Tà Minh Chi Giới

Chương 82




Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)

"Nó ăn linh chi của ta!" Tóc Mộ Ngôn dựng thẳng lên, nhìn rất tếu lâm!

Nàng tuyệt đối không thể ngờ rằng, con chó nhỏ đáng ghét này lại là sủng vật của Mộc Thủy Vân!

Mọi người thẹn thùng, nguyên lai bảo bối nàng nói, chính là con chó này a.

Mộc Thủy Vân giật mình, vỗ đầu Tiểu Thất một cái, sẵng giọng: "Ngươi ăn vụng, lần này gặp rắc rối rồi đó, còn không mau xin lỗi vị tỷ tỷ này."

Mọi người cuồng hãn, kêu một con chó nhỏ xin lỗi, chỉ có nàng mới nghĩ ra được, con chó này lại không biết nói chuyện, xin lỗi thế nào a.

Mộ Ngôn miễn cưỡng áp chế cơn giận, nhưng trong lòng lại có chút kiêng kỵ thực lực tôn cấp của Mộc Thủy Vân, tất cả mọi người trong điện gộp lại, căn bản cũng không sánh bằng một ngón tay của nàng, không được, nhất định phải bẩm báo Cốc chủ, xin Cốc chủ làm chủ cho mình!

Tiểu Thất tha thiết mong chờ nhìn Mộ Ngôn suýt nữa hét ầm lên, mắt long lanh nước, phảng phất như đang kể ra áy náy chân thành, vừa muốn thổ lộ nhân ngôn, một luồng khí bay tới yết hầu: "Ợ."

Mộc Thủy Vân không nói gì, chỉ đảo mắt, đây là dấu hiệu ăn no rồi a.

Thấy tên tiểu tử này khả ái như thế, mấy đệ tử nhìn nhau, cùng cười ra tiếng.

Mộ Ngôn trợn mắt, bình phục nỗi lòng, lạnh nhạt nói: "Mộc Thủy Vân! Ngươi dung túng con chó đó của ngươi ăn linh chi của ta, ngươi từ đầu tới đuôi đều không có ý định đưa linh chi cho ta. Nếu đã như vậy, chúng ta liền đi đến chỗ Cốc chủ nhờ phân xử!"

Nói xong câu này, không chờ Mộc Thủy Vân kinh ngạc, Mộ Ngôn như cơn gió rời khỏi tẩm điện.

Mấy tên đệ tử liền vội vàng tiến lên, Thương Lục khẩn trương nói: "Mộc cô nương, lần này không ổn. Vạn nhất chuyện này chọc đến Cốc chủ, chỉ sợ các ngươi rất khó ở lại chỗ này."

Mộc Thủy Vân ôm ấp Tiểu Thất, thanh đạm cười: "Đáng tiếc, Nhị sư tỷ của các ngươi không chịu bỏ qua cho ta đâu. Nếu đã như vậy, ta liền đến chủ điện một chuyến."

"Cái gì?" Ngươi muốn đến chủ điện? Tự chui đầu vào lưới?" Ngô Kỳ và mấy đệ tử kia không dám tin, cho dù nàng là tôn cấp, nhưng không thể chịu đựng lửa giận của Cốc chủ a.

"Đa tạ các ngươi, ta tự có chừng mực." Mộc Thủy Vân nhẹ nhàng cười, lắc một bước, dáng người đã ở ngoài trăm thuớc.

Nhìn tiên tư mịt mờ hờ hững của nàng, đám người Thương Lục một trận thán phục, tôn cấp là cảnh giới lý tưởng bọn họ vẫn ngóng trông, cô gái này tuổi còn trẻ đã vào tôn cảnh, thiên phú thật khiến người ta ước ao!

Cảnh xuân ấm áp, nhưng bầu không khí trong chủ điện lại hơi quỷ dị.

Vân Ngũ Châu ngồi ở chủ tọa, lẳng lặng nghe Nhị đệ tử thống tố.

Thượng Quan Ngân nghe xong thỉ không nói gì, mình không xem trọng linh chi, mà còn oán giận người khác, Mộc Thủy Vân kia là dễ trêu sao?

Ở trước mặt Huyết Phật châu, ngay cả Cốc chủ đều phải nhường nàng ba phần, một đệ tử nho nhỏ lại dám chọc giận nàng, quả thật chán sống.

Lâm Pháp và Chúc Thu Nguyệt yên tĩnh ngồi dưới, đối với hành vi dung túng sủng vật nuốt chửng linh chi của Mộc Thủy Vân, cũng không có ngạc nhiên gì mấy.

"Sư phụ, người phải làm chủ cho con a!" Mộ Ngôn oan ức nhìn Vân Ngũ Châu, nhưng trong lòng kinh ngạc, sao sư phụ nghe được nàng thống tố lại bình tĩnh như thế, không giống phong cách làm việc bình thường của hắn.

Vân Ngũ Châu suy nghĩ chốc lát, nói: "Không phải chỉ là một cây linh chi sao, ăn thì đã ăn. Mộc Thủy Vân là con mang lên nhai, con lại cùng nàng tranh đấu đối lập. Ta nói, con nên sửa tính tình."

"Sư phụ!" Mộ Ngôn không dám tin, đang muốn nói gì, ngoài cửa truyền đến một tiếng cười khẽ.

Mọi người giương mắt thấy Mộc Thủy Vân ôm một con chó đáng yêu đi vào, sau một khắc lại giật nảy mình, đây chính là con chó ăn mất tiên linh đi, thế nào cảm giác có điểm không đúng...

"Mộc Thủy Vân! Ngươi còn dám đến?" Mộ Ngôn gắt gao trừng nàng, cùng con chó đang híp mắt nằm trong lòng nàng, ánh mắt hận không thể lập tức đem nó lột da sách cốt.

Vân Ngũ Châu âm trầm nói: "Lui ra!"

Ánh mắt Thượng Quan Ngân ám trầm, Mộ Ngôn này thật sự là càng ngày càng không quy củ, Cốc chủ chưa nói, nàng lại dám mở miệng, căn bản là không đem Cốc chủ để vào mắt, chẳng trách Cốc chủ không cao hứng.

Mộ Ngôn hoảng sợ, vội vã lui qua một bên, chỉ là vẫn nhìn chòng chọc Mộc Thủy Vân.

Mộc Thủy Vân bất đắc dĩ lắc đầu phải xin lỗi Vân Ngũ Châu: "Là ta không trông nom nó cẩn thận, để nó ăn lầm linh chi của Mộ cô nương, hi vọng Cốc chủ có thể tha thứ."

Việc xảy ra trong cốc, Lâm Pháp và Chúc Thu Nguyệt không cách nào nhúng tay, chỉ quan sát.

Mộ Ngôn khí bạo, một câu tha thứ có thể làm linh chi của nàng quay trở về sao? Quả là buồn cười!

"Mộc cô nương nói quá lời, chỉ là một cây linh chi thôi. Phía sau Dược Tiên Cốc của ta cũng không thiếu linh chi tiên thảo, điểm này ngươi không cần lưu ý." Vân Ngũ Châu không phải không muốn giữ gìn đệ tử, nhưng Mộc Thủy Vân này lại là một đặc thù.

Sau lưng có Dịch Tâm phương trượng làm chỗ dựa không nói, chuỗi Huyết Phật châu trên cổ tay nàng cũng không thể khinh thường, đắc tội nàng, còn không bằng lôi kéo nàng, Vân Ngũ Châu chỉ thuận theo ý trời làm việc, huống hồ Linh châu sau núi, còn cần nàng giúp đỡ mới có thể thuận lợi mở ra phong ấn.

Đừng nói tổn thất một cây linh chi, cho dù là toàn bộ tiên dược của Dược Tiên Cốc bị con chó kia của nàng ăn hết, Vân Ngũ Châu hắn cũng sẽ không nói hai lời mà tha thứ.

Mộc Thủy Vân làm sao không biết tâm tư Vân Ngũ Châu, mỉm cười: "Nếu đã như vậy, ta liền thay Tiểu Thất đa tạ Vân cốc chủ đại lượng."

"Sư phụ!" Mộ Ngôn không phục.

"Được rồi! Đại hội luyện đan đã sắp tới, bổn Cốc chủ không muốn động khí. Rốt cuộc là linh chi trọng yếu, hay là bổn Cốc chủ trọng yếu?" Sắc mặt Vân Ngũ Châu trầm xuống, đối với thái độ dây dưa không ngớt của Mộ Ngôn cảm thấy phiền chán.

Mộ Ngôn nắm chặt hai tay, cuối cùng áp chế nộ diễm trong lòng, thái độ thấp kém: "Vâng."

Thượng Quan Ngân cau mày, oán khí rõ ràng, ngay cả nàng cũng cảm nhận được, Mộ Ngôn a Mộ Ngôn, vì một cây linh chi, ngươi cư nhiên động oán với Cốc chủ, chính là vì muốn thắng ta sao?

"Vân cốc chủ, nếu nơi này không có chuyện gì, vậy ta trở về." Mộc Thủy Vân đùa với Tiểu Thất, ngón tay bị nó ngậm vào miệng, cái răng nhỏ sắc bén kia khẽ cắn lòng bàn tay của nàng, mang đến cho nàng một trận ngứa ngáy.

Tình cảnh này lại làm cho mọi người kinh ngạc, sinh vật này đúng là chó sao?

Da dẻ như tiểu cẩu mới vừa ra đời, non mềm nhẵn nhụi, một cọng lông cũng tìm không thấy, hai lỗ tai đặc biệt quái dị, không giống tai chó, như là một đôi sừng rồng vậy.

Cặp đồng tử lười nhác híp lại, mang theo sắc đỏ, khiến Vân Ngũ Châu đang quan sát nó phải giật nảy mình: "Mộc cô nương không nên gấp, không biết con chó trong lòng ngươi, là giống gì?"

Vân Ngũ Châu đã hỏi ra nghi hoặc của đại gia, tất cả mọi người đều tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm sinh vật nhìn giống chó, nhưng không phải chó ở trong lòng Mộc Thủy Vân, càng xem càng kinh tâm, nó đến tột cùng có phải là chó không?

Mộc Thủy Vân hơi nhíu mày, cười nhạt nói: "Nó thật sự có chút đặc biệt."

Vân Ngũ Châu càng tò mò, có điều xem thái độ của Mộc Thủy Vân, như là không muốn nhiều lời.

Thượng Quan Ngân cẩn thận nhìn chằm chằm vị trí hai lỗ tai của Tiểu Thất, nói thầm: "Giống như hai sừng rồng."

Giọng nói nhỏ nhẹ lại bị Vân Ngũ Châu nghe rõ ràng, càng thêm giật mình, sừng rồng!

Tiểu Thất vừa liếm láp ngón tay Mộc Thủy Vân, vừa dùng cặp mắt ẩn hàm tơ máu nhìn khuôn mặt những người này.

Rõ ràng là ánh mắt rất đáng yêu rất ôn hòa, nhưng lại khiến cho bọn họ lĩnh hội cảm giác lạnh lẽo.

Vân Ngũ Châu đồng dạng cảm nhận được, đột nhiên cười nói: "Nơi này đã không sao rồi, Mộc cô nương về nghỉ ngơi đi."

Mộc Thủy Vân gật gật đầu, không màng ánh mắt kinh dị của mọi người, rời đi.

Bên trong điện rơi vào yên tĩnh.

"Ngũ Châu, xem ra bảo bối ẩn náu trên người Mộc Thủy Vân này, thật sự rất nhiều. Sinh vật kia tuyệt không phải chó, theo ta thấy, hẳn là khế ước thú của nàng!" Ánh mắt Lâm Pháp ẩn giấu kinh mang, nhớ tới tối hôm qua giao chiến, may là hắn bị Nguyên Hải chặn lại, bằng không Mộc Thủy Vân này khẳng định còn có hậu chiêu.

Tuy nói tiên cấp tu vi của hắn không cần e ngại một tôn cấp như nàng, nhưng Huyết Phật châu có rất nhiều biến số, lại nhô ra một sinh vật giống khế ước thú, hắn khó bảo toàn không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Ta đã sớm nhìn ra rồi." Vân Ngũ Châu than nhẹ một tiếng, Mộc Thủy Vân càng ngày càng khiến hắn nhìn không thấu.

Thượng Quan Ngân có chút ước ao Mộc Thủy Vân, Huyết Phật châu chính là thánh vật viễn cổ lại lựa chọn nàng, xem ra nàng thật sự rất có tư bản.

Mà mình, thiên phú không sai, nhưng cùng Mộc Thủy Vân so sánh, khác biệt một trời một vực.

Tà dương tối tăm tập quyển bầu trời, ánh nắng chiều từ từ dâng lên.

Mộc Thủy Vân ngồi trên băng đá, một tay chống cằm nhìn tà dương, ngửi thấy mùi thơm ngát của cây cỏ xung quanh.

Trong rừng, có thể thản nhiên tĩnh tọa, hưởng thụ nhân sinh, thật là một sự tình rất thư thích.

Chu Vũ Nhi nhẹ nhàng đi tới, thấy ánh mắt nàng xa xăm liền không đành lòng quấy rối, mà là lẳng lặng ngồi bên cạnh nàng.

Tiểu Thất yên tĩnh nằm úp sấp trên bãi cỏ ở phía trước, hưởng thụ ánh sáng mờ nhạt xoa dịu, càng thêm lười nhác.

"Tà dương rất đẹp." Mộc Thủy Vân thả tay xuống, cầm lấy chén trà trên bàn, uống một hớp.

Chu Vũ Nhi ôn nhu cười: "Trên thế giới này đồ vật đẹp rất nhiều, tà dương tuy đẹp, nhưng khó có thể lưu lại."

"Vẻ đẹp có thể lưu lại đã ít lại càng ít, cho dù là dung nhan, cũng sẽ có một ngày già yếu. Trái lại, vẻ đẹp của tà dương, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy. Đẹp, không nhất định phải lưu lại, chỉ thích hợp thưởng thức mà thôi." Mộc Thủy Vân cười, thưởng thức chén trà, trong lời nói, như lộ ra một loại ám chỉ.

Chu Vũ Nhi làm sao không hiểu, ý Thủy Vân là, đồ vật mà nàng khát vọng không cần thiết phải tiếp cận, chỉ cần thưởng thức là tốt rồi.

Nhưng Thủy Vân, người là phàm tục, không có khả năng có tình cảm bao la, ta chỉ muốn yên tĩnh chờ bên cạnh ngươi, tình cờ có thể nhìn thấy nụ cười yếu ớt bên môi ngươi, vậy là đủ.

Nguyên Hải tĩnh tọa trước phòng, trong lòng thở dài, Chu cô nương từ sau khi khỏi bệnh, lúc nào cũng dính lấy Thủy Vân, hận không thể một tấc cũng không rời.

Hai cô gái gần nhau cũng không có gì đáng trách, nhưng hắn luôn cảm thấy hành vi và cử chỉ của Chu Vũ Nhi phi thường quái dị, nàng tựa hồ đối với Thủy Vân đặc biệt ôn nhu, chi tiết này, e sợ bản thân nàng đều không phát hiện, nhưng hắn nhìn ra rõ rõ ràng ràng, thở dài, chỉ sợ cứ thế mãi, tâm ma sinh sôi a.

Yến Dương Thiên trốn sau cửa sổ, lẳng lặng nhìn hình ảnh Mộc Thủy Vân và Chu Vũ Nhi tâm sự, hắn hy vọng mình là một nữ nhân biết bao, vậy thì có thể cùng Thủy Vân sớm chiều làm bạn, thời thời khắc khắc nhìn nụ cười của nàng, đáng tiếc, tất cả những thứ này đều là hy vọng xa vời.

Thái Lan xin hoan nghênh Yến ca ca =))