Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Tại Chư Thiên Vạn Giới Kết Bạn

Chương 4: Mở cầu.




Chương 4: Mở cầu.

Sau khi cuồng huyết chiến hết tác dụng, thì những gì Trần Bình Nhật còn nhớ là hình ảnh mặt đất đến gần, và tiếng thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.

Trần Bình Nhật muốn mở mắt tỉnh dậy ngay lập tức. Nhưng đầu óc hắn vẫn còn hơi choáng váng, do thiếu máu. Đó chắc cũng là tác dụng phụ đốt máu của cuồng huyết chiến.

"Mình chưa thể ngồi dậy hay cử động được luôn. Thôi đành nằm nghỉ ngơi thêm lúc nữa vậy."

Nghỉ ngơi thêm lát sau, Trần Bình Nhật mới hồi phục lại một nửa. Hắn mới bắt đầu mở mắt được. Cảnh tượng tuyệt đẹp của những ngôi sao trên bầu trời đêm, là hình ảnh đầu tiên hiện lên trong mắt hắn.

Chúng sáng rực rỡ bao kín bầu trời, phải đến hàng ngàn, hàng vạn, hoặc có thể là hàng triệu ngôi sao.

Mà Trần Bình Nhật cứ như bị chúng hút hồn vậy. Chỉ muốn đắm chìm sâu vào vẻ đẹp bên ngoài vũ trụ, mà ở Trái Đất bị ô nhiễm ánh sáng. Lên những ngôi sao ngoài vũ trụ không khác gì ngọn nến so với bóng đèn 220w trong thành phố vậy. Khiến hắn hiếm khi có thể gặp lại được khung cảnh này.

Trần Bình Nhật chỉ tiếc là mình không mang điện thoại để chụp lại một tấm làm kỉ niệm.

Hoà mình cùng tiếng kêu "Tách Tách." của đốm lửa trại. Hắn cảm thấy trong lòng thật thoải mái, đầu óc thư giãn.

Những tiếng bụng réo "Ọt ọt ọt." xung quanh, kêu lên liên tục như dàn nhạc giao hưởng.

Trần Bình Nhật hoàn hồn bừng tỉnh lại trước những chiếc bụng réo ấy. Hắn ngó sang, thì nhìn thấy ông chú, các cô gái với bọn trẻ đang ngồi xung quanh lửa trại ôm bụng.

"Chắc họ phải đói lắm, xung quanh đây cùng lắm chỉ có quả dại để lấp bụng" Trần Bình Nhật thầm lo lắng cho họ.

Có cậu bé đang định gặm cả giày của mình nhưng bị ông chú Gruu ngăn lại. Các cô gái thì xấu hổ ôm mặt cúi xuống.

Trần Bình Nhật cố chống một tay ngồi dậy, nhưng cơn chóng mặt chợt xuất hiện. Khiến hắn trượt tay đầu đập xuống đất nằm tiếp.

Sau tiếng ngã lại xuống đất của Trần Bình Nhật, ông chú Gruu các cô gái với bọn trẻ đang nhìn chằm chằm đốm lửa trại, giật mình đứng dậy chạy ra vây xung quanh hắn.

Ông chú Gruu đỡ lưng Bình Nhật ngồi dậy lo lắng hỏi han: "Chàng trai cậu có ổn không?"

Trần Bình Nhật quan sát xung quanh trước, thấy nét mặt lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt họ. Hắn định nói mình vẫn ổn, thì tiếng hệ thống trong đầu vang lên.

[Chúc mừng túc chủ đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên có được một cơ hội quay cầu miễn phí.]

[Quay thưởng sơ cấp sẽ có tám quả cầu. Tuỳ vào màu quả cầu, phẩn thưởng sẽ khác nhau, phân thành các màu vàng, đen, đỏ và trắng.]

[Phần thưởng vé sơ cấp, trung cấp, cao cấp, siêu tuyệt sẽ khác nhau. Phần thưởng tăng giá trị dần lên theo số điểm hận thù túc chủ bỏ ra.]

[100 điểm hận thù cho vé sơ cấp, 1000 điểm hận thù cho vé trung cấp, 100.000 điểm hận thù cho vé cao cấp, 1.000.000 điểm hận thù cho vé siêu tuyệt...]

"Thú vị, hệ thống ta dùng vé sơ cấp quay cầu."

[Ting Ting, túc chủ đã nhận được sách kĩ năng Đại sư rán trứng.]

"... Ta không tin may mắn mình kém vậy, quay tiếp."

[Túc chủ đã tiêu hao 100 điểm hận thù, đổi vé quay thưởng sơ cấp thành công.]

[Ting Tìng, túc chủ đã vào cầu chúc may mắn lần sau.]

[May mắn E? đã nhảy cầu, túc chủ đã nhận được công pháp nhập khí bản năng cấp nhập môn 3 sao.]

"Được lắm, ít nhất phải như vậy chứ."

Vui sướng quay được cầu tốt, Trần Bình Nhật cười như được mùa.

"Hê Hê Hê."

Ông chú Gruu tát liên tục vào hai má của Bình Nhật, lay hắn tỉnh lại. Dù hai má đã đỏ lỏm nhưng hắn vẫn đang cười trong vô thức.

Ông chú sợ Bình Nhật lại tái phát bệnh lúc ra ngoài động. Ông lùi ra phía sau chắn trước các cô gái và bọn trẻ. Tất cả bọn họ đều nhìn hắn đề phòng.

Trần Binh Nhật tỉnh lại thì thấy mọi người cách xa nhìn mình đề phòng như thế, vội vàng hỏi chuyện gì xảy ra?

"Sao vậy ông chú, các em nữa sao lại cách xa anh như vậy?"

"Anh ổn mà không sao đâu."

Ông chú Gruu thấy hắn biểu hiện lại như bình thường, không đòi được dẫm lên như 1 con bọ nữa.



Ông mới dẫn mọi người lại gần Bình Nhật.

Ông chú trả lời ngập ngừng, rồi dẫn các cô gái với đám trẻ lại gần Bình Nhật "Vậ...y vậy à, may quá, không sao rồi các cháu."

"Chàng trai có vẻ ổn thật rồi nhỉ?" Ông chú tự hỏi trong đầu.

Bình Nhật thấy mọi người không bình thường, bèn hỏi hệ thống chuyện gì đã xả ra?

"Hệ thống họ sao vậy? Ngươi có biết gì không?"

[Đó là sau khi hết cuồng huyết chiến, túc chủ có vẻ không nhớ gì nữa nhỉ?]

Bình Nhật biểu cảm á khẩu sau khi hệ thống nói vì hắn đã biết là chuyện gì.

"..."

[Cộng 150 điểm hận thù từ túc chủ.]

Sau một lúc không gian im lặng như tờ, bụng Bình Nhật réo lên "Ọt ọt." Xoá đi sự ngại ngùng của bầu không khí.

Một cô bé tám tuổi, tóc nâu, đáng yêu, cao gần đến hông Bình Nhật. Hai tay cầm Lá đựng các loại quả dại ăn được, từ từ đi đến chỗ hắn.

"Ana và mọi người đã tìm được trong rừng đó, chúng em đều ăn rồi, đây là phần của anh."

Vừa nói cô bé vừa xoè đôi bàn tay ra, trong khi bụng vẫn réo lên "Ọt ọt."

"Cám ơn các em nha, umm ngon lắm."

Nói xong Trần Bình Nhật xoa đầu cô bé, gật đầu cám ơn mọi người. Cô bé cúi mặt xấu hổ, ông chú lại biểu cảm ấm áp nhìn hắn.

[Túc chủ là đồ lolicon.]

"Im đi hệ thống ngu ngốc, với lại nhanh đổi cho ta hai chiếc áo sơ mi trắng với mười tám ly mì ảo ảo, năm ấm nước sôi."

[Đổi thành công các vật phẩm trừ 150 điểm hận thù của túc chủ.]

Đầu tiên 1 bộ áo sơ mi trắng xuất hiện, sau đó 18 ly mì ảo ảo xuất hiện thẳng hàng. Họ đều bất ngờ vì những đồ kì lạ lại bỗng nhiên xuất hiện từ trong hư vô một lần nữa.

Tất cả tò mò đều đồng thanh hỏi: "Anh(chàng) trai, đây là gì vậy.". Trần Bình Nhật do cảm động nhất thời mà quên mất mình là người hiện đại xuyên không.

Hắn nghĩ ngợi 1 lúc rồi giải thích:

"Đây là đặc sản cho những người không có thời gian rảnh, hoặc không biết nấu ăn gọi là mì ly ảo ảo ở quê hương Việt Nam tôi. Nằm ở phía Đông, còn đây là túi không gian có thể lấy đồ bên trong bằng suy nghĩ."

Nói vậy Trần Bình Nhật móc ra cái túi hình trăng lưỡi niềm trong túi quần ra, chỉ vào giải thích sao đồ ăn lại xuất hiện từ hư không.

"Ta làm mạo hiểm giả nhiều năm, chưa từng gặp qua khuôn mặt, và màu tóc nào giống cậu ở Vương quốc Parad."

"Vậy là chàng trai là lữ hành giả từ phía Đông, đi chu du khắp thế giới."

"Đúng, đúng vậy đó chú."

Nhờ ông chú Gruu đầu nảy số nhanh, tự suy luôn cho những lời giải thích mà Trần Bình Nhật không cần phải đắn đo suy nghĩ nữa.

"Mình cũng không có nói dối, hoàn toàn có một nửa sự thật. Là mình đi du hành xuyên qua các thế giới thôi."

Giải thích xong Trần Bình Nhật đưa cho ông chú một chiếc áo sơ mi, và bắt đầu dạy họ cách nấu mì.

"Các em bây giờ chờ nước sôi, và mở nắp ly ra xé các gói nhỏ hình vuông này. Đổ nước ngang lưng cốc, đậy nắp vào."

Họ bắt đầu làm theo hướng dẫn của Bình Nhật, đổ nước sôi vào ly mì đậy nắp lại.

Khi mì đã chín nở ra, Trần Bình Nhật chỉ dẫn họ mở nắp. Mùi thơm chua chua ngọt ngọt xộc vào mũi, họ đồng thanh nói: "Thơm Quá!"

"Giờ ăn được rồi đó mọi người."

"Nóng! Nóng! Nhưng mà ngon quá!"

"Chàng trai, cậu mà bán cái này ở vương quốc cho thương nhân thì chẳng mấy chốc sẽ giàu có."



"Không, không có đâu chú đây chỉ những món quà cuối cùng trước khi tôi rời quê thôi."

Trần Bình Nhật biết nếu hắn bán hàng loạt các món đồ ở thế giới mình. Hắn sẽ trở lên giàu có, nhưng cùng với đó sẽ tiếp tay cho c·hiến t·ranh giữa các vương quốc ở thế giới này.

Trần Bình Nhật là người hiện đai và được dạy cho tầm nguy hiểm to lớn của c·hiến t·ranh. Ảnh hưởng đến con người như thế nào qua các bài học lịch sử.

Ông chú như đọc được hết suy nghĩ chỉ bằng cách nhìn biểu cảm mặt Bình Nhật. Ông đổi chủ đề khác để tránh làm cho bầu không khí khó xử.

"À đúng rồi chàng trai, ta vẫn chưa biết tên cậu?"

Các cô gái và bọn trẻ đang ăn cũng đều nhìn về phía Trần Bình Nhật, đồng thanh đáp: "Đúng vậy, đúng vậy đó, chúng em vẫn chưa biết tên anh. Ít nhất anh cũng phải cho chúng em được biết tên người hùng cứu mình chứ!"

Nghe được những gì ông chú các cô gái và bọn trẻ nói. Bình Nhật loay hoay nghĩ lên cho biết tên thật, hay lấy tên giả của mình.

Hắn bèn hỏi hệ thống cho chắc chắn. Xem có lên nói tên thật của mình không?

"Hệ thống ta nói ra tên thật của mình liệu có vấn đề gì không?"

[Túc chủ yên tâm có thể nói ra, bổn hệ thống còn có thể xoá trí nhớ mà.]

"Ngươi cuối cùng cũng ra dáng một hệ thống đáng tin rồi đấy."

[Đó là khi túc chủ chưa bị nguyền... c·hết trước đó là được.]

"..."

"Uổng công ta đặt niềm tin ở ngươi."

Lời qua tiếng lại với hệ thống như mọi khi, Bình Nhật quyết định đặt niềm tin với hệ thống và nói tên thật của mình cho họ.

"Tôi tên là Bình Nhật, Trần Bình Nhật."

Phản ứng đầu tiên của họ là ngạc nhiên rồi lúng túng, sau đó cúi đầu quỳ xuống.

Trần Bình Nhật cũng bất ngờ không kém khi thấy biểu cảm và hành động của họ.

"Ngài làm ơn tha thứ cho bọn trẻ, và lấy mạng kẻ hèn mọn này, vì đã ngồi ngang hàng với ngài ạ."

Ông chú quỳ, và cúi đầu sâu hết mức có thể, anh vội vàng ra đỡ người ông ấy dậy. Và bảo tất cả các em đứng dậy, vì sao á? Hắn là một người hiện đại. Hắn không quen với cảnh một ông chú bốn mươi tuổi, các cô gái và bọn trẻ quỳ trước mặt người như mình.

"Này này ông chú làm gì vậy? Cả các em nữa anh chỉ là một người dân bình thường thôi mà."

"Nhưng thưa ngài, ngài có tên đệm và họ nữa, ngài không phải một quý tộc sao ạ?" Ông chú chỉ dám ngửa mặt lên một chút, lịch sự hỏi Bình Nhật.

"Ông chú nói chuyện lại như cũ đi, với lại ở đất nước tôi sống không có phân biệt, ai ai cũng bình đẳng như nhau thôi, trẻ em từ khi sinh ra đã có họ tên do bố mẹ đặt rồi."

Ông chú với các em nhìn Trần Bình Nhật bán tin bán nghi. Nhưng nhìn hành động, và cách cư xử của hắn cũng không giống những quý tộc mà họ từng gặp. Sau một hồi Bình Nhật tìm cách giải thích mọi thứ, thì họ mới chịu tin.

"Giờ mọi người cũng giới thiệu đi, tôi đã nói về bản thân mình trước rồi."

"Ta là Gruu, một mạo hiểm giả đã nghỉ hưu, sinh sống tại làng Oran, do bang hội vương đô cử ngươi chậm trể. Nên đã tự mình xông vào động goblin, do bất cẩn nghĩ chúng chỉ là goblin, với một sai lầm không lên có của một mạo hiểm giả kì cựu trong nghề này. Ta đã bị dính bẫy, và cậu biết những gì tiếp theo rồi đó, Ha Ha."

"Em là Ana, năm này em tám tuổi ạ, e...m em cũng cũn là người làng Oran ạ."

Cô bé buộc tóc 2 bím đang nắm chặt tay Ana cố gắng hết sức để tự giới thiệu mình.

"Em em tên là Nul, sáu sáu tuổi ạ, em là em em gái của chị Ana ạ."

Ba cậu nhóc tóc nâu nhạt nhìn có vẻ nghịch ngợm, từ trái sang phài cùng nhau giới thiệu.

"Em là Alan mười ba tuổi ạ, em là Maver mười tuổi ạ, em là Sotess mười một tuổi ạ, chúng em là ba anh em ruột và cũng đến từ làng Oran ạ."

Các cô gái lúc đầu có vẻ ngượng ngùng, rụt rè như chưa từng gặp người khác giới nào, ngoài người trong làng. Nhưng vẫn ra dáng chị lớn không để thua các em nhỏ.

Họ dần dần giới thiệu từng người một, và vừa rơi nước mắt vừa kể lại từ đầu vì sao? Cả đám b·ị b·ắt bởi goblin.

"Ra vậy do làng mùa màng năm nay gặp khó khăn, lên giá lúa mì tăng cao, thuế từ vương đô nữ. Nên các em mới phải đi hái thuốc để bán lại cho thương nhân à?"

Tất cả đều gật đầu buồn bã, Trần Bình Nhật cũng muốn giúp. Nhưng hắn cũng chưa biết làm như thế nào? Hắn đúng là người hiện đại, nhưng nghề hiện tại của hắn là làm văn phòng. Hắn cũng không phải nhà nông, nên Bình Nhật chưa làm ruộng bao giờ cả.



Đột nhiên 1 sáng kiến loé lên trong đầu Bình Nhật.

"Mình đâu phải người bình thường, mình còn có hệ thống vạn năng cơ mà."

Trần Bình Nhật cười cười vui vẻ như cậu bé đeo kính nào đó. Mỗi khi gặp khó khăn chuẩn bị đòi mượn đồ robot mèo tương lai.

[Cuối cùng cũng biết chỗ lợi hại của ta rồi à túc chủ.]

"Đúng vậy, đúng vậy ngươi là hệ thống làm nông chuyên nghiệp."

[Đúng vậy, đúng vậy, túc chủ xem ra vẫn còn cách chữa. Ta đúng là hệ thống làm nông chuyên nghiệ...]

[Làm nông nghiệp cái đầu anh đấy túc chủ, ta là hệ thống tu luyện mạnh nhất, hệ thống vạn năng, chứ không phải hệ thống làm cỏ, làm nông!]

[... Ồ, hệ thống ngươi đa năng mạnh nhất. Vậy có cách nào để cải thiện mùa màng không?]

[Tất nhiên hệ thống đa năng mạnh nhất là ta sẽ có cách rồi.]

[Lúc trước là tái tạo bãi cỏ, giờ là làm nông, túc chủ anh đúng là đứng đầu trong giới bại gia rồi.]

[Bổn hệ thống được tạo ra đâu phải dùng như vậy.]

...

...

[Thông tin đơn giản về chủng tộc goblin.]

[Máu dính quần áo khó tẩy rửa, tai có thể dùng làm phân bón tốt.]

[Thông tin cơ bản chủng tộc người cá xấu xí.]

[Linh huyết có thể dùng làm thuốc giải độc.]

...

...

"Vậy là ta có thể giúp họ bằng cách thu thập tai goblin à."

[Đúng vậy túc chủ, nhiệm vụ phụ tiếp theo xuất hiện đây.]

[Thông báo nhiệm vụ giải cứu mùa màng, địa điểm làng Oran, thời hạn một tháng, thất bại mất một quả thận, thành công 500 điểm hận thù, sự tôn trọng của dân làng Oran.]

[Quét cơ thể túc chủ: Cường độ cơ thể cơ sơ cấp thấp, võ công 0, công pháp 1, yêu cầu học công pháp.]

"Vậy là ta có thể giúp được rồi. Nhưng sao thất bại lại lấy mất của ta một quả thận, này ngươi có thù với ta à. Hay ngươi thèm muốn cơ thể tiểu đồng của ta."

[Phụt! Có cái rắm ấy túc chủ, kể cả bổn hệ thống có là con gái cũng không thèm, túc chủ cả đời chỉ là cẩu cô độc thôi.]

"... Hệ thống ngươi là nữ sao? Làm gì có cô gái nào lại độc miệng như ngươi?"

Trần Bình Nhật nghĩ lại, hắn đã trải qua mọi chuyện quá nhanh trong một ngày, nhiều vấn đề cũng đã được hệ thống giải đáp. Dừng lại một chút trong suy nghĩ Bình Nhật mới nhận ra là mình còn chưa biết tên cái hệ thống này. Hắn nghĩ nếu cứ gọi hệ thống hoài cũng không thuận miệng. Trần Bình Nhật quyết định hỏi hệ thống luôn nếu nó còn chưa có tên. Hắn cũng tiện thể đặt cho nó luôn.

"Này, hệ thống cô có tên chưa?"

[Hừ! Có thì sao! Chưa có thì sao? Đến lúc này anh mới hỏi. Sao anh không hỏi tôi ăn cơm hay chưa luôn đi.]

Trần Bình Nhật biết chính mình có thể cưỡng ép mở ra bảng thông tin tên hệ thống. Nhưng hắn vẫn quyết định không làm thế. Bình Nhật ngậm ngùi xin lỗi cô.

"Xin lỗi mà, chỉ là tôi nhất thời quên mất thôi"

[Hừ! Túc chủ là đồ trạch nam sao hiểu gì về phái nữ! Tôi nguyền anh cả đời sẽ chỉ là cẩu độc thân thôi]

"Vâng là tôi sai, mong cô ân xá cho người túc chủ ngu ngốc này"

Dành một khoảng thời gian để dỗ dành hệ thống. Trần Bình Nhật cuối cùng cũng biết được tên của hệ thống là Như Tuyết. Và hắn cũng kh·iếp sợ người tạo ra hệ thống này chắc chắn phải cực mạnh.

Mạnh đến mức mà với số kiến thức ít ỏi bây giờ của hắn không thể đo lường được. Vì vị đại năng này tạo cho hệ thống này chính xác giống như linh hồn của con người. Chứ không phải AI vì cảm xúc cũng Cmn cũng quá chân thật đi!

"Hazz, giờ nghĩ nghĩ suy luận cũng chẳng đi đến đâu. Vẫn là quyết định thử tu luyện xem."

Thở dài một hơi Trần Bình Nhật dừng suy nghĩ lại hắn mở quyển công pháp nhập khí bản nâng cấp mới quay được ra, ngồi xếp bằng xuống theo chỉ dẫn thử vô luyện.