Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 136





Con đường đi từ Hoằng Phúc Tự thông với sau núi đã bị Chu Cát dẫn thị vệ của phủ Trưởng Công Chúa trông coi, tuyệt đối sẽ không thả bất kì kẻ nào vào phá hỏng hứng thú của Trưởng Công Chúa và Phò mã.

Nhưng cho dù như thế, khi Trần Kính Tông đề nghị Hoa Dương cởi đôi giày với những hoa văn cây cỏ màu xanh và đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp của mình, cùng với chiếc quần dài màu xanh ngọc rườm rà, chỉ mặc một chiếc áo cánh màu trắng và chiếc quần bằng lụa ở bên trong, Hoa Dương vẫn phụng phịu từ chối.

Trần Kính Tông: "Nàng không cởi thì xuống nước cũng phải xắn lên thôi, kiểu gì bộ quần áo bên ngoài cũng toàn nếp uốn, nếu như bị những khách hành hương trong chùa nhìn thấy, có khi người ta còn sẽ tưởng rằng ta và nàng ở sau núi làm chút hoạt động gì đó bất kính với phật tổ.”

Hoa Dương: "Ta vốn cũng không muốn xuống nước, chính chàng tự đi chơi đi."

Trần Kính Tông nhìn khuôn mặt kiêu căng của nàng. Nghĩ thầm, mẫu thân còn nói tính tình hắn quá cứng rắn, nhưng so với cái miệng kia của nàng thì xương cốt của hắn vẫn mềm như bún.

Nàng không cởi, Trần Kính Tông hai cởi ba kéo đã tháo ngoại bào ra, để lộ tấm lưng rắn chắc to lớn, đường cong cơ thể lộ rõ, đưa lưng về phía Hoa Dương xắn hai ống quần lên.

Đừng nhìn khuôn mặt và cần cổ của Trần Kính Tông đen, bả vai và phía sau lưng của hắn lại trắng nõn như ngọc.

Trần Kính Tông đột nhiên quay đầu lại.

Hoa Dương vội vàng dời mắt đi.

Trần Kính Tông nở một nụ cười không rõ ý vị, vài bước đã đi đến bên bờ suối, đi vào trong nước.

Lúc này Hoa Dương mới nhìn qua, phát hiện nước suối cũng mới chỉ đến mắt cá chân của hắn.

Trần Kính Tông mò cá trong nước, đi dạo một vòng, quay đầu thấy nàng vẫn ngồi trên tảng đá, đưa tay áo lên che nắng, nói: "Lấy ngoại bào của ta che đi."

Hoa Dương với tay lấy chiếc ngoại bào, mở rộng ra choàng lên đỉnh đầu mình.

Trần Kính Tông lại đi dạo trong nước một vòng, lúc hắn chuyển mình nhìn Hoa Dương, nàng sẽ nghiêng đầu đi, giống như lồng ngực của hắn xấu xí lắm vậy.

Hoa Dương không nhìn hắn, đương nhiên không rõ lắm hắn đang làm cái gì, chỉ nghe thấy Trần Kính Tông đột nhiên hô lên: "Trời mưa!"

Hoa Dương vừa nhìn lên trời, đột nhiên một mảnh bọt nước xối vào người, trừ phần đầu choàng áo của Trần Kính Tông bị chặn ra thì cả chiếc giày, làn váy của nàng đều bị xối ướt cả mảng lớn.

Hoa Dương căm tức lườm nam nhân đang đứng trong suối nước.

Trần Kính Tông lại giống như không có việc gì, đi đến chỗ giữa suối nước và tảng đá, đưa lưng về phía Hoa Dương rồi ngồi xuống, cúi đầu gảy lớp cát bên dưới.

Hoa Dương không làm được việc lên tiếng mắng hắn, nhưng trong bụng ngậm một đống lửa, nàng nhìn nhìn một thân xiêm y ướt sũng của mình, rồi lại nhìn chung quanh thanh tịnh yên tĩnh. Nổi lòng độc ác, cởi bộ quần áo hoa lệ mà rườm rà bên ngoài ra, xếp gọn lên tảng đá ấm áp.

Cuồi cùng cởi giày, xắn ống quần màu trắng lên, chân trần bước vào trong suối nước.

Nàng một đường đi tới sau lưng Trần Kính Tông, hai tay chụm lại vốc nước, tất cả đều xối lên tấm lưng rộng lớn đang phản chiếu ánh mặt trời của Trần Kính Tông.

Bởi vì Trần Kính Tông cong lưng cúi đầu, nên phần lớn nước đều đổ lên lưng, đầu vai, một phần nhỏ lại quay về với con suối.

Trần Kính Tông giữ nguyên tư thế cúi đầu nhìn về đằng sau.

Con suối chảy róc rách như một mặt gương, ảnh ngược của nàng phản chiếu trong đó, màu áo trắng tinh và da thịt khi sương tái tuyết hiện rõ mồn một.

Cuối cùng hắn cũng quay người lại, cầm hai tay ướt sũng của Hoa Dương, ngửa đầu nhìn lại.

Trưởng Công Chúa mân mê cánh môi anh đào, đôi mắt xếch sáng ngời nổi giận đùng đùng lườm hắn.

Trần Kính Tông lại nở nụ cười: "Rõ ràng rất muốn nghịch nước, nàng không cần thiết phải đỡ cái giá của Trưởng Công Chúa, sợ thế nhân chê cười, sợ làm mất uy nghiêm của nàng."

Hoa Dương làm như không hiểu.

Trần Kính Tông thu hồi nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc: "Trước mặt người bên ngoài nên thế, nhưng nơi này chỉ có hai ta, nàng lại có cái gì không buông ra được đây?"

Lông mi Hoa Dương khẽ nhúc nhích, rồi buông xuống.

Từ khi nàng có trí nhớ, những người bên cạnh chỉ biết nhắc nhở nàng phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, chớ quên nàng là công chúa tôn quý.

Trần Kính Tông nâng tay nàng, nhẹ nhàng hôn lên: "Mặc kệ là cử chỉ nàng vô ý, hay quần áo không chỉnh tề, ta cũng sẽ không cười nàng, ta chỉ hi vọng rằng nàng có thể làm việc mình thích."

Hoa Dương nhìn thấy đỉnh đầu của hắn.

Lúc cha chồng và hai vị ca ca của hắn ở nhà nghỉ ngơi, bọn họ đều thích dùng ngọc trâm quấn tóc, nhưng Trần Kính Tông lại không thích như thế, bình thường hắn luôn dùng một cái dây buộc tóc màu đen để túm hết lên. Đơn giản, chất phác, nhưng cũng mười phần khí khái hào hùng.

Hoa Dương nhìn quanh một vòng, dùng âm thanh lạnh lùng nói: "Lỡ như có người tới đây..."

ttk: "Ta sẽ tự bắt người trở về, chọc thủng mắt của bọn họ."

Hoa Dương:...

Sao nàng có thể độc ác như vậy được, trừng mắt nhìn hắn: "Lỡ như có người tới đây, chàng phải mang ta rời đi nơi này trước, tốt nhất đừng để người ta nhận ra thân phận của ta."

Trần Kính Tông gật đầu.

Hoa Dương chỉ về hướng bờ suối: "Chàng lên bờ đợi đi, mặc xiêm y vào rồi canh chừng bốn phía, không được nhìn ta."

Nàng vừa mới nói xong, ánh mắt của Trần Kính Tông đã rơi xuống cơ thể nàng.

Chất vải của chiếc áo cánh bên trên có thể coi là dày, song chỉ cao tới ngang ngực, để lộ ra một mảng vai và cổ lớn.

Về phần chiếc quần lụa ở bên dưới, một tầng mỏng dính, đôi chân thon dài bên trong mờ mờ ảo ảo.

Trần Kính Tông còn chưa xem đủ, Hoa Dương đã dùng một tay xách tai hắn lên, kéo thằng đến bên bờ suối, mình thì đi tới khúc sông có tán cây che nắng.

Dù sao cũng là ở dã ngoại, khó có khi nàng chịu buông thả, Trần Kính Tông cũng không có quấy rối. Mặc ngoại bào vào, cẩn trọng canh giác cho nàng.

Hoa Dương đã sống hay đời, đây là lần thứ hai nàng nghịch nước ở bên ngoài như thế này.

Lần đó ở Lăng Châu là bởi vì ở ngay sau thôn trấn, bất cứ lúc nào cũng có thể có dân chúng xung quanh tới gần. Hoa Dương chỉ dám để lộ cẳng chân.

Mà nay, ở nơi non xanh nước biếc này, lại có Chu Cát dẫn thị về, còn cả ttk ở ngay gần canh gác cho nàng.

Hoa Dương chơi được một lúc, nàng nghĩ bụng, nàng muốn chơi hết mình một lần.

Ánh mắt trời càng ngày càng lên cao, suối nước cũng càng ngày càng ấm.

Hoa Dương đi tới hồ nước ngay bên dưới thác nước.

Nơi này nước rất sâu, cũng nhiều mỏm đá lớn. Hoa Dương đi đến giữa mấy hòn đá, nhoài người lên tảng đá quan sát chung quanh.

Trong mắt Trần Kính Tông lúc này, nàng nghiễm nhiên là một tiên nữ vừa mới hạ phàm, vội vã tẩy rửa bùn đất bẩn thỉu trên đường đi, lại sợ bị phàm phu tục tử nhìn thấy.

Còn Hoa Dương thì thấy, Trần Kính Tông là một tên không thành thật.

Nàng lại nhắc nhở hắn nhớ chú ý xung quanh, lúc này mới cúi đầu xuống.

Một lát sau, chiếc áo cánh trắng thuần và quần lụa trắng của Trưởng Công Chúa cùng xuất hiện trên tảng đá.

Cỏ dại bên cạnh Trần Kính Tông sắp bị hắt bứt hết.

Mà giữa mỏm đá kia, Hoa Dương bơi qua bơi lại trong nước một lúc, rồi lại ngửa mặt tựa vào tảng đá trơn nhẵn, nửa người lộ ra khỏi nước, thoải mái nhìn mấy con chim bay trên thác nước, bầu trời xanh đằng xa xa.

Tiếng nước ào ào, nàng không nghe được âm thanh gì, thỉnh thoảng sẽ đưa mắt nhìn xuyên qua khe hở giữa những tảng đá, Phát hiện Trần Kính Tông còn ngồi ở bên kia, tuy rằng sẽ dùng ánh mắt sâu kín liếc sang bên này, nhưng cũng không có quên việc quan trọng mình phải làm.

Thấy như thế, Hoa Dương yên tâm.

Ngâm trong nước hơn hai khắc đồng hồ, Hoa Dương trồi lên mặt nước. Trước tiên hong khô người trước rồi mới mặc quần áo vào, lại tiếp tục phơi chân một lúc.

Lúc nàng trở lại bờ một lần nữa, cũng chỉ còn vài sợi tóc gặp nước còn ướt.

Nàng đứng trong bóng râm của cây cổ thụ, dùng ánh mắt ý bảo Trần Kính Tông tới hầu hạ nàng thay quần áo.

Trần Kính Tông nhặt đôi giày, và chiếc quần dài đã sớm phơi khô ngoài nắng lên, vòng ra sau cây.

Hoa Dương nhắm mắt lại, duỗi hai cánh tay sang ngang.

Trần Kính Tông quấn chiếc quần dài vào trước, rồi đeo giày. Những tơ lụa mềm mại mát mẻ đó phủ lên cơ thể mảnh mai, che lấp thân thể tiên tư ngọc cốt của Trưởng Công Chúa.

Ngay khi Hoa Dương mở to mắt muốn kiểm tra dung nhan của mình đã đúng mức chưa, Trần Kính Tông đột nhiên đưa một tay nắm thắt lưng của nàng, kéo người vào trong ngực, một tay nâng cằm nàng lên, vội vàng đặt một nụ hôn lên.

Hoa Dương nở nụ cười, bởi vì vừa nãy hắn đủ trung thực, cho nên bây giờ nàng cũng bằng lòng cho hắn.

Nhưng nàng đã xem nhẹ sự kích thích mà hết thảy vừa mang lại cho Trần Kính Tông, bàn tay hắn dần dần chuyển tới cạp váy, còn có ý định cởi nó ra giúp nàng.

Hoa Dương một phen bắt được.

Trần Kính Tông đổi thành ôm nàng, thở hổn hển bên tai.

Hắn thở hổn hển lâu thật lâu, lâu đến mức Hoa Dương lo lắng hắn sẽ không nhịn nữa. Trần Kính Tông rốt cục cũng thả lỏng nàng ra.

Nhưng Hoa Dương thoáng nhìn qua, hắn căn bản còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.

Nàng kéo ra một khoảng cách, ngồi trên tảng đá nhìn dòng nước chầm chậm chảy.

Trần Kính Tông dựa lưng vào thân cây, đầu ngửa ra sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hoa Dương nghiêng đầu, trông thấy thân ảnh còn thẳng tắp và mạnh mẽ hơn gốc cây đó, trông thấy cổ hắn duỗi hẳn ra một độ cong, thỉnh thoảng hầu kết lại nhấp nhô.

Hoa Dương yên lặng thu hồi tầm mắt.

Một lúc sau, Trần Kính Tông đi tới, thần sắc đã khôi phục như bình thường, chỉ là lúc nhìn nàng, trong ánh mắt của hắn hình như có thứ gì bị đè nén.

Hoa Dương: "Trở về sao?"

Trần Kính Tông gật gật đầu, xoay người qua để lộ tấm lưng với nàng.

Hoa Dương: "Ta tự đi thôi, đường đi hẳn là khô rồi."

Trần Kính Tông vẫn ngồi xổm không cử động.

Hoa Dương đành phải nằm úp lên.

Chất liệu quần áo mùa hè cũng không dày là bao, Trần Kính Tông đi chưa được bao lâu, Hoa Dương đã cảm nhận được sau lưng hắn như một bình chè vừa được đổ nước nóng vào, từng luồng từng luồng nhiệt truyền sang người cô.

Nhưng điều kỳ lạ là, rõ ràng sáng hôm nay không có nóng như thế.

Có lẽ là do mặt trời lên cao chăng?

Cả suốt đường đi hai người đều không nói chuyện, chỉ có da thịt đang dán vào nhau theo từng bước chân của Trần Kính Tông.

Phía trước chính là Hoằng Phúc Tự, Trần Kính Tông cũng đã trông thấy bóng dáng lặng yên biến mất của Chu Cát.

Hắn quay đầu lại, trông thấy khuôn mặt ửng đỏ của Hoa Dương.

Trần Kính Tông đi đến bên cạnh một thân cây, thả nàng xuống, nói: "Nàng nghỉ một lát đi, cái dáng vẻ hiện tại này của nàng rất dễ khiến người khác hiểu lầm."

Hoa Dương liếc hắn một cái, rất nhanh. Võ quan đúng là lợi hại, rõ ràng trên người nóng như vậy, nhưng trên mặt lại vô cùng đứng đắn.

Trần Kính Tông đột nhiên che kín hai mắt của nàng: "Đừng nhìn ta."

Hoa Dương không rõ nguyên cớ: "Vì sao?"

Trần Kính Tông: "Quá quyến rũ, ta sợ ta không khống chế được bản thân."

Hoa Dương:..

Sao nàng có thể dùng ánh mắt quyến rũ nhìn hắn!

Đập vào bàn tay của Trần Kính Tông, Hoa Dương vòng quanh đại thụ đi nửa vòng, cho tới khi đảm bảo hắn không nhìn được cả góc áo của mình.

Trần Kính Tông cười cười, dựa vào thân cây nói: "Ta chợp mắt một chút, khi nào mặt không đỏ nữa thì nói cho ta biết."

Hoa Dương sờ sờ mặt mình, hừ lạnh: "Đều là do trên đường phơi nắng."

Trần Kính Tông: "Ừm, bây giờ là lúc nắng độc nhất trong ngày, lúc đi ra ngoài đáng ra nên mang theo một cây dù."

Hoa Dương: "Sau này không bao giờ ra khỏi thành vào mùa hè nữa."

Trần Kính Tông: "Mùa hè nóng, nhưng mùa hè cũng có chỗ tốt của mè hè."

Lúc hắn nói lời này, âm thanh hơi khàn, Hoa Dương cũng hơi đoán được "tốt" là chỉ cái gì, không nói nữa.

Xa xa, sau một mảnh cỏ dại cao hơn nửa người, Chu Cát âm thầm ẩn núp.

Hắn ta vốn tưởng rằng rất mau trưởng công chúa và Phò mã sẽ đi qua, hắn ta cũng có thể mang theo bọn thị vệ bên này rời đi.

Nhưng đợi thật lâu cũng không nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc kia.

Chẳng lẽ là gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn rồi?

Chu Cát lặng lẽ ló đầu ra, chỉ thấy phò mã đang tựa vào một thân cây, làn váy của trưởng công chúa lộ ra từ sau cổ thụ.

Này lại là đang làm cái gì?

Chu Cát không hiểu, cũng không dám tự tiện đi qua quấy rầy.

"Tốt rồi."

Hoa Dương niệm kinh Phật trong đầu vài lần, cuối cùng mới ép được sự xao động trong lòng xuống.

Nàng vòng ra từ sau cây, ngay lập tức đối diện với ánh mắt của Trần Kính Tông.

Hoa Dương vội vàng tránh đi, không chớp mắt đi qua bên người hắn, hơi hơi giương cằm đi phía trước.

Mặt trời chói chang nhô lên cao, Trưởng Công Chúa chậm rãi mà đi, dáng vẻ của người trong trẻo lại mang theo lạnh lùng kiêu căng, phong thái không gì sánh kịp.

Trần Kính Tông cười cười, cước bộ tăng tốc chuyển tới trước người nàng. Thân hình cao lớn thẳng tắp đổ cái bóng dài, hắt lên gương mặt nhỏ bé của Trưởng Công Chúa.