Ta Ở Tương Lai Mở Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 3: Bệnh viện tâm thần (3)




Sau khi tiêm Naloxone vào, sắc mặt của người kia cũng dần tốt lên, không còn vẻ xám xanh như xác chết.

Nhìn một màn này, người đàn ông cao lớn nhẹ nhàng thở ra. Rất nhiều đại lão không thích biểu lộ ra năng lực

của chính mình, trong lòng hắn hiểu rõ điều này nên cũng im lặng không dám nhắc gì đến vấn đề này, chỉ trịnh

trọng giới thiệu: “ Tôi tên Vương Cẩn, còn em trai tôi là Vương Du. Bọn tôi đều là người của chiến đội Lang Dã. Cậu chính là ân nhân cứu mạng của hai anh em bọn tôi, sau này bất luận có việc cần giúp đỡ, bọn tôi nhất định sẽ không chối từ. ”

Đợi Vương Cẩn buông lỏng cảnh giác, Phù Khanh liền bắt đầu nói những lời khách sáo nhưng lại mang đầy tính thăm dò. Rất nhanh, y đã lấy được đầy đủ những tin tức mà mình muốn.

Sau khi mạt thế buông xuống, con người tụ họp lại, cùng nhau thành lập nên những khu an toàn. Bọn họ sử dụng một loại trang bị đặc thù giúp che chắn ảnh hưởng của làn sóng dị năng, giúp cho giá trị trật tự của nơi đây luôn duy trì ổn định, từ đó liền có thể sinh sống ở đây như bình thường. Nhưng con người cũng không có dậm chân tại chỗ, mà bọn họ dọc theo khu an toàn từ từ chậm rãi mà mở rộng từng chút ra phía khu vực bị phế bỏ. Vài chục năm qua đi, khu an toàn không ngừng lớn mạnh, đường biên giới ngăn cách rốt cuộc cũng tới gần Bệnh viện tâm thần.

Hai anh em bọn họ nhận nhiệm vụ tới bệnh viện tâm thần này lắp đặt một loại trang bị che chắn loại nhỏ, như vậy mới có thể đem toàn bộ khu vực xung quanh sát nhập với khu An toàn. Trang bị che chắn chỉ có một cơ hội kích hoạt duy nhất, và cần phải ổn định trang bị ở một vị trí lộ thiên trống trải, cách mặt đất khoảng 10 mét trở lên.

“ Bọn tôi vốn định đến sân thượng tầng bốn. Nhưng vừa vào cửa đã gặp hộ sĩ thỏ, bị rượt chạy xuống dưới tầng hầm này, vậy nên chỉ có thể trơ mắt nhìn giá trị trật tự cứ như vậy rớt xuống. ” Vương Cẩn cười khổ, “ May mắn gặp được cậu, bằng không có lẽ bọn tôi thật sự phải bỏ mạng ở chỗ này rồi. ”

Phù Khanh ngoài mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng nội tâm bên trong lại đang cảm thấy rất mông lung, ánh mắt nhìn về phía chiếc balo màu đen đang nằm trong góc. Đây hẳn là “ trang bị che chắn loại nhỏ ” mà hai anh em họ mang theo. Muốn đem bệnh viện tâm thần này trở thành khu An toàn, nhất định cần phải mượn trang bị này của họ rồi.

“Tôi họ Phù.” Phù Khanh nhẹ giọng nói, ở trong không gian yên tĩnh bất ngờ vang lên.

Vương Cẩn hơi giật mình, ngay sau đó lại cảm thấy một niềm vui sướng khó tả.

Tuy không cùng đội nhưng vẫn có thể nhận cùng một cái nhiệm vụ. Từ trước đến giờ, bọn họ chưa bao giờ dám hy vọng xa vời là có thể ôm được đùi đại lão. Nhưng lúc này đây, đại lão lại chủ động giới thiệu, chẳng lẽ là muốn cùng hành động với bọn họ?

Phù Khanh quay sang, vẻ mặt thâm sâu khó đoán, cười: “ Thời gian có hạn, chúng ta khởi hành thôi.”

Màu tóc xám khói của Phù Khanh càng làm tôn lên nước da trắng của y,, cùng đôi mắt trấn định lạnh băng như muốn đem người đối diện hút vào, dường như có thể khiến người khác tin tưởng y vô điều kiện.

Vương Cẩn nhanh chóng phản ứng lại, mừng như điên: “ Được, tất cả đều nghe theo Phù tiên sinh! Có thể đi cùng đại lão như Phù tiên sinh, chúng ta nhất định sẽ thành công!” Phù Khanh cười nhạt, cũng không có ý định giải thích gì.

Hệ thống âm dương quái khí trêu ghẹo: [ Đỉnh nha, chỉ nói có hai câu mà đã làm cho cường giả cấp C bầu cấp E như cậu làm lãnh đạo! Thủ đoạn thật cao siêu quá nha ]

Phù Khanh không thèm để ý đến nó, đem màn hình điện thoại tắt đi.

Hệ thống: [ … ] Nhàm chán.

Chờ người tên Vương Du kia tỉnh lại, ba người cùng đi lên trên lầu. Bọn họ cần phải lắp đặt được “ trang bị che chắn” trước khi giá trị trật tự của nơi này giảm xuống quá thấp, bằng không thì tính mạng cũng khó mà giữ được.

Nhưng khi vừa đến chỗ thang máy, bọn họ lại gặp khó khăn.

Thực vật biến dị ở nơi này so với tầng dưới còn nhiều hơn gấp bội. Chúng nó phủ khắp mọi nơi, xâm chiếm toàn bộ không gian, khiến cho bọn họ hầu như không có cả chỗ để đặt chân.

Hai anh em Vương Cẩn và Vương Du đều là dị năng giả hệ hỏa, cưỡng chế đem bọn chúng thiêu chết, thế nhưng tiến triển vẫn là quá chậm.

Bỗng, một đạo hắc ảnh hiện lên! Phù Khanh dựa vào trực giác cao cường lập tức phòng ngự né tránh. Nhưng sau đó lại bị một luồng hơi thở mang cảm giác áp bách ập thẳng vào mặt! Kẻ đối diện dị năng ít nhất phải ở cấp C trở lên! Cấp độ dị năng chênh lệch mang đến uy hiếp, không phải loại chỉ cần dựa vào trực giác là có thể trốn thoát.

Trái tim Phù Khanh kinh hoàng đập kịch liệt, đồng tử co lại. Đầu óc điên cuồng chuyển động, máu toàn thân truyền đến đại não, trước mắt một mảnh trắng xóa…. Chợt, một ngọn lửa sáng rực lao thẳng về phía thang máy, bùng nổ mãnh liệt bao vây lấy ác chủng có ý đồ công kích kia, tiếng đứt gãy vang lên, ác chủng bị đốt thành tro bụi, rơi xuống mặt đất.

“ Đại lão, những vật nhỏ này giao cho bọn tôi, không cần phiền đến ngài đâu! ” Vương Cẩn, Vương Du mặt đầy hưng phấn: “ Đây đều là những việc mà bọn tôi nên làm! ”

Bọn họ không thể cứ ỷ vào đại lão được, thời điểm có tác dụng phải biểu hiện thật tốt!

Phù Khanh thu hồi cảm xúc kinh hãi nho nhỏ dưới đáy mắt, cười nhạt rồi gật đầu nói: “ Cảm ơn. ”

Hai anh em họ nhẹ nhàng thở ra, trong lòng càng cảm thấy vui vẻ: Tuy rằng loại quái vật nho nhỏ này đối với đại lão không là vấn đề gì, nhưng bọn họ chủ động xử lý có thể khẳng định nhân phẩm của mình với đại lão, có thể làm cho đại lão càng thêm tín nhiệm bọn họ nha.

Lần nữa khởi hành, Phù Khanh nhẹ mím môi, ánh mắt ngưng trọng.

Vừa rồi nếu không phải có hai anh em bọn họ ở đây, khả năng sẽ khá là phiền toái. Dị năng của y không thể trực tiếp công kích, dây leo nhỏ thì chỉ có tác dụng tạm thời, gặp vấn đề phải giao đấu trực tiếp sẽ rơi vào thế bị động.

Mà y, không thích nhất là thế bị động.

Ngoại trừ ác chủng cấp C đã bị đốt thành tro, nơi này còn rất nhiều tiểu quái vật. Loại tiểu quái như vậy dây leo có thể ứng phó được. Phù Khanh rất có ý thức, cố gắng rèn luyện kỹ thuật sử dụng dây leo, không hoàn toàn ỷ lại vào việc có hai anh em Vương Cẩn mở đường.

Sau khi giải quyết hoa dại biến dị, dây leo nhỏ lưu luyến không muốn trở về. Nó đem cả lá lẫn hoa của hoa dại biến dị nuốt vào trong miệng, thỏa mãn lắc lư thân thể.

Mới đầu Phù Khanh còn không rõ nó đang làm cái gì, nhưng chỉ một lát sau y phát hiện độ dẻo cùng độ cứng của dây leo đã tăng lên rất nhiều!

Đây chắc chắn là phương thức thăng cấp của nó!

Bỗng nhiên, một tiếng gió xé toạc không gian vang lên!

“Phù tiên sinh, nó đánh về phía ngài!”

Phù Khanh phản ứng cực nhanh, nghiêng người ra tay càng thêm nhanh nhạy, đem dây leo cứng cỏi hướng về phía gốc cây đằng dị biến vung mạnh, phá tan ý đồ đánh lén của nó.

Ầm---

Cây thực vật kia bị ném văng lên tường, vách tường bị hõm xuống một lỗ!

Vương Cẩn, Vương Du nhìn mà giật mình: Thì ra dị năng của đại lão là một cái dây đằng! Thật đáng sợ!

Ánh mắt Phù Khanh sáng lên. Một đoạn cầu thang này, bọn họ đi thật lâu. Phù Khanh đánh rất hăng, không chịu buông tha dù đối phương chỉ là một đóa hoa biến dị nhỏ bé.

Dây leo rung đùi đắc ý, thỏa mãn trở về, nó bò lên người Phù Khanh, không hề động đậy. Trên người nó nhiễm một tầng ánh sáng nhàn nhạt, độ linh hoạt cùng sức mạnh đều tăng lên.

- -

Bọn họ tới tầng một. Ánh sáng mặt trời luồn qua các khe hở vách nứt chiếu xuống. Ba người theo bản năng nheo mắt.

Bên ngoài các loài thực vật có hình dạng kỳ dị mơ hồ có thể nhìn thấy. Bệnh viện tâm thần như được cách ly khỏi thế giới. Phù Khanh có lẽ đã bỏ lỡ một khoảng thời gian khá dài, nhưng y tin rằng bản thân có thể vực dậy nó một lần nữa.

Ở trong bệnh viện lâu như thế còn có các hộ sĩ thỏ, dù sao cũng phải làm chúng nó nhớ lại rằng bản thân đã từng là con người.

Y kiên định ngầm đưa ra quyết tâm!

Phù Khanh quay đầu: “Cửa đi đến tầng hai đã bị khóa. Chúng ta chia nhau đi tìm chìa khóa…”

Đột nhiên, tiếng bước chân ồn áo đánh gãy lời y nói. Ở cuối hành lang, âm thanh ríu rít của các hộ sĩ thỏ dần trở nên rõ ràng.

“ Kẻ điên yêu cầu bị thu dung. ”

*Thu dung: thu hồI, dung nạp, tiếp nhận

“Ghế điện, thủy liệu pháp*, lấy máu!

*Thủy liệu pháp hay liệu pháp thủy sinh là biện pháp vật lý sử dụng nước hồ bơi hoặc môi trường nước để

tác động lên toàn bộ cơ thể giúp điều trị bệnh và cải thiện sức khỏe.

Ở cuối hành lang, hai hộ sĩ thỏ, một con ngẩng đầu, một con nhấc chân, giữ chặt lấy cánh tay của một người, ngăn hắn giãy giụa, đem hắn kéo vào phòng ở cuối hành lang.

Sau khi người kia bị kéo vào phòng, hai hộ sĩ thỏ thảo luận sôi nổi, cùng với tiếng của các loại dụng cụ điện vang vọng khắp hành lang.

“ Người này thần trí đều đã không rõ ràng. ”

“ Bệnh tình rất nghiêm trọng, có thể dùng ghế điện. ”

“ Chuẩn bị mở điện— ”

Vương Cẩn nhận ra cánh tay của người kia, giọng nói run rẩy: “ Người kia thuộc một đội khác, cùng nhận nhiệm vụ với bọn tôi. Vốn dĩ hắn muốn so xem ai hoàn thành trước, nhưng nhìn bộ dạng này của hắn….”

Vương Du thở dài: “Giá trị trật tự thấp hơn 40 thân thể sẽ biến dị. Dị năng của hắn là phi hành, đã mọc ra đôi cánh hoàn chỉnh, chỉ sợ không đến một lát nữa, hắn sẽ không còn là người. ”

Hai anh em sắc mặt trắng bệch, run bần bật.

— — —

Đây là một khu của bệnh viện tâm thần.

Nơi này khác với khu bình thường. Có thể bị bên chính phủ đưa đến nơi này, trên tay không phải dính mạng người thì cũng là phần tử nguy hiểm. Bởi vậy, vì để khống chế những người này, bệnh viện tâm thần cũng trang bị một ít dụng cụ không khác mấy với trong phim kinh dị.

Bị hộ sĩ thỏ của tầng này bắt được, khả năng là sẽ bị hành hạ đến nỗi sống không bằng chết!

Không gian một mảnh tĩnh lặng, căn phòng cuối dãy truyền đến âm thanh như bị sét đánh, tiếp đến là những tiếng la hét thảm thiết.

“ Ể? Sao giật điện xong hắn lại giống như điên hơn lúc nãy? ”

“ Như vậy không được, chúng ta nhanh thử cách khác…. ”

Vương Du sợ hãi lùi về sau, hàm răng chạm vào nhau kêu cành cạch, theo bản năng nhìn về phía Phù Khanh: “Phù tiên sinh, con thỏ của tầng này thật là đáng sợ. Chúng ta không thể nào lấy được chìa khóa từ nó đâu. Hay là, chúng ta đi đến tầng một rồi quay về khu An toàn, chờ đội lợi hại hơn tới….”

Lời còn chưa nói xong, Phù Khanh đã hướng về phía phòng của các hộ sĩ thỏ kia mà đi!

“ Trời, Phù tiên sinh, ngài đừng đi!”

Vẻ mặt của Phù Khanh thản nhiên. Y cũng không sợ mấy con thỏ hộ sĩ này, ngược lại y thậm chí còn có chút vội vàng, muốn nhìn thấy bọn nó, nhìn thấy “cố nhân”

Hai anh em bọn họ sợ đến nỗi run cầm cập chỉ dám đứng nhìn, bọn họ thật sự không có cái dũng khí đó, chỉ có thể trốn ở một góc, lo lắng ló đầu ra nhìn về phía Phù Khanh.

Đột nhiên, hai người bọn họ nghe thấy tiếng cắn hạt dưa. Theo bản năng chậm rãi quay đầu, hai người thiếu chút nữa bị dọa cho nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Lý Ấu Tình đi theo bọn họ lên đây, không một tiếng động cùng hai người họ núp ở đó, nhìn về phía Phù Khanh xem kịch vui. Chỉ là, ánh mắt này của cô, thấy thế nào cũng giống kẻ vui sướng khi người gặp họa, chờ đợi xem ai sẽ bị mắng tiếp theo.

Cô cầm trong tay một nắm hạt dưa— —. Vừa rồi ở dưới tầng có ác chủng hoa hướng dương, Vương Du dùng một phát đốt chết nó, cô đi theo ở phía sau lặng lẽ nhặt hạt dưa, còn rất thơm nha.

Hai anh em nhớ tới lời Phù Khanh nói trước đó, con thỏ hộ sĩ này là người cung cấp Naloxone, họ biết nó sẽ không đả thương người. Chỉ là, lúc này có một con Ác Chủng cùng bọn họ ngồi xổm xem kịch, nghĩ thế nào cũng thấy sai sai.

Lý Ấu Tình quay đầu, mắt thỏ hiện lên vẻ nghi hoặc. Vì sao hai người này cứ nhìn chằm chằm cô vậy?

Nghĩ nghĩ, cô vươn tay thỏ ra, chia cho hai người họ một ít hạt dưa, sau đó còn vui vẻ vỗ vỗ đầu bọn họ.

Hai người họ: “ … Cảm ơn. ”

Một đám hộ sĩ thỏ chen chúc trong nhà trị liệu, vây quanh con người đáng thương kia không ngừng cười khanh khách, hệt như một đám đầu óc có vấn đề, đang trong thời kì phát triển, mất đi phương hướng, không thèm giấu đi ý nghĩ tà ác của mình.

Thịch thịch thịch.

Trong phòng rất ồn ào, ngay từ đầu con thỏ vốn không nghe thấy âm thanh này, thẳng đến khi tiếng gõ cửa kiên nhẫn lặp lại một lần nữa mới dừng động tác lại, quay đầu nhìn về phía cửa.

Sau một tiếng mở khóa cửa vang lên, thân ảnh ngoài cửa cũng dần lộ ra.

Chiếc áo gió màu trắng dài quá đầu gối, dáng người cao gầy, dáng vẻ thong dong nhưng lại có cảm giác áp bách. Y nhìn trông rất trẻ, cũng rất xinh đẹp, đôi mắt màu xanh xám mang theo chút ôn hòa, thời điểm đám thỏ giương mắt nhìn kỹ, tựa hồ như y không cần giới thiệu cũng khiến đám thỏ tự nhiên nảy ra suy nghĩ: phải nghe lời y.

Đám thỏ hai mắt nhìn nhau. Sao lại có người chủ động tự đưa đến cửa như thế?

“ Bắt lấy hắn! Trước tiên trói lại rồi nói! ”

Đúng lúc này, dây leo nhỏ dài cứng cỏi bay tán loạn! Đám thỏ còn chưa kịp kinh ngạc cùng phản ứng, dây leo trong không gian chỉ lưu lại tàn ảnh, xuyên qua kẽ hở muốn đem bọn chúng trói lại.

Con thỏ táo bạo nhất nói: “ Tiểu tâm, đừng để bị dây đằng trói lại! ”

Thế nhưng, mục tiêu của dây leo lại không phải chúng nó, nó linh hoạt xuyên qua đám thỏ, tiến thẳng đến chỗ người đang nằm trên ghế điện, hơi thở thoi thóp.

Dây leo cứng cỏi dùng thủ pháp cực kỳ thuần thục đem cánh tay của kẻ xui xẻo kia trói chặt trên giường.

Đám thỏ con: “? ”

Sao y không dùng dây đằng trói bọn nó? Trói tên kia làm gì?

Cái đầu nhỏ của đám Ác Chủng đáng thương kia không hiểu, chúng nó giống như máy móc vận tải quá liều mà dừng hoạt động.

Phù Khanh giống như không có việc gì, xuyên qua không gian hẹp hòi giữa đám thỏ, thản nhiên đi tới bên ghế điện: “ Theo điều hai của thủ tục giật điện an toàn, mở thiết bị ra trước, đảm bảo người bị giật được trói hoàn toàn chắc chắn, để tránh lúc phát điên đả thương người. ”

Đám thỏ con trầm mặc.

Những lời này rất quen thuộc, giống như là đã được nghe ở đâu đó, kí ức mơ hồ lướt qua, như ẩn như hiện, mơ hồ không rõ.

“ Vừa rồi các người sử dụng ghế điện, quy tắc đã quên hết rồi? ”

Giọng nói quen thuộc trong trí nhớ được phủ đầy bụi lần nữa vang lên, đám thỏ phía sau theo bản năng lui về sau, sống lưng lạnh buốt.

Nhưng vào lúc này, Phù Khanh tự nhiên mà đưa tay ra phía sau, như là đang chờ trợ thủ đưa công cụ:

“ Sốc điện 40. ”

“ Châm điện dài. ”

Đám hộ sĩ thỏ cơ thể đã tê rần. Tất cả như là được khắc sâu vào trong ký ức, bọn nó cứ như vậy trầm mặc đứng bên cạnh mép giường làm trợ thủ, đưa công cụ, thậm chí cũng không dám có bất kỳ ý nghĩ phản kháng nào.

“ Vương Thân, ngươi đi xem vôn kế. ”

Một cái tên được kêu lên, vang vọng bên tai con thỏ cách y gần nhất.

Hơn một trăm năm, chưa từng có ai gọi tên nó.

Nhưng nó biết, đây là tên nó.

Thân thể Vương Thân khẽ động, chậm rãi quay đầu, nhìn về thiếu niên trẻ tuổi trước mặt.

Qua một hồi lâu, nó lẩm bẩm tự nói một mình: “ Viện trưởng. ”

Hai chữ vừa vặn lọt vào tai đám thỏ, như giọt nước rơi xuống tâm thức bọn chúng, cuồng nhiệt nhắc nhở bọn chúng phải phục tùng người trước mặt.

“ Viện trưởng… ”

“ Viện trưởng đã trở lại rồi! ”

Sợ rằng không có người thứ hai thấy được tình huống này: một đám Ác Chủng luống cuống tay chân, khẩn trương sợ hãi nhưng cũng rất vui mừng.

Giờ khắc này, một đám thỏ ác chủng ở trong bệnh viện tâm thần này lại lần nữa bị viện trưởng thuần phục.

Ánh sáng từ cửa sổ chậm rãi xâm nhập, chiếu lên sườn mặt của thiếu niên, cơ thể thon gầy xinh đẹp tựa như thiên sứ giáng trần, nhưng vào khoảnh khắc y quay đầu, ánh mắt phát sáng làm hô hấp của đám thỏ như ngừng lại.

Cặp mắt kia giống như bầu trời phía Bắc đầy mây, phủ một lớp sương mù lạnh đến thấu xương.

Trong mắt lưu chuyển ánh sáng dùng “ thuần phục ”, môi mỏng mấp máy: “ Ồ? Các người còn nhớ rõ viện trưởng à? ”