu nhìn về phía Cao Chiến Uyên kỳ quái nói: - Ta xem qua rất nhiều tư liệu Tu La Nhậm Thiên Tung, nhưng cũng không có tài liệu nào ghi lại tỉ mỉ, nhưng vì sao lại hình dung hắn khủng bố như vậy, thậm chí không bằng chứng chứng minh hắn từng làm qua chuyện gì?- Đây mới là chỗ kinh khủng của hắn, hắn đã xuất thủ thì chỉ có chết hết, nơi hắn tới chính là địa ngục, địa ngục Tu La. Trên thực tế đừng nói ngươi, cho dù người trong 5 đại gia tộc cũng chưa ai tận mắt thấy hắn ra tay, bởi vì người nhìn thấy hắn xuất thủ đều chết, hắn khác với Chiến Long, hắn đại biểu cho giết chóc. Nghe nói Nhậm Thiên Hành còn có một tổ chức bí mật, tổ chức này lại do Tu La quản lý, chuyên thu thập tình báo, ám sát, ám sát, đánh lén, cho nên căn bản không có người...Nói tới đây Cao Chiến Uyên đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Cao Bằng nói: - Có lẽ chỉ có một người có thể biết được, chỉ tiếc hắn tuyệt không nói, chúng ta cũng vĩnh viễn không có cơ hội đi hỏi...- Bí mật bệ hạ được cứu, ba tháng nằm lỳ giường không dậy nổi, thường xuyên cả kinh kêu lên máu, máu, Tu... La... Cao Bằng ánh mắt sáng lên, lập tức nhớ tới một đoạn tình báo Cao gia ghi lại.- Hơn nữa nếu đổi thành Ngô nhi ngươi là gia chủ Nhậm gia thay Nhậm Kiệt, dưới tình huống đó, ngươi xử lý thông minh, khéo léo được như hắn sao? Cao Chiến Uyên lộ ra nụ cười khinh bỉ nói: - Không có thực lực trong bóng tối giúp đỡ, kiêu ngạo, quần áo lụa là, càng lúc càng làm chuyện nguy hiểm, trước không nói tứ đại gia tộc sẽ thế nào, người địch quốc thế nào, chỉ sợ Nhậm gia trưởng lão còn có Nhậm Thiên Hành cùng hai vị Đại tướng quân đều không bỏ qua cho hắn.- Ừ! Tuy rằng lòng có nghi ngờ, nhưng Cao Bằng cũng khẽ gật đầu đồng ý, nếu Nhậm Kiệt tiếp tục phế vật, có lẽ Nhậm gia còn yên ổn một thời gian, ít nhất bề ngoài tạm thời còn duy trì được cục diện này, nhưng nếu chiếu xu thế hiện tại, bất luận là Nhậm Kiệt cầm quyền hay là Nhậm Thiên Tung ủng hộ Nhậm Kiệt, đều khiến Nhậm gia không ngừng nội đấu, nội đấu tàn khốc nhất giờ mới bắt đầu.Mà bệ hạ, Phương gia thậm chí Cao gia bọn họ cũng vì biết đạo lý này, cho nên mới không cùng Nhậm gia đối chọi lúc này.Ngọc Kinh Thành đều bàn luận chuyện này, mà Nhậm gia lại vô cùng náo nhiệt, cảnh giới, thần thức, ý chí cường đại khiến cho Nhậm Kiệt phát hiện một chỗ tốt, tuy rằng uống cho say sưa, nhưng ý thức của hắn vẫn khá thanh tỉnh.Cũng chỉ khá mà thôi, dù sao Nhậm chưa từng cảm giác thích như vậy giờ, ăn uống với những người này thật thống khoái. Không cần tính toán gì, nghe bọn họ kể về chiến tích cũng sướng.Cuối cùng nói đến nhiệt huyết sôi trào, Nhậm Kiệt không khỏi nghĩ tới ca khúc lệ nam nhi kiếp trước, có dễ nghe hay không nhưng hắn vẫn gàn họng lên hát.Cái gì là hào khí ngút trời, niềm tin, ý chí, những trí nhớ địa đầu không ngừng hiện lên, từng câu chiến quân ca vang lên, hào khí ngút trời.Người xung quanh đều ăn uống no say, căn bản nghe không rõ Nhậm Kiệt hát gì, nhưng mặc kệ hắn hát gì, những đó đều vỗ tay khen ngợi.Nói sao đi nữa cũng là con trai độc nhất của đại soái, là gia chủ Nhậm gia, là tiểu chủ nhân của mình.Bất quá khi Nhậm Kiệt vô tình hát tới tinh thần yêu nước trung quốc, mấy câu đầu mọi người đều không cảm nhận được gì. Nhưng khi Nhậm Kiệt hát tới chỗ 20 năm tung hoành, không ai không lắng tai nghe. Đột nhiên đám tướng quân xung quanh đều rơi lệ, bởi vì bọn họ đều nhớ tới đại soái, đại soái tung hoành 20 năm, không người địch lại.Có mấy người khá thông minh, nghe Nhậm Kiệt hát hai câu cũng hát theo, lúc trước Nhậm Kiệt hát một mình, lúc này nhiều người vui vẻ ngâm nga theo hắn, tạo thành một bản chiến quân ca oai hùng.Tiếp đó càng lúc càng nhiều người hát theo.Khói báo động nghi ngút Bắc Vọng. Rồng ngâm, ngựa hí kiếm khí như sương. Lòng mờ mịt như nước Hoàng Hà. 20 năm tung hoành ai địch nổi. Hận trường đao không thể tung hoành. Bao nhiêu thuộc hạ chôn xương tha hương. Thề chết bảo vệ non nước. Mắt huyết lệ than tiếc. Vó ngựa người nam đi Bắc Vọng. Cỏ cây Bắc Vọng xanh vàng, bụi nghi ngút. Ta nguyện gìn giữ biên cương, phục khai cương. Trung quốc oai hùng bốn phương. Đến... Hạ...Dần dần, người hát càng ngày càng nhiều, thanh âm càng ngày càng vang. Bọn họ không biết Hoàng Hà là có ý gì, nhưng ca thù khẳng khái lại khiến bọn họ hiểu được, trung quốc bọn họ lại đơn giản hiểu là yêu nước (trung là trung tâm), đám binh sĩ càng hát càng say sưa, quên cả thời gian.Một lần... Hai lần... 10 lần...Dần dần tất cả tướng sĩ uống rượu, người Nhâm gia từng chiến đấu qua đều hát vang.- Đây là... Uống tới gục lên bàn, không bò dậy nổi, lục gia Nhậm Thiên Tung và Chiến Đại tướng quân Chiến Thiên Long nghe được đều bất giác đứng lên. Chiến Long phản ứng còn kịch liệt hơn Nhậm Thiên Tung, bất tri bất giác cũng hát theo, càng hát càng kích động.- Bao nhiêu thuộc hạ, chôn xương tha hương... Bao nhiêu thuộc hạ, chôn xương tha hương... Thề chết báo thù nước... Nhậm Thiên Tung mắt nhìn bầu trời, dường như nhìn thấu bầu trời cao vút kia, nhìn thấy tất cả từng trải.Theo đại ca xuất chinh, chiến đấu, mở mang bờ cõi (xâm lược), bao nhiêu thuộc hạ chôn xương xứ người......- Mắt huyết lệ than tiếc... Mắt huyết lệ... Thề báo thù nước... Nhậm Thiên Tung tuy rằng không hát, nhưng tiếng hát oai hùng truyền khắp Nhậm gia cũng cảm khái. Cũng ca khúc ấy, tâm tình khác nhau, nơi khác nhau lại có lý giải khác nhau. Bất tri bất giác mang theo cảnh tượng chiến đấu năm ấy, cảm giác dường như bài này sáng tác vì bọn họ và đại ca cùng nhau chiến đấu vậy.Mà khi hắn cảm khái, trong đại viện Nhậm gia, mấy vạn chiến sĩ, tướng quân đều nhập tâm hát vang.Có cất tiếng cười to, có nằm xuống đất điên cuồng hét lên, cũng có khóc rống...Mà giờ khắc này, Nhậm Kiệt lại say mèm, cuối cùng được đám người Đồng Cường dẫn về, chuyện mấy vạn người cùng hát, hắn cũng nhỉ mang máng nhớ được, thích thật, thích thật!