Tà Minh Chi Giới

Chương 50




Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)

Tâm tư trằn trọc, hai chữ "bách hợp" bỗng nhiên nhảy ra, làm Mộc Thủy Vân kinh sợ, mồ hôi lạnh chảy khắp người, ánh mắt trở nên thâm thuý. Ở hiện đại, nàng chỉ có hai người bạn thân, tình cảm được xây dựng dựa trên sự hữu nghị. Hai mươi lăm năm, bởi vì công tác hay di chuyển, nàng cũng không có thời gian quen bạn trai, tuy cha mẹ từng thúc giục, nhưng nàng cảm thấy duyên phận rất huyền diệu, người hữu duyên với nàng hẳn là chưa đến.

Đáng tiếc, không đợi được người hữu duyên, cho đến khi gặp phải cái sự kiện Ô Long* như xuyên qua này, làm cho nàng hoàn toàn không có tâm tình suy nghĩ đến nó. Mộc Thủy Vân thở dài, nàng phát hiện khát vọng trở về hiện đại của nàng đang dần bị hòa tan, thay vào đó là suy nghĩ làm như thế nào để lấy được Linh hồn nguyên châu, để cứu một nữ nhân có quan hệ lợi ích với nàng. Xem ra, nàng phải nhìn rõ ràng vị trí của Tuyết Phong trong tim mình.

*Ô Long là tên của một con chó trong câu truyện đời Tần của tác giả Đào Uyên Minh, từ đó người ta dùng Ô Long thay cho từ "chó", cho nên sự kiện Ô Long có nghĩa gần như là cẩu huyết

Nàng chỉ là khách qua đường mà thôi, đạt được Linh châu, chính là điều kiện để trao đổi với nàng ấy. Ánh mắt Mộc Thủy Vân tối sầm, mặc kệ có thể lên tiên cấp hay không, nàng đều muốn Tuyết Phong giúp nàng làm một chuyện, chính là mở ra không gian, giúp nàng trở về hiện đại.

Nghĩ tới đây, trái tim Mộc Thủy Vân kiên định không ít, trở về hiện đại vẫn là khát vọng của nàng, đúng, chính là như vậy.

Mộc Thủy Vân thuyết phục chính mình, quay đầu thấy Diệu Ngôn đã ngủ say, lắc đầu nở nụ cười, đặt thân thể của nàng nằm ngang, bản thân cũng nằm xuống chuẩn bị ngủ.

Nhắm mắt lại, tâm thả lỏng.

Tấm ngọc diện long lanh hiện lên trong đầu, một đoạn tóc ngân bạch giống như gấm vóc mềm mại thoải mái, dáng người yểu điệu động lòng người, phong vận vừa lười biếng vừa mị hoặc, đó chính là một loại mị hoặc được thiên nhiên tạo thành từ hơi thở lạnh lùng, mỗi giờ mỗi khắc không ngừng câu dẫn trái tim của nàng.

Mộc Thủy Vân dần dần ngủ say, trong mộng nàng chạm vào mái tóc của nữ nhân kia, có một cảm giác mềm mại khác lạ, kích động hận không thể chôn mặt vào mái tóc đó của nàng. Ngọc diện tinh xảo giống như vật cản, khi nàng muốn gỡ xuống thì một ánh hào quang từ mặt nạ bắn ra, đâm vào mắt đau đớn, nhưng nàng không muốn từ bỏ, chỉ muốn nhìn thấy gương mặt đó, hẳn là một gương mặt lạnh lùng xinh đẹp, nàng chờ mong...

Sáng sớm, nắng ấm xuyên qua khe cửa chiếu vào, hơi thở sảng khoái tràn ngập, luồn vào chóp mũi của người đang trong giấc mộng.

Mộc Thủy Vân giống như ngửi thấy được hương thơm mát mẻ của hoa, nàng chậm rãi mở mắt ra, khi thích ứng được với hoàn cảnh xung quanh thì nhẹ nhàng thở ra.

Nhìn nóc nhà giản dị, Mộc Thủy Vân bắt đầu hồi tưởng mộng cảnh tối hôm qua, nàng nghĩ muốn nát óc mà vẫn không nhớ được gì, chỉ nhớ được nó là một giấc mơ đẹp, trong đó có một nữ tử làm bạn với nàng. Nhưng nàng không thấy rõ được khuôn mặt cô gái kia, thở dài, sao nàng lại mơ một giấc mơ như thế? Muốn mơ thì cũng phải là một nam nhân đẹp trai a.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ..." Một tiếng hô mềm mại từ cửa truyền đến.

Thanh âm này cho Mộc Thủy Vân cảm giác như con cừu nhỏ mềm mại, nhíu mày nhìn, nàng thấy một tiểu nữ oa đang mở to đôi mắt trong veo như nước, đang phấn đấu chồm lên ngưỡng cửa cao kia, nhưng lại không dám vào.

Mộc Thủy Vân không khỏi cảm thán đáng yêu ghê, vội vàng xuống giường chạy tới trước cửa, ôm tiểu nữ oa lên, vuốt ve gò má non mềm của nàng, khẽ cười nói: "Sao muội lại đi ra ngoài? Cổ chân còn đau không?"

"Không đau, mẫu thân băng bó kỹ rồi, cảm ơn tỷ tỷ." Tiểu nữ oa vui cười hôn mặt Mộc Thủy Vân một cái, gò má có chút đỏ bừng, tỷ tỷ giống như tiên nữ trên trời, mặt cũng trơn mượt...

Mộc Thủy Vân ngẩn ra, đặt nàng trên giường, thấy cổ chân nàng được băng bó sạch sẽ, hẳn là mới đổi, vuốt đầu nàng cười nói: "Muội chờ một chút nha, tỷ tỷ rửa mặt một cái rồi dẫn muội ra ngoài."

Sau khi sửa soạn lại tất cả, Mộc Thủy Vân ôm tiểu nữ oa đi tới tiền viện, vào trong phòng thì thấy bát đũa đã dọn sẵn trên bàn, Vân Dũng cùng Nguyên Hải ngồi ở một bên nói chuyện gì đó.

Nguyên Hải thấy Mộc Thủy Vân ôm tiểu oa nhi, cười nói: "Mộc cô nương lại đây ngồi đi, ăn cơm xong chúng ta liền đi."

Vân Dũng nhận lấy hài tử. Mộc Thủy Vân ngồi trên ghế hỏi: "Đại sư đêm qua có ngủ ngon không?"

Nguyên Hải cười cười không nói gì.

Mộc Thủy Vân hơi nhíu mày, Vân Dũng ngồi bên kia cười nói: "Đại sư không hổ là đại sư, không có cái gì là không tinh thông. Đêm qua ta ngủ rất say, còn đại sư thì ngồi ở mép giường. Sáng nay lúc mở mắt ta liền sợ hết hồn, hỏi thì mới biết được tu vi giả của Phật môn có một thói quen, chính là lợi dụng thời gian ngủ để ngồi thiền."

"Thì ra là như vậy." Mộc Thủy Vân gật đầu sáng tỏ, nhưng trong lòng kinh ngạc, nguyên một buổi tối không ngủ mà chỉ ngổi thiền, chẳng lẽ tinh thần sẽ không uể oải sao?

Nguyên Hải nhìn thấu được suy nghĩ của nàng, lắc đầu nói: "Ngồi thiền chính là một phần của tu hành, lợi dụng thần khí tuần hoàn kinh mạch trong cơ thể cũng có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, phương pháp này hữu hiệu hơn cả giấc ngủ."

"Xem ra công pháp của Phật gia thật sự tinh thâm ảo diệu, thứ lỗi cho kiến thức nông cạn của ta." Mộc Thủy Vân đối với hắn thi Phật lễ, dáng vẻ thụ giáo*.

*tiếp thu kiến thức

Nguyên Hải đáp lễ: "Mộc cô nương có duyên với Phật, ta chưa từng gặp qua một nữ tử có thể chấp nhất với tín ngưỡng của mình, làm ta phi thường thưởng thức. Chỉ có những hòa thượng đi ra khỏi chùa mới lĩnh ngộ được việc ngồi thiền, Mộc cô nương không cần phải nhọc lòng nghiên cứu nó. Chỉ cần thành tâm lĩnh ngộ Phật pháp, sớm muộn gì cũng có thể lĩnh ngộ được ảo diệu bên trong."

"Nguyên Hải đại sư không hổ là cao đồ của Dịch Tâm phương trượng, sau này ta phải học hỏi ngài nhiều." Mộc Thủy Vân mỉm cười, tất nhiên sẽ giống như lời Nguyên Hải từng nói, thành tâm lĩnh ngộ Phật pháp.

Vân Dũng nhìn mơ hồ, hai vị này sáng sớm đã đàm luận Phật pháp cao thâm, làm cho hắn cái hiểu cái không, thả tiểu oa nhi xuống để nàng tự chơi.

Diệu Ngôn bưng món ăn đi ra, cười nói: "Vẫn là ăn cơm trước đi."

Vẫn là hai mâm thức ăn chay đơn giản, lần này phu thê hai người không có mang thịt lên, sau khi ăn xong, hai người cũng nên cáo từ rời đi.

"Đa tạ thức ăn chay của thí chủ." Nguyên Hải thi lễ nói.

Đây cũng là lần đâu Mộc Thủy Vân trải nghiệm sinh hoạt trong núi, cảm giác cũng không tệ lắm, cười nói: "Chúng ta xin cáo từ, sau này phải trông coi hài tử cẩn thận, nghìn lần không thể lơ là."

"Nhất định, ân nhân lên đường bình an." Vân Dũng ôm tiểu oa nhi đứng cùng thê tử, nhìn theo hai người rời đi.

Cao sơn lưu thuỷ, phi tuyền mãnh lưu*.

*núi cao nước chảy, thác nước chảy xiết

Giữa trưa, nắng ấm đã treo cao ở trên trời, hai bên núi non trùng điệp, một mảnh xanh thẳm.

Mộc Thủy Vân từng có ước muốn, chính là khi còn sống, du ngoạn khắp đại giang Nam Bắc. Đều nói Quế Lâm sơn thủy giáp thiên hạ, nhưng hơi thở cuộc sống hiện đại lại không giống với cổ đại, vẻ đẹp nguyên thủy của tự nhiên thì không thể nào che giấu hay thay thế được.

Tốc độ của hai người cực nhanh, Nguyên Hải thấy tầm mắt Mộc Thủy Vân lưu luyến với núi non sông suối liền cười nói: "Không nghĩ tới Mộc cô nương còn có lòng muốn vân du tứ hải, cảm xúc vô tư hờ hững có thể thấy được, nhưng nó không phải một phương pháp tốt để tăng cao tu vi."

"Người tu hành đi cùng tu niệm, tu niệm giả đi cùng tu tâm. Đại sư nói như vậy, thật sự là làm cho ta hưởng phúc cả đời." Mộc Thủy Vân mỉm cười thu hồi ánh mắt, khao khát đi cùng với hiện thực, đạt được là một chuyện tốt, nếu tùy tâm niệm, thì cảnh giới lại ở khắp mọi nơi.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, đồng thời bước nhanh hơn, bay thẳng về ngọn núi nguy nga kia.

Giữa trưa, nắng nóng bao tỏa khắp một vùng trời, đằng sau ngọn núi sương mù dày đặc, hiển hiện một vách núi cao.

Đám mây mềm mại quấn quanh đỉnh, núi non trùng điệp, dưới vách núi lại là vực sâu vạn trượng.

Giờ khắc này là giờ Ngọ* nhưng gió lạnh lại tới từ bốn phía, nữ tử khoác tay trước ngực, áo choàng đen bị gió lạnh thổi bay phấp phới, ưu mỹ đứng vững ở vách đá, lẳng lặng nhìn vực sâu thâm thúy được bao phủ bởi sương mù.

*từ 11h đến 13h

Một hồi lâu sau, bên môi xuất hiện một nụ cười, vóc dáng lười biếng bước về phía trước một bước, nếu có người ở đây, chắc chắn sẽ giật mình, tự sát cũng không nên tiêu sái như vậy đi? Phía dưới là vực sâu vạn trượng, té xuống thì hài cốt cũng không còn!

Nữ tử ngửa mặt lên nhìn bầu trời, màu xanh thăm thẳm tinh khiết khắc sâu vào mắt nàng, cảm thụ được gió lạnh từ bốn phía ép tới, sau lưng cơn gió thổi ngược, tuy rằng không biết vực này sâu bao nhiêu, cho dù là vạn trượng, nàng nhất định cũng phải nhảy xuống.

Tư thái thích ý, vui vẻ, cả người nàng như một cây liễu bay trong gió, giữa những ngọn núi hùng vỹ, nàng cảm thấy mình phi thường nhỏ bé, tâm tình thay đổi, nhìn thấy đám mây trên bầu trời từ từ khuếch tán, ánh mắt nàng trở nên sắc bén.

Cảm giác được sắp đến đáy vực, nữ tử mím môi nở nụ cười, quanh thân tỏa ra ánh tím, dáng người như chim yến xoay tròn bay lượn, khi hai chân đáp xuống đất, ánh mắt hiện lên ý cười: "Xì xì, dễ dàng như vậy liền đến nơi, còn đơn giản hơn cả đu dây."

Âm thanh lười biếng vang vọng khắp nơi, bốn phương tám hướng đều lặp lại lời nàng, nhìn thoáng xung quanh, bốn phía mấy khe núi nhỏ đều thông suốt, trên mặt đất rậm rạp rừng cây, cổ thụ sầm thiên, nữ tử ngửi thấy được một luồng khí gay mũi, mùi thơm này bắt nguồn từ hướng Đông Nam.

Một tiếng rống to vang vọng thiên địa, trời xanh mây trắng bỗng chốc nghịch chuyển, gió bắt đầu gào thét, tiếng thét rung động trời đất.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa mặt nạ, bên trong ánh mắt hé ra một tia hưng phấn, Tuyết Phong nhìn biến hóa trên trời, ý cười bên môi trước sau chưa từng biến mất, Xích Hồn Nhai này quả thật kỳ dị, xem ra truyền thuyết không hẳn không phải là sự thật.

Trăm năm trước có một truyền thuyết, dưới vách núi vạn trượng Xích Hồn có một thần thú thượng cổ, vốn đã ngủ say nghìn năm, nhưng lại bị trận chiến của thiên ma một trăm năm trước đánh thức. Mỗi khi trăng tròn lên giữa bầu trời, nó sẽ ngửa mặt rống lên, tiếng kêu của nó làm bách tính xung quanh nghìn dặm thức tỉnh.

Các cao thủ đều nối tiếp tìm đến đây, nhưng chưa có ai thu phục được nó, cuối cùng đều biến thành món ăn vào trong bụng của nó.

Tuyết Phong híp mắt, thần thú khát máu như vậy, nàng thật sự muốn thử một chút, đi lên sơn đạo, gió lạnh càng ngày càng gần, giống như thuỷ triều cấp tốc vọt tới, hoàn toàn không cho nàng thời gian suy nghĩ.

Nơi này đã không còn rừng rậm, biến thành một mảnh đất trống không.

Vèo vèo vèo... Mấy chục cái bóng nhanh chóng chạy tới, ngăn cản bước chân của người nào đó.

Tuyết Phong co mắt, tròng mắt lấp loé chút kinh ngạc, bộ lông màu vàng và hoa văn tinh xảo, bốn con thú tráng kiện cuồng dã, mắt lộ hung quang y như chuông đồng, thêm mấy chục con mãnh hổ.

Nhảy vực còn dễ hơn đu dây... Ôi Phong nhi...