Bất kể là người trong trận pháp hay binh sĩ trong đại doanh Tây Bắc đều nghe được rõ ràng. Đám binh lính đang chiến đấu tới thiên hôn địa ám cũng kinh hãi nhìn về phía tường thành, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
- Hả? Đang bố trí binh sĩ phòng ngự, Nhậm Thiên Hoành cũng không khỏi dừng lại nhìn về phía Nhậm Kiệt, nhưng cũng không quá để ý.Thanh âm như sấm bên tai, động tĩnh quá lớn, bất luận địch nhân hay là người Thiên Hải Đế Quốc đều có phản ứng không khác Nhậm Thiên Hoành nhiều lắm.Cũng có một số kẻ mù quáng sùng bái Hải Lượng, sùng bái hoàng quyền bắt đầu tỏ ra tức giận.- Ầm! Nhậm Kiệt vừa dứt lời, Thủy Giao Long đột nhiên sợ hãi, co rụt người về phía hành cung. Bỗng nhiên một cỗ khí tức cuồn cuộn truyền tới, một đạo thân ảnh lóe lên, xuất hiện bên trên hành cung, người mặc cửu ngũ long bào, tay chắp sau lưng, phẫn nộ bay lên trời. Tiếp đó đám người Mặc Sanh, Cửu Đầu Long Vương, Hắc Quả Phụ theo sát.- Biết ngay mà, nhất chính hắn là tên đó. Hắn dù có hóa thành tro ta cũng nhận ra giọng hắn. Vừa nhìn thấy Nhậm Kiệt, Cửu Đầu Long Vương lập tức cắn răng nói.- Tiểu Long Long đừng nóng vội. Ngươi ngoang ngoan nghe lời tỷ tỷ, lát nữa tỷ tỷ giúp ngươi bắt hắn. Hắc Quả Phụ gần đây rất hứng thú với Cửu Đầu Long Vương, bởi vì thị mới phất hiện ra hắn có chứa một ít huyết mạch cửu long thượng cổ.Nghe vậy, Cửu Đầu Long Vương không khỏi giật mình tránh đi, hắn thật sợ Hắc Quả Phụ.- Nhậm Kiệt.... Hải Lượng mặt trầm như nước, trong lòng phẫn nộ chưa từng có. Trong đầu lóe lên từng màn bị Nhậm Kiệt làm nhục, trong lòng phẫn nộ, khí tức cũng theo đó bành trướng lên.- Nhậm Kiệt! Uổng cho ngươi đứng đầu một gia tộc. Ngươi tưởng hai nước giao tranh, ngươi chỉ cần khoác lác mấy câu vũ nhục bổn hoàng là có thể tránh khỏi tai ương ngập đầu sao? Si tâm vọng tưởng. Hải Lượng lạnh lùng nói.- Ha ha... Nhậm Kiệt bật cười, cả người vọt lên không trung, nghiêng đầu nhìn Hải Lượng nói: - Bổn gia chủ không khoác lác, cũng chẳng vũ nhục ngươi Chẳng qua nhìn thấy ngươi lại nhớ những chuyện đã qua.. Hải Lượng. Ngươi nói bổn gia chủ khoác lác, còn gặp tai ương ngập đầu? Thật tưởng bằng đám phế vật các ngươi mà muốn đánh phá đại doanh Tây Bắc, Tây Nam chúng ta sao? Nằm mơ đi....- Nhậm Kiệt! Trẫm là cửu ngũ chí tôn Thiên Hải Đế Quốc, vâng lệnh trời, ngươi chẳng qua chỉ là một con chó có tang bị hoàng đế Minh Ngọc Hoàng Triều đuổi khỏi kinh thành mà thôi, ngươi cũng xứng ở đó kêu gào với trẫm? Nếu như Nhậm Thiên Hành thì có lẽ còn có thể chống đỡ được một chút, mà ngươi, hừ...Hai đại doanh này trẫm nhất định diệt sạch...Ha ha...Hải Lượng điên cuồng nói.- Ta nhổ vào. Nhậm Kiệt khinh miệt nói: - Còn vâng lệnh trời? Giết cha, giết huynh ai mà không biết, còn không biết xấu hổ nói vâng lệnh trời. Mà thế cũng phải thôi, dù sao các ngươi đã sớm quen chuyện như vậy rồi. Nhưng năm đó ngươi như con chó cầu xin bổn gia chủ bỏ qua cho ngươi, giờ này còn ở đây kêu gào với bổn gia chủ, ngươi quên lúc đó bổn gia chủ đạp đầu ngươi nói gì rồi sao?- Oanh... Bị Nhậm Kiệt nhắc tới nhục cũ, Hải Lượng đột nhiên nổi đáo, lực lượng cuồng bạo bạo phát, hắn phẫn nộ quát: - Nhậm Kiệt. đây không phải là kinh thành, không có lão hổ cha ngươi, người Nhậm gia trong mắt trẫm ngay cả chó cũng không bằng, đừng tưởng bịa đặt chuyện là có tác dụng. Hôm nay dù ngươi nói gì cũng phải chết...Văn Thi Ngữ phía sau Nhậm Kiệt thật hết lời để nói nhìn Hải Lượng. Nàng khó hiểu, vì sao Hải Lượng thân là hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc mà lại đi ra cãi nhau với Nhậm Kiệt ngươi một câu, ta một lời. Thật là kỳ quái... Không sai, đúng là kỳ quái. Hai nước khai chiến cần gì phải nhiều lời. Tuy không biết rõ lúc trước phát sinh chuyện gì, nhưng không cần nghĩ cũng biết có vấn đề.Nhậm Thiên Hoành và đám tướng lãnh cũng thấy kỳ quái, đây là sao? Hai nước giao tranh quyết liệt, sao tự dưng trở thành tràng cãi vã giữa gia chủ và hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc vậy.- Ồ? Nói như ngươi, vậy là ngươi không thừa nhận lúc trước ngươi bị bổn gia chủ làm nhục? Bị bổn gia chủ đạp đầu, còn cầu xin bổn gia chủ tha thứ? Nhậm Kiệt tỉnh bơ nói: - Không thừa nhận cũng không sao....- Bịa đặt. Nhậm Kiệt, ngươi đừng tưởng ngươi bịa đặt là có thể cứu được ngươi. Sĩ khí Thiên Hải Đế Quốc ta như cầu vồng, diệt một cái đại doanh Tây Bắc nho nhỏ của ngươi dễ như lấy đồ trong túi. Ngươi cứ chờ bị diệt đi. Ngay cả cơ sở cuối cùng cũng bị mất, tới lúc đó cứ chờ quỳ gối cầu xin trẫm tha thứ đi. Hải Lượng lạnh lùng nói.Nhậm Kiệt làm vậy là cố ý cho tất cả mọi người nghe được, không cần Hải Lượng thừa nhận, hắn tự có dụng ý của mình.Hả? Không thích hợp, đột nhiên Văn Thi Ngữ cảm thấy có gì đó không đúng.- Hắc hắc... Mà lúc này Hổ Hổ đột nhiên cười hắc hắc. - Sao vậy? Cổ Tiểu Bảo kỳ quái nhìn nó hỏi.- Bị lừa, bị lừa rồi. Hổ Hổ cười xấu xa nói.- Ồ? Hải Lượng vừa dứt lời, Nhậm Kiệt đột nhiên khoát tay, một khối linh ngọc bay lên không trung, pháp lực thúc giục, trong nháy mắt cảnh tượng thái tử Thiên Hải Đế Quốc bị Nhậm Kiệt giẫm lên đầu xuất hiện rành rành trước mặt mọi người.- Sư tôn, sư tôn... Khuôn mặt đau khổ, đầy sợ hãi của Hải Lượng bị phóng to ra, người cách mấy trăm dặm cũng có thể nhìn thấy được rõ ràng.- Ngươi xem đây là cái gì? Nhậm Kiệt cười cười chỉ lên trời nói.Cả người Hải Lượng khẽ run lên, trống ngực phập phồng, máu nóng dồn lên não. Hắn lập tức ngây dại, hoàn toàn ngây dại, cảm giác sắp bị tức muốn nổ tung rồi.Lúc này Văn Thi Ngữ mới hiểu chuyện gì xảy ra, cũng minh bạch đạo lý bên trong. Người nào còn trẻ mà không chơi bời, người nào mà không có lỗi lầm. Nếu như vừa rồi Nhậm Kiệt vạch trần luốn, đối phương mà vặn lại, ngược lại sẽ khích lệ tướng sĩ mình rửa nhục cho bệ hạ. Nhưng mà sau khi Hải Lượng thẳng thừng chối bỏ, sau đó Nhậm Kiệt vạch trần ra thì lại khác. Hắn thân là hoàng đế một nước, vậy mà còn nói láo. Đây mới là bẽ mặt, triệt để mất mặt. - Ha ha. Thống khoái. Má nó, biết ngay ngươi không phải thứ tốt lành gì mà, má nó, hắn nói láo, bị chơi xỏ rồi. Nhậm Thiên Hoành chỉ vào Hải Lượng cười nghiêng ngả..- Các huynh đệ mau xem đi Đó là hoàng đế Thiên Hải Đế Quốc, xem kia, nhìn như con chó chết thế kia mà nói cửu ngũ chỉ tôn gì chứ.- Trời. Huynh đệ ta chết còn không nhíu mày, cần quái gì phải cầu xin tha thứ. - Không sai. Má nó, thật mất mặt, bán mạng cho loại hoàng đế này thì lão tử đã sớm tự sát rồi. Tướng sĩ Minh Ngọc Hoàng Triều lập tức cười như điên, không khách khí chửi rủa người Thiên Hải Đế Quốc.