Ta Tại Tận Thế Nhặt Bảo Rương

Chương 310: Tiểu Hồ Ly Đáng Thương! Tượng Nữ Thần Tự Do, Anh Đến Đây!




Anh nói lời này có quỷ nó mới tin!

Mặc dù chúng nữ nghĩ như vậy nhưng hành động lại hết sức nhanh nhẹn, từng người chạy vào trong phòng Chu Dương, bắt đầu một hồi vận động tập thể.

  • Dương ca, tại sao anh lại mặc... áo lót nữ? Hơn nữa còn là màu đỏ!

(Editor: Beta sửa lại những chương trước giúp mình nhé:

  • nội khố- có hai nghĩa, không có từ gốc nên mình không biết dịch theo nghĩa nào, hiện tại xác định là - áo lót- nha, thanks ^^)

  • Đây là của con nào, anh mau nói cho chúng em biết!

  • Dương ca, tại sao anh lại có thể làm như vậy chứ? Lẽ nào trong nhà không cho anh ăn no sao?

  • Dương ca, anh càng ngày càng biến thái! Hiện tại đã bắt đầu mặc đồ con gái rồi!

Chu Dương đang rất cao hứng, chuẩn bị đại triển uy phong, kết quả lại quên cởi áo lót Nữ thần may mắn ra.

Hiện tại bị chúng nữ phát hiện, trường hợp có chút xấu hổ.

Mọi việc đều là ảo giác!

Nếu mà các em ấy có tranh luận? Vậy thì thuyết phục bằng thực lực!

Chu Dương đại triển thần uy, đánh bại toàn bộ người khiêu khích.

Lúc này thì cửa phòng bỗng mở ra, một con cáo nhỏ lặng lẽ ló đầu vào.

Các chủ nhân thật sự là quá xấu rồi, không ngờ mọi người lại lén ăn vụng sau lưng mình.

Nhìn dáng vẻ sung sướng của các nữ chủ nhân, tiểu A Ly cảm thấy không vui.

Tại sao mọi người có thể bày ra dáng vẻ như vậy chứ?

Nó tung người một cái nhảy lên đầu Chu Dương, kêu chít chít không ngừng.

Giống như là đang kháng nghị với Chu Dương.

  • Đừng có quấy rầy chuyện tốt của anh!

Anh mày đang lúc cao hứng, đừng có tới phá đám!

Chu Dương tiện tay ném tiểu A Ly vào trong Thiên Địa Sơn Hà Đồ.

Mặc kệ, chính sự quan trọng nhất.

Mãi cho đến sáng hôm sau, Ninh Thải Hà chuẩn bị thức ăn cho mỗi người như thường lệ, nhưng mà lúc này lại không thấy bóng dáng của tiểu A Ly.

  • Tiểu A Ly đi đâu rồi?

Miêu Linh Nhi là người đầu tiên tìm kiếm khắp nơi, có điều cô nàng tìm nửa ngày mà vẫn không thấy tung tích của Aly đâu cả.

  • Lẽ nào Tiểu A Ly đã chạy trốn rồi?

Đôi mắt Miêu Linh Nhi ngân ngấn nước, cô chính là người có quan hệ tốt nhất với tiểu A Ly, mấy ngày nay cô còn đang dạy nó cách chào hỏi chủ nhân.

Tại sao đột nhiên lại không thấy đâu cơ chứ?

Các cô gái khác cũng rất thích tiểu A Ly, mọi người đổ xô nhau tìm kiếm khắp nơi.

Nhưng mà Cửu Long Thiên Đế Liễn một đêm chạy mấy ngàn cây số, cho dù là muốn tìm thì không thể nghi ngờ như là mò kim đáy biển.

Chúng nữ sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên, mọi người mãnh liệt yêu cầu trở về địa điểm xuất phát.

Hình như nó đã bị anh vứt vào Vạn Dặm Sơn Hà Đồ rồi…..

Thông qua Kẻ nắm giữ ký ức, Chu Dương đã thấy được cảnh tượng tiểu A Ly bị mình ném vào bên trong Vạn Dặm Sơn Hà Đồ.

Tuyệt đối không thể để cho các em ấy phát hiện, nếu không thì mình sẽ rất thảm...

Chu Dương lặng lẽ trốn tới một nơi yên tĩnh, anh mở Vạn Dặm Sơn Hà Đồ ra, bắt đầu tìm kiếm tung tích của tiểu A Ly.

Đậu má!

Thời gian đã tăng tốc gấp một trăm lần!

Chu Dương tìm nửa ngày, rốt cuộc đã tìm được thân ảnh của tiểu A Ly.

Tiểu A Ly đã trưởng thành, nhưng mà hình thể lại gầy hơn trước gấp ba, bốn lần.

Lúc này tiểu A Ly đã không còn ở hình dạng Cửu Vĩ Hồ nữa, hiện tại con bé đã biết biến thành nhân loại, là một bé gái chừng ba tuổi rất đáng yêu.

Có điều vóc dáng bây giờ của tiểu A Ly có thể hình dung là gầy đến da bọc xương, không hề có chút thịt trên người, khuôn mặt còn lấm lem đầy vết bẩn.

Nhìn qua đáng thương, nhỏ yếu và bất lực vô cùng.

Hai cái lỗ tai hồ ly của cô nàng cụp xuống, có vẻ càng thêm uể oải.

Lúc này tiểu A Ly đang gặm vỏ cây, thỉnh thoảng nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn bầu trời.

  • Mình đã bị chủ nhân vứt bỏ.

  • Tiểu A Ly thật sự rất đói bụng!

Hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn, lưu lại vết tích rõ ràng.

Thanh âm u oán đến mức làm cho người nghe rơi lệ, người thấy thương tâm.

Bên ngoài mới đi qua mười mấy tiếng, nhưng bên trong Thiên Địa Sơn Hà Đồ đã đi qua ba tháng...

Tiểu A Ly chưa từng phải chịu khổ, ở Hồ Khâu thì con bé chính là công chúa Cửu Vĩ Hồ cao quý, cơm bưng nước rót tận nơi, không cần phải động tay động chân làm cái gì.

Đến khi đi theo Chu Dương thì chất lượng cuộc sống chẳng những không có hạ xuống mà ngược lại còn tăng lên trên diện rộng.

Không ngờ còn chưa hưởng ngày lành được bao lâu thì tiểu A Ly đã trực tiếp biến thành chồn hoang.

Cũng may là cô nhóc đã ăn thịt rắn Yamata no Orochi, tố chất thân thể vượt xa hồ ly thông thường, nếu không thì tiểu A Ly cũng sẽ không thể sống sót tới bây giờ.

Quan trọng nhất là Thiên Địa Sơn Hà Đồ không phải thế giới chân chính, thức ăn phi thường ít ỏi, không có một vật còn sống, tiểu A Ly có muốn ăn thịt thì cũng không có con mồi.

Phần lớn thời gian cô nhóc đều ăn cỏ và gặm vỏ cây cầm hơi, khỏi phải bàn là thê thảm cỡ nào.

Chu Dương sử dụng năng lực Kẻ nắm giữ ký ức biết được tiểu A Ly đã phải trải qua ba tháng này như thế nào, anh không khỏi có chút lo lắng.

Rốt cuộc chuyện này đều là do sai lầm của mình.

  • Làm em chịu khổ rồi!

Chu Dương xuất hiện trước mặt tiểu A Ly, anh vươn tay lau nước mắt trên mặt tiểu A Ly.

  • Chủ nhân không có vứt bỏ em! Ừm, đây là để rèn luyện, nếu em thành công thì mỗi ngày sẽ có ăn ngon.

  • Nhưng mà em trăm triệu không thể nói cho các tỷ tỷ, đây là bí mật nhỏ giữa chúng ta.

Tiểu A Ly kinh ngạc nhìn Chu Dương, oa một tiếng rồi khóc lên.

Cô nhóc ôm Chu Dương gắt gao, kiên quyết không buông tay.

  • Chủ nhân, đừng vứt bỏ tiểu A Ly, về sau em nhất định sẽ nghe lời anh, tuyệt đối sẽ không gây sự nữa.

Thanh âm nghẹn ngào của cô nhóc làm người nghe thấy hết sức lo lắng.

Rốt cuộc thì đứa nhỏ này đã phải trải qua bao nhiêu cay đắng đây?

Chu Dương vội vàng lấy trứng cá muối và thịt rắn Yamata no Orochi mà tiểu A Ly thích ăn nhất ra để dỗ con bé.

  • Nhớ kỹ, trăm triệu không được nói cho các tỷ tỷ biết đấy.

Chu Dương vốn dĩ định xóa ký ức của tiểu A Ly trong khoảng thời gian này nhưng lại không đành lòng, cho nên chỉ có thể liên tục nhấn mạnh.

  • Vâng ạ, em tin tưởng chủ nhân mà.

Tiểu A Ly vùi đầu vào chậu cơm, chảy ra nước mắt hạnh phúc.

Chu Dương dẫn tiểu A Ly ra Thiên Địa Sơn Hà Đồ, đích thân tắm cho cô nhóc rồi mặc vào một bộ váy công chúa xinh đẹp.

Tiểu A Ly lại biến thành tiểu tiên hồ ly đáng yêu lần nữa.

  • Dương ca đã tìm được tiểu A Ly?!

  • Woa, em biến thành nhân loại rồi! Tại sao lại gầy như vậy chứ?

  • Chắc chắn tiểu A Ly đã phải chịu khổ rất nhiều!

Tiểu A Ly oa một tiếng rồi bật khóc, cô nhóc chỉ vào Chu Dương rồi bắt đầu cáo trạng với thanh âm non nớt:

  • Chủ nhân vứt bỏ em!

  • Anh ấy vứt bỏ em ba tháng, mấy ngày nay em không hề có một hột cơm trong bụng!

⊙﹏⊙

Cái con bé hồ ly này, không phải em đã hứa không nói với các tỷ tỷ rồi sao?

Tín nhiệm cơ bản nhất giữa người với người đâu rồi?

Ngay sau đó Chu Dương bị người người kêu đánh, anh không thể làm gì khác hơn là chạy ra khỏi Cửu Long Thiên Đế Liễn.

  • Rốt cuộc cũng đến nước Mỹ rồi!

  • Người chỉ cần có tay có chân thì tuyệt đối sẽ không chết đói!

Các em cho rằng tuyệt thực là có thể đánh bại ông xã các em sao?

Chu Dương nhìn tượng nữ thần tự do phía xa, lòng tin tràn đầy.