Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 168




Ngày hôm đó Trần Đình Giám vẫn không chịu đi thăm nhi tử.

Đương nhiên, ông ấy cũng không rảnh rỗi, vừa phải xử lý tấu chương kinh thành chuyển tới cùng với mấy vị Các lão vừa phải đi cùng Nguyên Hựu Đế gặp mặt tướng sĩ biên quan, thực sự không được nghỉ ngơi là bao.

Hoàng hôn, thánh giá từ bên ngoài trở lại thành Kế Châu, Nguyên Hựu Đế xuống xe đúng lúc một trận gió lớn thổi tới, hắn ta híp mắt, nghiêng người tránh gió, tình cờ trông thấy Trần Đình Giám đứng đằng sau râu ria bị thổi rối tung, bộ quan phục rộng thùng thình màu đỏ áp sát vào người, phác hoạ nên thân hình gầy gò của một vị quan văn.

Cũng đều là gầy nhưng Hà Thanh Hiền gầy mà vẫn có tinh thần còn Trần Đình Giám được ông trời ưu ái cho một khuôn mặt tuấn tú, đầy phong thái nhà tiên, đẹp thì đẹp nhưng thực ra xương cốt lại không chắc khỏe, khiến người ta không khỏi lo lắng, nếu gió mạnh hơn một chút, có khi Thủ phụ đại nhân sẽ bị gió thổi bay.

Nhất là, gần đây lão đầu liên tục bôn ba cùng với Hoàng thượng. Hôm nay trèo lên Trường Thành, ngày mai leo lên sườn núi, lại thêm trong lòng chắc chắn cũng canh cánh lo cho nhi tử bị thương nên sự tiều tụy lộ rõ trên nét mặt.

Quan hệ giữa người với người có thân có sơ, có xa có gần, từ khi Nguyên Hựu Đế bắt đầu hiểu chuyện thì đã có Trần Đình Giám theo bên cạnh, thậm chí Trần Đình Giám còn dạy dỗ hắn ta lâu hơn so với tiên đế. So ra thì, trong lòng Nguyên Hựu Đế, Hà Thanh Hiền và Tần Đại tướng quân cộng lại cùng không bằng Trần Đình Giám.

Trước kia lúc nào Trần Đình Giám cũng răn dạy hắn ta, đương nhiên Nguyên Hựu Đế không vừa mắt lão đầu, hiện tại Trần Đình Giám ôn hòa với hắn ta, lại dần lộ rõ vẻ già nua, Nguyên Hựu Đế cũng không phải thực sự không có lương tâm, sao có thể không đau lòng.

Vào trong dịch quán, Nguyên Hựu Đế nói với Trần Đình Giám: “Trẫm mệt rồi, tiên sinh thay mặt trẫm đi thăm phò mã đi.”

Loại chuyện này quá nhỏ nhặt, nếu như Hoàng đế đã mở lời thì chắc chắn Trần Đình Giám sẽ đồng ý nhưng bảo ông ấy đi thăm nhi tử thì Trần Đình Giám lại cụp mắt nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, sáng nay Hoàng thượng đã tự mình đi thăm rồi, thực sự không cần phải tiếp tục lo lắng quá nhiều.”

Nguyên Hựu Đế hơi to tiếng: “Tiên sinh không muốn đi giúp trẫm phải không?”

Trần Đình Giám:...

Ông ấy tỏ ý phản đối nhìn Hoàng đế trẻ tuổi nổi giận, thở dài: “Ngài càng thiên vị nó thì nó càng phách lối.”

Nguyên Hựu Đế mượn lời của tỷ tỷ: “Tiên sinh có ba đứa con trai nên đương nhiên không xót phò mã nhưng trẫm chỉ có một phò mã, một tỷ phu thôi.”

Đại thái giám Tào Lễ cười hoà giải: “Các lão mau đi đi, Hoàng thượng cũng đã trải đường cho ngài vậy rồi, trên đời này nào có cha nào không lo cho con.”

Trần Đình Giám không nói được gì nữa, hành lễ cáo lui.

Biệt viện của Trưởng công chúa, Hoa Dương vốn ở bên cạnh Trần Kính Tông, nghe nói cha chồng tới, nàng cảnh cáo Trần Kính Tông: “Ta tránh mắt đay, chàng phải nói chuyện với phụ thân cho đàng hoàng, không được cố ý chọc giận ông ấy nữa.”

Hai cha con cãi nhau trước mặt người ngoài thì có lợi cho Trần gia nhưng ở đây chỉ có người nhà, không cần phải làm cha chồng tổn thương thêm nữa.

Trần Kính Tông không chịu: “Nàng muốn ông ấy vui thì nên ở lại, chỉ có mình ta, ta không nói gì, ông ấy nhìn thôi cũng vẫn bực.”

Hoa Dương: “Ngậm miệng đi!”

Trần Kính Tông vốn ngồi tựa vào đầu giường, Trưởng công chúa đi rồi, hắn lập tức nằm xuống, nhắm mắt lại vờ ngủ.

Trong sân, Phú Quý dẫn Thủ phụ nhà mình vào nhà.

Trong buồng yên tĩnh, Trần Đình Giám đi vào một mình, quét mắt nhìn trong phòng, phát hiện ra bóng người nằm trên giường.

Trần Đình Giám bước thẳng tới bên giường, thấy nhi tử để hở bả vai bên phải nằm trên giường, nhắm mắt, thở đều đặn.

Mặc dù là con út của gia đình nhưng năm nay hắn cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, tính tình vẫn giống như hồi bé, nghĩ kĩ lại thì mấy năm nay đứa nhỏ này vào kinh, hắn cũng không gây ra rắc rối gì cho gia đình, trái lại còn từng nhiều lần lập công. Trưởng công chúa chẳng khác gì tiên nữ cũng bằng lòng che chở cho hắn lại càng chứng minh lão Tứ ưu tú và hiểu chuyện hơn ông ấy nghĩ.

Trần Đình Giám ngồi xuống đầu giường, một tay giữ chặt bộ râu dài, cúi đầu xuống, định kiểm tra vết thương bên dưới lớp băng gạc.

Tiếc là không nhìn ra gì cả.

Trần Đình Giám ngồi thẳng người lên, nhìn vào mặt nhi tử, thoáng dừng lại, hỏi: “Vết thương đấy là con cố ý phải không?”

Phò mã gia giả vờ ngủ: “Ngủ rồi, không nghe thấy gì hết.”

Trần Đình Giám hừ một tiếng, nếu là đại ca hay lão tam thì chắc chắn không dám lấc cấc trước mặt ông ấy.

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

Cuối cùng Trần Kính Tông cũng mở mắt ra nhìn vào khuôn mặt nhìn xa thì tuấn tú, nho nhã, nhìn gần thì đã in hằn nếp nhăn của ông ấy một lát, nói: “Ta không sao nhưng Trưởng công chúa trách ngài một câu xong, chính nàng lại cảm thấy khó chịu, tối qua nàng cứ ngồi đây chờ ngài mãi, định chờ ngài tới để an ủi ngài mấy câu.”

Ánh mắt Trần Đình Giám toát lên sự từ ái, đương nhiên là không phải dành cho nhi tử, ông ấy vuốt râu nói: “Ta mà tới thì chẳng phải khổ nhục kế của các con xôi hỏng bỏng không hay sao.”

Trần Kính Tông đã hiểu, không cần phải nói gì nữa.

Trần Đình Giám lại nhìn nhi tử, nói: “Cho dù các con không tìm Tần Nguyên Đường thì ta cũng sẽ nghĩ cách nói rõ với ông ấy. Lần sao, nếu như các con có lo lắng chuyện gì thì nói trước cho ta biết, để ta tự ra mặt, không cần các con phải mạo hiểm.”

Ông ấy vẫn chưa già đến mức cần con dâu phải hao tâm tổn trí giúp mình.

Trần Kính Tông: “Ngày kia phải về kinh rồi, nếu như ngài một mình gặp mặt, nói chuyện với Đại tướng quân, hai người gặp riêng nhau chỉ tổ khiến người ta ngờ vực vô căn cứ, còn nếu viết thư, chưa kể đến chuyện nếu lá thư ấy rơi vào tay người khác rất khó có thể giải thích rõ ràng, mà bản thân Đại tướng quân chỉ đọc thư thôi cũng chưa chắc có thể nghĩ thông suốt, chi bằng để bọn con giải quyết dứt khoát cho xong.”

Chuyện đã xảy ra rồi, có bàn thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì, Trần Đình Giám gật đầu: “Ta không sao, con bảo Trưởng công chúa không cần phải tự trách.”

Nói xong câu này, hai người im lặng.

Hai cha con liếc nhìn nhau rồi đồng thời đánh mắt nhìn đi hướng khác.

Thủ phụ đại nhân bận rộn việc công nói: “Ta còn có việc, đi trước.”

Phò mã gia đang bị thương đáp: “Không tiễn.”

Phụ tử gặp nhau chỉ một lát ngắn ngủi, tới khi Hoa Dương kịp phản ứng thì Trần Đình Giám đã rời khỏi biệt viện rồi.

“Chàng và phụ thân đã nói được những gì rồi?” Hoa Dương đành phải nghe ngóng thông qua Trần Kính Tông.

Trần Kính Tông bèn thuật lại số câu từ ít ỏi đếm được bằng đầu ngón tay của hai cha con họ cho nàng nghe.

Hoa Dương:...

Trần Kính Tông: “Ta đã bảo rồi mà, ông ấy cáo già như vậy, đâu cần nàng phải đau lòng.”

Hoa Dương nói xuôi theo ý của hắn: “Ta thương chàng, phụ thân đến không hỏi han quan tâm chàng câu nàng, không hỏi xem chàng có đau không.”

Trần Kính Tông: “Ta không cần ông ấy hỏi, nàng hỏi dễ nghe hơn nhiều.”

Hoa Dương trừng mắt liếc hắn một cái.

Ngày cuối cùng ở thành Kế Châu hoàn toàn không xảy ra chuyện gì lớn, Nguyên Hựu Đế đích thân tới một chuyến, đề nghị bọn họ đi trước, để Trần Kính Tông lại đây dưỡng thương.

Trần Kính Tông: “Không sao, thần chỉ tạm thời không tiện cưỡi ngựa thôi, ngồi trong xe thì vẫn ổn.”

Nguyên Hựu Đế nhìn về phía tỷ tỷ để hỏi ý.

Hoa Dương thuyết phục Trần Kính Tông: “Chàng ở lại đây đi, lỡ như trên đường đi vết thương nặng thêm, mẫu hậu nghe được nhất định lại trách ta không chăm sóc tốt cho chàng.”

Trần Kính Tông: “Thần sẽ chiếu cố mình thật tốt, tuyệt đối không gây thêm phiền toái cho Trưởng công chúa, có Hoàng thượng ở đây làm chứng cho thần.”

Nguyên Hựu Đế: “Thôi thôi, vậy thì cùng về một chuyến vậy!”

Hắn ta thật sự không chịu nổi vẻ mặt đáng thương của phò mã cứ như thể sợ bị tỷ tỷ bỏ rơi!

...

Hôm thánh giá lên đường, Đại tướng quân Tần Nguyên Đường cưỡi chiến mã tiễn suốt hai mươi dặm.

Cuối cùng, khi phải dừng bước, Tần Nguyên Đường đỏ hoe bờ mi bái biệt Nguyên Hựu Đế rồi thối lui tới trước xa giá của Trưởng công chúa, trực tiếp hỏi thăm vết thương của phò mã lần cuối.

Trần Kính Tông ngồi dựa vào trường kỷ, chân thành chắp tay với ông ấy: “Đại tướng quân bảo trọng thân thể, tương lai nếu có cơ hội, vãn bối nguyện cùng ra chiến trường với Đại tướng quân.”

Tần Nguyên Đường cười, nhìn về phía Trưởng công chúa ngồi bên cạnh.

Hoa Dương nhìn sau lưng Tần Nguyên Đường vẫn có thể trông thấy Trường Thành rất rõ ràng, nói: “An nguy của kinh thành giao cả cho Đại tướng quân.”

Tần Nguyên Đường nghiêm mặt nói: “Trưởng công chúa yên tâm, có mạt tướng ở đây, Đóa Nhan, Tác-ta đừng mơ vượt qua được Trường Thành ở Kế Trấn một bước!”

Hoa Dương gật đầu, ra hiệu Triều Vân thả rèm xuống.

Xe ngựa tiếp tục đi tiếp.

Tần Nguyên Đường dắt chiến mã tránh sang một bên, đứng lặng thật lâu.

Trong xe, Hoa Dương và Trần Kính Tông gần như đồng thanh thở dài.

Trần Kính Tông: “Nàng thở dài gì vậy? Không nỡ xa Tần đại công tử à?”

Hoa Dương: “... Vậy chàng thở dài gì vậy?”

Trần Kính Tông: “Ta đang nghĩ, nếu như lúc trước tiên đế không tứ hôn ta và nàng thì ta có thể sẽ đến biên quan lịch luyện, chưa biết chừng lại được làm việc dưới quyền Đại tướng quân.”

Hoa Dương: “Hiện tại chàng cũng vẫn có thể đi, ta nói với Hoàng thượng một tiếng là được.”

Trần Kính Tông: “Vậy không được, tiên đế giao nàng cho ta, ta phải chăm sóc tốt cho nàng, bao giờ biên quan có chiến sự, ta đi cũng không muộn.”

Sắc mặt Hoa Dương u ám, nàng nghĩ đến ba câu di ngôn của phụ hoàng trước khi băng hà, hai chuyện đầu là chuyện nước nhà, chuyện thứ ba là về nàng.

Trần Kính Tông bỗng nhiên hít sâu một hơi, che hờ vết thương ở vai phải: “Không ổn, vẫn phải nằm thôi.”

Hoa Dương lập tức quên nhớ nhung phụ hoàng, cẩn thận dìu hắn nằm xuống.

Mỗi khi đội xe dừng lại, thái y lại đến xem vết thương của phò mã gia, được chăm sóc chu đáo nên tới giữa tháng chín, khi thánh giá trở lại kinh thành thì vết thương của Trần Kính Tông cũng đã đóng một lớp vảy mờ, tuy vẫn chưa thể tùy ý cử động cánh tay phải nhưng ít nhất không cần quấn băng gạc nữa nên trông cũng không còn đáng sợ như lúc ban đầu.

Tôn thị biết tin nhi tử bị thương, vội vàng tới thăm Trưởng công chúa, lúc thì khóc, lúc lại trách nhi tử tự dưng đi khiêu chiến Tần Đại tướng quân, lúc lại nỉ non thì thầm kể nỗi lòng xót xa.

Hoa Dương ở bên cạnh nhìn, nghĩ thầm Trần Kính Tông bị cha chồng lạnh nhạt nhưng lại được mẹ chồng bù đắp.

Cẩn thận tính ra, nàng và Trần Kính Tông hoàn toàn trái ngược, Trần gia là cha nghiêm mẹ hiền, còn nàng thì là mẹ nghiêm cha hiền.

Chỉ có điều, dù cha có từ ái đến đâu thì xét về mặt dịu dàng che chở vẫn không bằng mẹ hiền.

Trần Kính Tông lại tỏ vẻ sướng mà không biết hưởng, ôm vai phải không chịu cho mẫu thân nhìn, còn nhìn Hoa Dương mấy lần: “Trưởng công chúa tuyên bố trước mặt mọi người, con là người của nàng, cho dù ngài là mẹ ruột của con mà không được Trưởng công chúa cho phép thì mẹ cũng không thể tùy tiện kéo áo con được.”

Hoa Dương:...

Tôn thị:...

Cuối cùng, Tôn thị hung hăng nhéo đù nhi tử một cái: “Sao ta lại sinh ra đứa da mặt dày như con nhỉ!”

Hoa Dương khó xử bèn đi ra ngoài trước, lúc khác sẽ tính sổ với phò mã sau.

Tôn thị tiễn con dâu cao quý ra tới cửa rồi quay lại chỗ nhi tử, thay đổi hẳn thái độ, thúc giục nói: “Trưởng công chúa nói vậy thật à? Lúc ấy tình hình như thế nào, con kể tỉ mỉ lại cho mẹ nghe đi.”

Trần Kính Tông ngẫm nghĩ, nói: “Lúc ấy con ngất xỉu, sau này Phú Quý kể cho nghe nhưng hắn ta đứng ngoài nên chỉ nghe thấy Trưởng công chúa nổi giận nói linh tinh như vậy thôi, cụ thể tình hình ra sao thì ngài về hỏi ông cụ đi.”

Tôn thị đã hiểu, bà ấy ngắm nhìn khuôn mặt có lớp da mặt dày nhưng đúng là rất điển trai của nhi tử, đắc ý nói: “Con phải cảm ơn khuôn mặt này, nếu không với tính cách của con, làm sao Trưởng công chúa chịu nổi con chứ.”

Trần Kính Tông nghĩ thầm, Trưởng công chúa không chỉ thích mỗi mặt của con.

Đêm đó, phò mã gia nóng lòng muốn thị tẩm với Trưởng công chúa.

Hoa Dương không đời nào chấp nhận để hắn làm bừa: “Chàng không sợ động vào vết thương à?”

Trần Kính Tông: “Nếu bị thương ở hông thì ta thực sự không làm gì được nhưng bị thương ở vai thì không có gì đáng ngại.”

Hoa Dương:...