Tà Minh Chi Giới

Chương 57




Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)

"Ta muốn các ngươi đi đến Ẩn Tinh Vực ngăn cản một ít chuyện không nên xảy ra để tất cả trở về bình tĩnh vốn có." Hoa Như Thương tính toán, hai thuộc hạ tận lực, không đuổi kịp Cung chủ, nằm trong dự liệu, nàng chỉ muốn Cung chủ biết, các nàng vẫn ở bên ngài.

Chỉ cần Cung chủ đồng ý trở về, nàng sẽ hai tay dâng toàn bộ Bích Hải Linh Âm Các.

Hương Cầm và Phương Họa giật mình, đến Ẩn Tinh Vực? Ngăn cản chuyện không nên xảy ra?

Phương Họa nghi ngờ nói: "Lẽ nào Ẩn Tinh Vực sẽ có chuyện phát sinh? Trăm năm qua vẫn bình an vô sự mà."

Hoa Như Thương không mở miệng mà là nghiêng mắt, một tia thuần khiết ánh vào tròng mắt nàng.

Một bộ lam bào mềm mại múa, soái nam nắm tiêu mà đến, lúc tới gần nhẹ nhàng quỳ trên mặt đất: "Các chủ, Ẩn Tinh dị biến, thuộc hạ đồng ý vì ngài đi một chuyến."

"Tiêu công tử..." Hương Cầm và Phương Họa kinh ngạc, Tiêu Hằng không phải là người của Bích Hải, nhưng bởi vì một ít chuyện không thể không cống hiến cho Các chủ, lần này muốn đi, lẽ nào thật sự là ý của hắn?

"Ngươi đứng lên đi.""Hoa Như Thương để một tay sau lưng, biểu hiện có chút nghiêm túc.

Thế nhân chỉ biết trên đại lục, môn phái duy nhất lấy âm công xưng chỉ có Bích Hải Linh Âm Các, cũng không biết còn một gia tộc âm luật khác đã thoái ẩn, Thiên Lăng Tiêu, có điều Tộc chủ Thiên Lăng Tiêu không màng thế sự, chỉ nghiên cứu âm luật cùng tu luyện, vô tâm tranh đấu.

Tiêu Hằng là con cháu trong gia phả Thiên Lăng Tiêu, hắn rất có thiên phú về khoản âm luật, cũng nghe nói Bích Hải Linh Âm Các xưng bá trên đại lục, cho nên đến đây khiêu chiến, tuổi trẻ ngông cuồng, hắn kích động liền ấn định hắn thất bại.

Hoa Như Thương nhìn là biết, người trẻ tuổi, nào có không thất bại, lý do Tiêu Hằng thất bại chính là hắn chỉ vì cái trước mắt, quá muốn chứng minh chính mình, cuối cùng thì thất bại, làm thuộc hạ của nàng, ràng buộc hai mươi năm.

Tiêu Hằng đứng lên, nhưng mặt thủy chung không hề có cảm xúc, trong lòng không phục? Kỳ thật không phải, hắn cũng nghe qua truyền thuyết về Ẩn Tinh Vực, lần này vừa vặn, hắn liền chủ động đưa ra ý kiến.

Một là muốn ra ngoài một chút, ở đây quá tẻ nhạt, hai là muốn gặp gỡ dáng dấp của thần thú trong truyền thuyết, xem có phải là ba đầu sáu tay?

"Ẩn Tinh Vực có kết giới tiên cấp mạnh mẽ ràng buộc, lấy tu vi của ngươi, không vào được." Hoa Như Thương lơ đãng nói, nhưng trong lòng kinh ngạc, Tiêu Hằng này chỉ có đối với âm luật mới bày ra một tia hứng thú, không nghĩ tới hắn còn có hiếu kỳ với Ẩn Tinh Vực.

Tiêu Hằng cười nói: "Các chủ đã chắc chắn, hà tất ở đây làm khó thuộc hạ."

"Ta làm khó ngươi cái gì, muốn đột phá kết giới, thì nhất định phải có tư bản chống lại mới được. Nguồn sáng bên trong viên Bích Hải châu này là tiên lực thuần khiết, nhưng nếu muốn triển khai nó, người này ít nhất phải có tu vi tôn cấp mới có thể." Hoa Như Thương nhẹ nhàng mím môi, một viên hạt châu màu xanh biếc óng ánh long lanh hiện ra trong tay, nàng vốn là muốn tăng cao tu vi của Hương Cầm đến tôn cấp, như vậy sẽ có thực lực tiến vào Ẩn Tinh Vực, thế nhưng không nghĩ tới Tiêu Hằng cũng có ý nguyện vào nơi đó.

Tiêu Hằng nhìn Bích Hải châu trong tay nàng, trong lòng xẹt qua một tia hưng phấn, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hoa Như Thương, duỗi ra ngón giữa, một tia sáng màu vàng lẳng lặng quấn quanh đầu ngón tay, kim tôn khí tức thuần khiết khuếch tán trong không khí.

Phương Họa quả thật không thể tin tưởng, Tiêu Hằng trước đó vài ngày, tu vi vẫn không cao bằng các nàng, hiện tại âm thầm thành tôn cấp, hắn đột phá lúc nào? Sao các nàng không biết?

Hoa Như Thương thu hồi kinh ngạc, mỉm cười gật đầu nói: "Thiên phú rất tốt, trong thời gian ngắn đã tu luyện vào tôn, quả thật là người từ Thiên Lăng Tiêu đi ra. Hạt châu này, ngươi có thể thu rồi, sự tình ở Ẩn Tinh Vực liền giao cho ngươi."

"Các chủ!" Hương Cầm cùng Phương Họa đồng thời cả kinh.

"Được rồi, việc này ta đã định, các ngươi lui ra đi." Hoa Như Thương trên mặt tuy rằng mỉm cười, nhưng tròng mắt chứa một mảnh lãnh ý.

Hai người thấy thế, run run một cái, liền cung kính lui xuống.

Tiêu Hằng thưởng thức viên bích châu trong tay, mỉm cười, chắp tay nói: "Thuộc hạ cũng cáo từ."

Hoa Như Thương xoay người nhìn tinh không, trong đầu phác hoạ một dung nhan quen thuộc, còn có mái tóc trắng bạc độc nhất vô nhị.

Khi biết Tuyết Phong vẫn còn sống trên cõi đời này Hoa Như Thương vô cùng kích động, tuy rằng không biết chuyện tình bên trong, nhưng nàng tin chắc, Cung chủ thức tỉnh, khẳng định dùng pháp môn bí mật gì đó, nỗi đau đớn vì linh hồn bị phá nát không cần nói cũng biết, chỉ lo lắng Cung chủ sẽ bị thương tổn.

Hoa Như Thương thở dài, lẩm bẩm: "Cung chủ, khi nào chúng ta mới có thể gặp nhau? Trăm năm rồi, ta rất nhớ ngài."

Ánh trăng như nước, tĩnh trì không gợn sóng.

Mộc Thủy Vân ngồi cạnh ao, sợi tóc bên tai phiên nhiên bay lượn, lẳng lặng cảm thụ cơn gió mát.

Nhìn vầng trăng khuyết phản chiếu trong nước, Mộc Thủy Vân nhẹ nhàng đưa tay ra, giả lập đụng vào, lại như chân thật mà xoa xoa, bên môi bất tri bất giác nổi lên ý cười.

Mộc Thủy Vân nhớ tới Kính Hoa Thủy Nguyệt của Tử Vân Trúc, lần trước ngưng tụ kiếm thì nàng chưa kịp đụng vào mặt trăng, giờ lại vô pháp cảm thụ sự mông lung của nó, nàng đúng là hơi nhớ nhung người sư phụ này.

Tiếng bước chân mềm mại truyền đến, Chu Vũ Nhi nhìn thấy tình cảnh này, suýt chút nữa hô hấp ngưng lại.

Nữ tử bên cạnh ao, quanh thân dập dờn khí tức ôn hòa, nguyệt quang chiếu lên người nàng, lại vì thân thể đơn bạc gầy gò của nàng mà dát lên một tầng sáng bạc mỹ hảo, tóc dài phiêu dật bay loạn, vắng lặng phong hoa, liếc mắt một cái là rõ mồn một.

Tiên tư* trong phút chốc này, sâu sắc khắc trong con ngươi Chu Vũ Nhi, trái tim cấp tốc nhảy lên, có chút bối rối.

*tư thái thiên tiên

Mộc Thủy Vân quay đầu lại nhìn nàng, cười nói: "Vì sao muộn như vậy rồi còn không nghỉ ngơi? Ngày mai chúng ta xuất phát đó."

"Vậy sao ngươi cũng không nghỉ ngơi, một thân một mình tới nơi này ngắm trăng, không báo cho người bạn này?" Chu Vũ Nhi đi tới ngồi ở đối diện nàng, bởi vì ngày mai phải đi, nàng muốn cáo biệt hai sư huynh, dọc theo đường đi ba sơn thục thủy*, nàng không muốn để cho phụ thân lo lắng, cho nên dự định để hai sư huynh đi về trước bẩm báo phụ thân.

*dọc theo đường đi, hiểm trở muôn trùng, ý nghĩa hao hao "trèo đèo lội suối" hay "lên thác xuống ghềnh" của VN

Nàng chuẩn bị đi hậu viện thì ngẫu nhiên nhìn thấy Mộc Thủy Vân, bị phong thái tĩnh dật của nàng ấy hấp dẫn, lúc này mới tới đây tiếp lời.

Mộc Thủy Vân chỉ là cười cợt, đứng lên: "Khí tức trong chùa phi thường tĩnh dật, ta cảm thấy thư thích mới đến bên cạnh ao ngồi một chút. Buổi tối gió mát, vẫn là về nghỉ ngơi đi."

"Ta còn muốn đi tìm hai vị sư huynh, bàn giao một ít chuyện, ngươi về trước đi." Chu Vũ Nhi thở dài, vì sao lại yêu thích cùng nàng đơn độc ở chung, cảm giác nhàn nhạt trên người nàng vô cùng thoải mái, có thể là bởi vì điểm này đi.

"Được, vậy ta đi." Mộc Thủy Vân thanh đạm nở nụ cười, liền rời khỏi nơi này.

Nàng đi qua hậu điện, thấy một tiểu hòa thượng chạy tới, đan chéo hai tay, nói: "A di đà Phật. Mộc cô nương, phương trượng chờ ngươi trong điện, xin ngài lập tức đi một chuyến."

"Được, ta lập tức đi. Tiểu sư phụ cực khổ rồi." Mộc Thủy Vân đồng dạng thi lễ, không màng bận bịu, chạy đến hậu điện.

Bên trong điện, đàn hương lượn lờ, tĩnh dật phi thường.

Dịch Tâm để chén trà xuống, thấy Mộc Thủy Vân tiến vào điện, liền đưa phong thư ở trên bàn cho nàng: "Cái này là thư ta viết cho Vân Ngũ Châu, ngươi hãy tự tay giao cho hắn."

Mộc Thủy Vân đưa tay tiếp nhận, nhưng lơ đãng để lộ Phật châu trên cổ tay.

Dịch Tâm cả kinh: "Sao chuỗi Phật châu này lại ở trên tay của ngươi?"

"Vì sao không thể ở trên tay của ta? Rất kỳ quái à?" Mộc Thủy Vân kinh ngạc hỏi, trong con ngươi ẩn nấp tâm tình không tên.

Dịch Tâm nhìn chằm chằm Phật châu một phen, thở dài nói: "Xem ra là thiên ý. Cách Hồn Huyết Phật châu là thánh vật viễn cổ, tất nhiên có chỗ kỳ lạ của nó."

Mộc Thủy Vân nói: "Lẽ nào phương trượng biết được ngụ ý trong đó?"

Dịch Tâm cười khổ nói: "Ta đâu chỉ biết ngụ ý của nó, càng đối với lai lịch của nó biết rất rõ, bởi vì nó từng là Phật châu của Phật môn tổ sư Thiên Tường của ta."

"Cái gì?" Mộc Thủy Vân sợ hết hồn, trong lòng đâu chỉ chấn động, quả thật không thể tin nổi.

Huyết Phật Châu của người sáng lập Kinh Luân Tự, Thiên Tường đại sư, như vậy, vạn nghìn sinh linh bên trong Phật châu chẳng phải đều là...

"Huyết Phật châu, nội bộ ẩn tồn tiên linh, nhưng đại đa số đều là linh hồn tà tiên. Tiên khí và âm khí trong Phật châu càng ngày càng nặng, từ màu trắng thuần khiết đã biến thành đỏ rực như máu. Tổ sư của ta chiếm được Huyết Phật châu này thì rất kinh tâm, đã dùng niệm lực trấn áp nó ở một chỗ băng hàn. Nơi đó ở Bắc Hải, có điều, sự tình đều qua vạn năm, năm đó sư phụ cũng từng nhắc qua việc này, ta thuận tiện vừa nghe, không có quá để ý. Không ngờ chuỗi Phật châu này qua ngàn vạn năm lại lọt vào tay ngươi, ta nói thiên ý, cũng không phải vọng ngôn*." Dịch Tâm niệp động Phật châu, ánh mắt xa xăm.

*nói năng cuồng vọng

"Nguyên lai Thiên Tường đại sư cũng không phải người đầu tiên Huyết Phật châu nhận làm Túc chủ." Mộc Thủy Vân hiểu rõ.

"Người đầu tiên nó nhận làm Túc chủ là ai, ta cũng không biết. Chỉ biết được tổ sư của ta sau khi chiếm được Phật Châu thì tu vi tăng nhiều, cho tới khi đột phá cảnh giới thuỷ tổ, phi thăng." Dịch Tâm nhẹ nhàng lắc đầu, thuỷ tổ nắm giữ tu vi phá thiên, bản thân có thể đột phá ràng buộc của trời đất, của tự nhiên, tự do tung hoành, cho nên bây giờ tổ sư ở đâu, hắn cũng không biết.

"Thỉnh giáo phương trượng, ngài biết thánh quang Xá Lợi không?" Mộc Thủy Vân ánh mắt thâm thúy, hỏi lại lần nữa.

Nếu Huyết Phật châu là chí bảo Phật môn, vậy thánh quang Xá Lợi đến tột cùng có liên quan gì? Nàng luôn cảm thấy có gì đó quái lạ.

Dịch Tâm đột nhiên chuyển mắt nhìn chằm chằm nàng, nghiêm túc nói: "Sao ngươi lại biết chuyện thánh quang Xá Lợi?"

Mộc Thủy Vân bị cái chớp mắt nghiêm nghị của hắn làm cho không ứng phó kịp, nhưng cũng cực nhanh bình tĩnh, nói: "Ta chỉ thỉnh thoảng nghe nói, ta cảm thấy Xá Lợi Tử là đồ vật Phật gia coi trọng nhất, nó đại diện cho linh hồn của Phật tổ. Cho nên ta tò mò, mới có câu hỏi này."

Dịch Tâm nhìn thần thái bình tĩnh của nàng, nghi hoặc trong lòng không giảm, hỏi: "Truyền thuyết trăm năm trước từ lâu vắng lặng, mọi người cũng dần quên lãng, Mộc cô nương làm sao biết được chuyện về Xá Lợi Tử?"

Đáng tiếc, tâm từ lâu bình tĩnh sẽ không dễ dàng nổi sóng, Mộc Thủy Vân cười nhạt, nói: "Phương trượng đều nói là truyền thuyết trăm năm, truyền thuyết tự nhiên có lời truyền miệng, ta biết cũng là chuyện bình thường. Nếu phương trượng không muốn giảng giải, thì cứ coi như Thủy Vân chưa bao giờ hỏi qua, ta đi nghỉ ngơi."

Mộc Thủy Vân thi Phật lễ xong, liền xoay người rời đi.

"Chờ đã!" Dịch Tâm gọi nàng lại.

Mấy ngày nay không có chap mới là do editors mắc chạy deadline TvT TvT