Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 32: Chương 32




Lão thái thái Trần gia chết bệnh vào hạ tuần tháng giêng, nói cách khác, chờ không lâu sau tết Nguyên Tiêu năm sau, ba huynh đệ Trần Bá Tông nên trừ phục(*).

(*) Trừ phục: Cởi bỏ đồ tang, trở lại cuộc sống bình thường.

Ngày này, Trần Đình Giám gọi ba nhi tử vào thư phòng.

Trên vách tường thư phòng phía tây treo một cái bản đồ vuông sáu thước, ghi chú rõ ràng tỉ mỉ mười ba tỉnh và các thuộc huyện trị hạ của bổn triều, đồng thời cũng liệt cả ba sườn nam, tây, bắc nước láng giềng vào.

Phía dưới bản đồ, còn bày một bàn cát, phía trên cắm một ít lá cờ nhỏ.

Đường đường là Các lão, tuy rằng túc trực bên linh cữu ở nhà, nên nhọc lòng nên nhớ thương nhưng chuyện quan trọng nhất cũng không bỏ quên.

Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông cung kính đứng trước án thư, Trần Kính Tông liếc bàn cát bên kia vài lần, nhìn đông nhìn tây, nhưng mà không nhìn lão già.

Trần Đình Giám nhìn ba nhi tử, nói: “Chỉ còn ba tháng là các con nên trừ phục, dựa theo lệ cũ, trở về liền viết công văn cho Lại Bộ đi, cũng tiện cho Lại Bộ sắp xếp chức quan cho các con trước.”

Phàm là quan viên để tang, chức quan đang nhậm đều sẽ có quan viên mới thay thế bổ sung, không thể để chỗ trống mãi, chờ quan viên kết thúc để tang, Lại Bộ lại xem tình huống an bài chức vị mới.

Những quan viên khác nhau đương nhiên sẽ có những đãi ngộ khác nhau, thí dụ như Trần Đình Giám, được Cảnh Thuận đế coi trọng, chờ ông ấy trừ phục, tất nhiên sẽ quan phục nguyên chức, quan viên hạ tầng không có công tích nổi bật, khả năng sớm sẽ bị Lại Bộ quên đi, xếp hàng chờ chỗ trống mới cũng phải chờ đến mấy tháng.

Trần Bá Tông nói: “Khi phụ thân còn trẻ đã một mình bên ngoài làm quan, là tổ mẫu và mẫu thân nuôi nấng mấy đứa con lớn lên, khi tổ mẫu sinh bệnh huynh đệ chúng con không thể ở bên người bà cụ tận hiếu, hiện tại nếu trở về tổ trạch, chúng con muốn túc trực bên linh cữu tổ mẫu thêm một đoạn thời gian, xin phụ thân thành toàn.”

Trần Đình Giám: “Hiếu tâm của các con ta hiểu, nhưng cháu chắt để tang một năm chính là luật, các con kéo dài tang kỳ là tận hiếu, những văn nhân khác phải làm sao? Không học theo các con thì giống như không hiếu đạo bằng, nếu học theo các con hết, chẳng phải là rối loạn quy chế?”

Ông ấy biết mấy đứa con trai không muốn để cha mẹ một mình lại tổ trạch, nhưng ông ấy không cần, ông ấy và thê tử còn chưa già đến mức cần nhi tử con dâu hầu hạ trước mặt mỗi ngày.

Trần Hiếu Tông cười nói: “Phụ thân, nhi tử không vội đi, trừ luyến tiếc tổ mẫu, ngài và mẫu thân, cũng là vì Uyển Nghi còn quá nhỏ, không nên đường dài bôn ba.”

Trần Đình Giám: “Vậy để vợ con và bọn nhỏ ở lại, chờ cùng chúng ta hồi kinh.”

Trần Hiếu Tông: “Ngọc Yến chân tay vụng về, đến lúc đó ba đứa trẻ đều đến tay mẫu thân lo lắng chăm sóc, nhi tử càng không yên tâm hồi kinh, vẫn nên cùng nhau ở lại mới tốt.”

Ba văn nhân chụm vào một khối, đẩy tới đẩy đi lại đẩy ra một bài văn chương về “Hiếu đạo”.

Trần Kính Tông không kiên nhẫn nói: “Các huynh có thích đi hay không ta mặc kệ, năm sau ta và Công chúa khẳng định hồi kinh.”

Nói xong, liền đi ra ngoài.

Trần Hiếu Tông trộm nhìn phụ thân.

Trần Đình Giám nặng nề hừ một tiếng, cũng may hắn vốn hy vọng mấy đứa con trai trở về, đặc biệt là không thể để Công chúa tiếp tục ở lại bên này chịu ấm ức, nên cũng không để sự bất hiếu của Lão Tứ vào trong lòng.

Tứ nghi đường.

Hoa Dương ở nhà chính đá cầu, gần đây nàng lại thuần thục hơn, đổi đá hai chân, tư thái uyển chuyển nhẹ nhàng thành thạo, đã rèn luyện thân thể, người cũng thích thú.

Dư quang thoáng nhìn qua Trần Kính Tông, Hoa Dương lại đá thêm mười mấy cái, chờ Trần Kính Tông đi vào trước cửa, nàng mới thu cầu, hơi thở gấp hỏi hắn: “Phụ thân có việc phân phó sao?”

Trong thời gian này, nàng thật ra biết là vì chuyện gì.

Trần Kính Tông liếc mắt nhìn mặt trắng như hoa mẫu đơn của nàng, ngồi ở trên ghế nói: “Nhắc nhở bọn ta viết công văn cho Lại Bộ, năm sau hồi kinh nhậm chức.”

Nếu đời trước Hoa Dương nghe như thế, đôi mắt cũng phải phát sáng, hận không thể lập tức thu thập hành lý lên đường.

Nhưng tháng thứ hai, mẫu hậu đã tặng một phong thơ lại đây, nói Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông đều hy vọng có thể tìm một chức quan trống gần Lăng Châu, như thế vừa có thể ra sức vì triều đình, cũng tiện cho hiếu kính cha mẹ.

Đại đa số quan viên đều muốn xuất đầu vào kinh thành làm quan, cho dù không dám ra yêu cầu với Lại Bộ, trong lòng cũng hy vọng như vậy, hai huynh đệ Trần gia thế nhưng chủ động muốn ở lại quê nhà, Lại Bộ đương nhiên đồng ý thành toàn, càng không cần phải nói còn phải cho Trần Các lão mặt mũi.

Mẫu hậu lại nói một phen đạo lý cho Hoa Dương, nói bà biết Trần Kính Tông khẳng định cũng muốn giống các ca ca ở lại Lăng Châu tận hiếu, sợ Hoa Dương không vui vẻ mới không nói ra, càng như thế, Hoa Dương liền càng nên chủ động yêu cầu ở lại Lăng Châu, nếu không nàng đi về trước thì bá tánh trong thiên hạ đều khen hai đôi phu thê Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông chí thuần chí hiếu, nàng và phò mã chỉ tang kỳ một năm chẳng phải là bất hiếu?

Hoa Dương bị mẫu hậu thuyết phục, chờ năm sau công văn Lại Bộ chính thức phát xuống, muốn Trần Kính Tông đến Lăng Châu vệ làm chỉ huy trưởng chính tứ phẩm, Trần Kính Tông rất ngoài ý muốn, Hoa Dương lại đã sớm có chuẩn bị.

Mẫu hậu tiến cung muộn như vậy, lại có thể thành công được sủng ái phong Hậu, tuyệt không thể chỉ dựa vào nhan sắc, tuy rằng có đôi khi mẫu hậu sẽ vì đại cục yêu cầu nàng và đệ đệ làm một ít chuyện bọn họ không thích, nhưng Hoa Dương biết, mẫu thân đều là vì tốt cho bọn họ.

“Ta không muốn nhanh như vậy đã trở về.” Hoa Dương ngồi vào ghế đối diện hắn, tiếp nhận chiếc khăn ấm áp Triều Vân đưa đến, vừa lau mặt vừa nói.

Trần Kính Tông khó hiểu nhìn qua.

Hoa Dương hừ nói: “Ta ngàn dặm xa xôi từ kinh thành đến bên này, nếu chỉ ở mỗi trong tổ trạch các chàng một năm, lại ngàn dặm xa xôi bôn ba trở về, chẳng phải là quá mệt sao. Ta đều nghĩ kỹ rồi, ta sẽ viết thư cho phụ hoàng, nhờ ông ấy tìm cho chàng cái chỗ trống ở Lăng Châu, đến lúc đó chàng làm việc thật tốt, ta nhân cơ hội du lãm danh xuyên tú thủy gần đây, còn có, nơi này cách Xích Bích, Nhạc Dương đều không xa, ta muốn đi xem Chu Lang Xích Bích thời tam quốc, lại lên lầu Nhạc Dương xem khói sóng Động Đình.”

Đương nhiên, quan trọng nhất, nàng phải đi thu thập Tương Vương!

Trần Kính Tông:.......

“Xem Xích Bích thì xem Xích Bích, có quan hệ gì với Chu Lang?” Trầm mặc một lát, Trần Kính Tông chọn thứ “Phàm là ta đọc ít sách một chút, còn tưởng rằng nàng nuôi một nam sủng tên Chu Lang.”

Triều Vân xì — bật cười.

Hoa Dương đưa khăn đã dùng cho Triều Vân, nghiêng Trần Kính Tông nói: “Nghe nói Chu Lang dung mạo tuấn mỹ, độ lượng cao thượng, nhân vật văn võ gồm nhiều mặt phong lưu như thế, nếu hắn thật nguyện ý làm nam sủng cho ta, còn có chuyện của chàng sao.”

Trần Kính Tông cười nhạo: “Nhân vật phong lưu, còn không phải hơn ba mươi tuổi đã chết, nàng mà thật sự gả cho hắn, cũng phải thủ tiết giống tiểu kiều thôi.”

Hoa Dương:……

Triều Vân cười nói: “Công chúa nghe không hiểu sao, phò mã ghen.”

Hoa Dương cẩn thận quan sát Trần Kính Tông, không đến mức đi, một cổ nhân đã chết hơn một ngàn năm cũng đáng để hắn so đo?

Trần Kính Tông như không có việc gì mà uống một ngụm trà, nói với nàng: “Nếu nàng muốn ở lại bên này, để ta nói với Lại Bộ đi, bên kia hẳn là cũng sẽ xin chỉ thị Hoàng thượng.”

Hoa Dương gật gật đầu: “Cũng đúng.”

Trần Kính Tông: “Ta đi viết công văn.”

Hoa Dương liền nhìn hắn đi đến phía tây sương phòng đã sửa làm thư phòng, khi muốn vào cửa đột nhiên sửa phương hướng, rất nhanh đã ra khỏi Tứ nghi đường.

Triều Vân nghi hoặc nói: “Phò mã muốn đi đâu?”

Hoa Dương thế nhưng cũng không có đầu mối.

Từ chủ trạch đi thông Tây viện có cửa ánh trăng, bên cạnh cửa ánh trăng chính là một cái hành lang thật dài, liên thông viện của ba huynh đệ.

Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông cáo biệt phụ thân trở về, đi qua cửa ánh trăng, liền thấy Lão Tứ ngồi ở hành lang, đôi tay lót ở sau đầu dựa vào cây cột, nhắm mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trần Hiếu Tông khụ khụ.

Trần Kính Tông mở to mắt, chờ hai người đến gần, hắn hỏi: “Các huynh chuẩn bị nói với Lại Bộ bên kia như thế nào?”

Trần Hiếu Tông nhìn mắt huynh trưởng, nói: “Ta và đại ca đã thương lượng xong, quyết định xin Lại Bộ sắp xếp chỗ trống ở phủ Lăng Châu cho chúng ta, Tứ đệ thì không giống, Công chúa vội vã hồi kinh, đệ an tâm trở về là được, nhị lão bên này có bọn ta chăm sóc, đệ không cần vướng bận.”

Bọn họ đều hiểu cho Tứ đệ, đổi thành bọn họ cưới Công chúa, cũng có thể ưu tiên cho Công chúa, trừ phi trong nhà không có huynh đệ khác phụng dưỡng cha mẹ.

Trần Kính Tông cười: “Ta vốn cũng nghĩ như vậy, nhưng Công chúa nói, bách thiện hiếu vi tiên, muốn ở lại cùng ta, chờ cùng nhị lão hồi kinh.”

Vẻ mặt Trần Hiếu Tông kinh ngạc, Công chúa thoạt nhìn cao cao tại thượng, thế nhưng lại hiểu chuyện như thế?”

Trần Bá Tông nhìn phương hướng Tứ nghi đường, nói: “Công chúa hiền thục như thế, là phúc phận của Trần gia chúng ta.”

Trần Kính Tông chưa nói cho huynh trưởng, Công chúa một lòng nhớ thương Chu Lang đâu!

“Các huynh hiện tại liền đi viết công văn?” Trần Kính Tông đứng lên, rõ ràng tuổi nhỏ nhất, mới 21 tuổi, lại còn cao hơn hai ca ca đã làm cha một chút.

Hai người gật đầu.

Trần Kính Tông nói với huynh trưởng: “Ta có việc thỉnh giáo đại ca, đi bên thư phòng của huynh nói đi.”

Trần Bá Tông hơi hơi kinh ngạc, ngay sau đó mang theo Tứ đệ đi.

Quan Hạc đường, Du Tú nghe nói trượng phu đã trở lại, vốn định buông kim chỉ trong tay, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy chú em cũng tới, khí thế cao lớn oai hùng nghiêm nghị, Du Tú cắn cắn môi, cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.

Trần Bá Tông phân phó nha hoàn chuẩn bị trà, trực tiếp mang theo Tứ đệ đến thư phòng.

“Chuyện gì?” Hắn hỏi.

Trần Kính Tông: “Không có việc gì, huynh viết công văn đi, viết xong ta chép theo một phần.”

Trần Bá Tông:……

Trần Kính Tông kéo một cái ghế dựa sang ngồi bên án thư, thấy thần sắc đại ca nghiêm túc muốn răn dạy mình, Trần Kính Tông bất đắc dĩ nói: “Xin ở lại Lăng Châu, khẳng định phải bàn về hiếu đạo một phen, có lẽ còn cần nói có sách, mách có chứng, nếu ta có nhiều mực nước như vậy, ta cũng đi thi Trạng Nguyên. Nếu đại ca không chịu hỗ trợ, ta đây tùy tiện viết một phong, dù sao ta da mặt dày, cho dù Lại Bộ muốn cầm đi cho Hoàng thượng xem qua, ta cũng không để bụng.”

Trần Bá Tông:……

Tứ đệ không sợ mất mặt, Trần gia không kéo nổi người này.

Trần Bá Tông mặt vô biểu tình ngồi trên ghế, thấy Lão Tứ không xấu hổ mà còn tự hào, y đẩy nghiên mực qua: “Mài mực.”

Trần Kính Tông biết huynh trưởng một hai phải cho tìm chút việc cho mình làm, không để ý lắm mà cầm lấy nghiên, cho chút nước vào nghiên mực, xong liền sột soạt chà.

Trần Bá Tông nhíu mày.

Trần Kính Tông thấy, không hiểu sao lại nhớ tới Hoa Dương, hắn mặc áo ngoài muốn ngồi trên đệm gấm Tứ Xuyên của nàng, nàng cũng ghét bỏ như này.

Rốt cuộc mình cũng có việc cầu xin người ta, Trần Kính Tông thả lỏng lực đạo, tưởng tượng thỏi mực này là da thịt mềm nõn nà của Hoa Dương, chậm rãi vê động, ngược lại trông cũng rất là thích thú.

Trần Bá Tông không để ý đến hắn, rũ mắt suy tư một lát, trải một tờ giấy viết thư tầm thường ra, gỡ xuống một cây bút từ giá bút, chấm mực viết lên.

Trạng Nguyên ngày xưa cưỡi ngựa dạo phố, hiện giờ đã tới tuổi có con, lại vẫn phong độ nhẹ nhàng như cũ, chỉ có càng thêm thong dong nội liễm.

Tiểu nha hoàn dâng nước trà tới đây, trước khi đi còn trộm liếc gia chủ một cái.

Trần Bá Tông chuyên tâm viết công văn không phát hiện, Trần Kính Tông lại nhìn thấy rõ ràng.

Những nữ nhân này, thật sự đều thích nam nhân phong độ trí thức sao? Cùng là nhân vật anh hùng thời tam quốc, vì sao Hoa Dương chỉ khen Chu Lang, không khen Quan, Trương?

Hắn vừa mài mực vừa miên man suy nghĩ, Trần Bá Tông lưu loát viết mấy chữ, đã viết xong.

Trần Kính Tông liền muốn lấy giấy sao chép.

Trần Bá Tông nhìn không được hắn gian lận ở trước mặt mình, nói: “Lấy về đi, không cần chép, ta viết một phong khác.”

Hai anh em viết nội dung giống nhau, quan viên Lại Bộ lại không phải kẻ ngốc.

Trần Kính Tông rẽ vào một góc, chờ nét mực khô, hắn cười gấp lên, thu vào trong lòng ngực.

Trở lại Tứ nghi đường, Trần Kính Tông đi thẳng đến thư phòng, hơn nữa còn gài then cửa, một bộ tư thái không thể quấy rầy.

Hoa Dương tiếp tục đá cầu.

Không đến một chén trà nhỏ, Trần Kính Tông đi ra ngoài, cầm công văn mới vừa viết xong, đưa cho Hoa Dương, nghiêm mặt nói: “Nàng nhìn xem, viết như vậy được chưa.”

Đừng nói đời này, đời trước Hoa Dương cũng chưa từng thấy Trần Kính Tông viết cái gì, ngay cả hắn tùy quân bình định phản loạn, cũng chưa từng viết thư nhà cho nàng.

Xác định lòng bàn tay không có mồ hôi, Hoa Dương tiếp nhận công văn, liền đứng ở cửa nhà chính nhìn.

Bình tĩnh xem xét, chữ Trần Kính Tông chỉ có thể tính là tầm thường, lại đều có một phen khí khái sắc bén, nhưng phong công văn của hắn ở đây lại chọn từ đặt câu, thật sự một trời một vực với người này.

Hoa Dương hồ nghi hỏi: “Vừa rồi chàng đi đâu?”

Trần Kính Tông: “Tìm lão già, nàng muốn ở lại, ta khẳng định phải nói với ông ấy.”

Câu trả lời này hợp tình hợp lý, Hoa Dương tiếp tục xem công văn.

Trần Kính Tông dán đến bên người nàng, hỏi: “Văn chương này của ta so với Chu Lang thì như thế nào?”

Hoa Dương:……

Vẫn không thể nào tin đâu!