Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh

Chương 16: 16: Tiên Pháp Không Cùng Tu






Khấu Hồng đã được Lý Phàm giải phóng ra khỏi nhà giám.



Sau khi bị Lý Phàm nhốt trong mật thất, thanh tẩy bằng Tiên Phàm Chướng, tu vi của hắn bị giảm trên diện rộng, trực tiếp thụt lùi xuống Luyện Khí sơ kỳ.



Không thể sử dụng toàn bộ đạo pháp, bây giờ hắn chỉ là một người phàm mạnh hơn bình thường một chút thôi.



Sau khi bị bắt thành tù binh, cái mỏ hùng hổ ban đầu của Khấu Hồng trải qua vài lần nghiêm hình tra tấn rốt cuộc đàng hoàng lại.



“Thì ra tu tiên giả cao cao tại thượng sau khi mất hết tu vi chẳng khác gì người phàm chúng ta.



Thậm chí còn chẳng cốt khí bằng chúng ta.” Một ác quan đứng một bên nói mát.



“Đúng vậy, vị này không chịu nổi một canh giờ dưới tay thủ hạ chúng ta.” Một ác quan khác nói phụ họa.



Khấu Hồng lại vô cùng thản nhiên: “Sống nhục còn hơn chết vinh.



Hơn nữa, trong Tu Tiên giới, sinh tử thành bại là chuyện bình thường.



Tuy rằng ngươi chỉ là một người phàm, nhưng cả thủ đoạn lẫn tâm trí không tầm thường, hai huynh đệ chúng ta bị ngươi tính kế sau lưng, chẳng thể nói gì hơn.



Tài nghệ không bằng người thôi!”





“Ngươi không hận ta ư?” Lý Phàm hơi tò mò.



“Hận, tất nhiên là hận!” Khấu Hồng hầm hố uống một hớp rượu ngon Lý Phàm chuẩn bị cho hắn: “Nhưng vậy thì sao? Hiện giờ ngươi là dao thớt, ta là cá thịt, chẳng lẽ ta còn muốn nói năng hung ác với ngươi? Khác gì đi tìm đường chết?”



“Ngươi lại nghĩ rất thoáng!” Lý Phàm thản nhiên cười.



“Chỉ là tham sống sợ chết thôi!” Khấu Hồng hừ lạnh.




“Nếu ngươi có thể trở lại Tu Tiên giới, ngươi có thể tiếp tục tu luyện không?” Im lặng một lát, Lý Phàm đột nhiên hỏi.



“Hả…” Khấu Hồng nhất thời chưa kịp phản ứng lại.



“Nếu ngươi có thể giúp ta tìm cách tiến về Tu Tiên giới, có lẽ đến lúc đó ta sẽ dẫn ngươi đi cùng.” Lý Phàm hứa hẹn.



“Đồ tiểu nhân gian trá như ngươi, vẫn muốn lừa gạt ta?” Khấu Hồng giận dữ, nhưng rất nhanh hắn bình tĩnh lại, hung hăng trừng Lý Phàm.



Sắc mặt Lý Phàm bình tĩnh: “Nói thật cũng tốt, nói dối vẫn vậy, xét đến cùng vẫn là hy vọng.



Ngươi đồng ý từ bỏ con đường sống này, chấp nhận chết già trên tấc đất này sao?”



Nghe lời nói của Lý Phàm, Khấu Hồng im lặng.



Sắc mặt hắn biến hóa kịch liệt, hiển nhiên nội tâm đang tranh đấu dữ dội.



Qua hồi lâu, rốt cục hắn thở dài.



“Được! Ta đồng ý với ngươi!”



“Yên tâm, Lý Phàm ta trước nay lời nói gói vàng, đã nói là làm.” Lý Phàm trầm giọng nói.



Sắc mặt ác quan đứng một bên hơi nghiêm lại, cúi đầu.



Cả triều văn võ, ai mà không biết thái sư đương triều đã nói là làm: nói giết cả nhà ngươi là giết cả nhà ngươi.



“Đừng cho ta mấy lời hứa hươu, hứa vượn, ta đồng ý giúp ngươi, chẳng qua là cược một con đường sống kia thôi.” Khấu Hồng lạnh lẽo cười.



Lý Phàm thấy thế, không giải thích với hắn, trực tiếp trình bày suy đoán bản thân.




“Nếu ta đoán không sai, tu tiên giả năm đó hẳn là đã dùng pháp khí như phi chu, phi toa vân vân để di dời người phàm.



Vào thời đại Thượng Cổ, số người trong Tu Tiên giới đông đảo, tông môn rất nhiều, vô cùng phồn hoa, pháp khí loại hình di chuyển rất thịnh hành.



Đáng tiếc sau này xảy ra thiên địa đại biến hóa, tất cả tu tiên giả ai nấy đều cảm thấy bất an, sau này chuyện tu hành cơ bản là thân ai nấy lo, những thứ như phi thuyền hay tàu con thoi trở nên hiếm thấy.” Khấu Hồng nghe xong, chậm rãi đáp lại.



“Thiên địa đại biến hóa là chỉ trận ôn dịch quỷ dị kia à?” Lý Phàm hỏi.



“Tuy Tiên Phàm Chướng quỷ dị, nhưng không thể dao động được căn bản của tu tiên giả.



Trên thực tế, sở dĩ Tiên Phàm Chướng có thể hoành hành là bởi vì phần lớn tu sĩ toàn thiên địa đã ngã xuống trong một trận đại kiếp.



Thực lực Tu Tiên giới sụt giảm nghiêm trọng, vậy nên không còn cách đối phó Tiên Phàm Chướng.” Khấu Hồng lắc đầu, sắc mặt hơi ngưng trọng.



“Thiên địa đại kiếp nạn?” Lý Phàm chợt nhớ tới cảnh tượng sơn môn hoang tàn tại Vô Tận Khư Uyên trước đó, không khỏi trong lòng hơi động: “Chẳng lẽ tiên pháp không thể đồng tu?”



Khấu Hồng kinh ngạc liếc Lý Phàm, không rõ hắn nghĩ ra kiểu gì.




“Không sai, tiên pháp không thể đồng tu!” Khấu Hồng thở dài.



“Thời đại Thượng Cổ không có hạn chế này.



Khi đó, rất nhiều đại phái tu tiên mở rộng tông môn, thu đồ đệ truyền nghệ.



tu tiên giả có sư tôn chỉ dẫn, gặp phải khó khăn lúc tu hành có thể tùy thời thỉnh giáo, cũng có thể luận bàn lĩnh giáo với các sư huynh đệ tu hành cùng công pháp.



Khi đó, Tu Tiên giới phồn vinh sinh động đến mức nào!” Khấu Hồng nói xong, không giấu được vẻ ước vọng.



“Đáng tiếc! Thiên địa đại biến hóa! Đột nhiên tu tiên giả phát hiện công pháp bản thân vận hành giảm mạnh hiệu suất.




Khi tu luyện, trong lòng sẽ cảm nhận được có bao nhiêu người trong Tu Tiên giới tu luyện pháp môn tương tự.





Bọn họ còn hoảng sợ phát hiện, người tu luyện cùng một công pháp càng nhiều, hiệu suất tu luyện của những người này càng thấp.” Khấu Hồng nhỏ giọng nói, ánh mắt lóe một tia sợ hãi



“Ngay từ đầu, mọi người vẫn duy trì sự kiềm chế, muốn tìm được cách giải quyết vấn đề.



Thế nhưng mấy chục năm sau đó, vô số tu sĩ giậm chân tại chỗ, tu vi không tăng tiến.



Đến khi đại nạn sắp tới, rốt cuộc không giấu được sát ý trong nội tâm.”



“Một hạo hiếp bao phủ toàn bộ Tu Tiên giới bắt đầu.



Chỉ cần tu hành cùng pháp môn với ta là thứ cản đường ta, đồng nghĩa với không chết không ngừng! Trước kia là sư tôn đồ đệ, sư huynh tỷ muội, trong khoảnh khắc tất cả biến thành kẻ thù sống chết! Dù có người không muốn giết chóc, nhưng sao hắn có thể bảo đảm dưới tình thế như vậy, đối phương cũng nghĩ giống mình.



Ai dám cam đoan đối phương không đột nhiên đâm một dao sau lưng ngươi.



Tất cả tu tiên giả rơi vào ngờ vực vô tận, không cần căn cứ, người duy nhất có thể tin được chỉ có bản thân!”



“Lúc ấy tất cả tông môn phút chốc biến thành địa ngục.



Mà những tán tu trốn trong núi sâu bí cảnh nỗ lực tránh nạn cũng không thể may mắn trốn thoát.



Bởi vì, tu tiên giả tu hành cùng một công pháp có thể cảm ứng vị trí của nhau!”