Tà Minh Chi Giới

Chương 5




Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)

Tiêu Hằng giảng giải: "Chúng ta không dám nhận, nếu nói thiên tài, danh hiệu này phải thuộc về Lâu chủ Thanh Vũ Lâu, Mạc Vô Hoan. Nam nhân kia quả thật không phải người, Thanh Vũ Lâu thành lập không được hai trăm năm, hắn đã tu luyện tới tôn cấp đỉnh cao rồi, cường giả thiên phú trên đại lục này gộp lại, cũng chưa chắc so được với một mình hắn."

"Thanh Vũ Lâu." Ánh mắt Mộc Thủy Vân tĩnh lặng, vì lúc nãy nhờ Yến Dương Thiên giải thích, nàng đại khái đã hiểu rõ hai phần ba thế lực, Thanh Vũ Lâu xếp thứ hai ở đại lục, vậy thứ nhất...

Lúc này gã sai vặt đã trở về, tay bưng một cái khay, trên khay đặt một bộ quần áo màu trắng.

"Thủy Vân, tí nữa ngươi liền thay bộ quần áo này đi." Tiêu Hằng đem quần áo đưa tới trước mặt Mộc Thủy Vân, cũng không phải là y phục nàng đang mặc không dễ nhìn, nhưng lộ ra quá nhiều. Hai cánh tay trắng nõn kia chỉ cần nhìn thôi đã đủ chói mắt, nếu như đi trên đường không chừng sẽ còn gặp phải đăng đồ tử nữa.

"Cảm ơn." Mộc Thủy Vân tiếp nhận bạch sam, so với những bộ hoa phục cẩm sắc kia, nàng càng yêu chuộng đồ vật mộc mạc này. Không nghĩ đến, Tiêu Hằng còn rất có tâm, người bạn này giao không sai.

Ánh trăng nhô lên cao, Tiêu Hằng có chút phiền muộn, nói nhỏ: "Thủy Vân, ở phía trước có Như Ý Lâu, ta đã ra lệnh cho thủ hạ chuẩn bị rồi, một hồi ngươi có thể tới đó nghỉ ngơi. Chờ chúng ta hết bận, sẽ đến tìm ngươi tâm sự."

"Các ngươi muốn đến núi Tiêu Dao sao?" Mộc Thủy Vân yên lặng nhìn ánh trăng, mặt trăng nơi đây thật đẹp, treo cao ở trên không trung, mông lung lại mê say, so với quê hương mình đẹp hơn gấp trăm lần.

"Ừm, núi Tiêu Dao chính là nơi tiên nhân thượng cổ diễn luyện trận pháp, bên trong có rất nhiều đồ tốt. Ta tự nhiên cũng muốn xông vào một lần, không chừng sẽ nhận được thượng cổ bảo bối." Mắt Yến Dương Thiên ẩn hiện ngóng trông, nếu như có thể có được thần binh lợi khí thượng cổ, tương lai Phi Vân Sơn Trang cũng sẽ phát dương quang đại ở trên tay hắn.

"Ta đối với núi Tiêu Dao không có quá lớn hứng thú, cũng không có dự định tham dự hoạt động này." Tiêu Hằng khẽ mỉm cười, lẳng lặng xoa xoa Ngọc Bích Tiêu, ánh sáng bích lục ở dưới ánh trăng chiếu rọi, óng ánh xa hoa.

"Khuya rồi, ta nên rời đi." Mộc Thủy Vân đứng dậy, cáo biệt, dưới sự kinh ngạc của Yến Dương Thiên cùng Tiêu Hằng, đi xuống lầu.

Gió nhẹ thổi từ từ khiến sợi tóc tung bay, người đi đường ít dần, dưới vầng trăng Mộc Thủy Vân thẫn thờ cất bước. Nơi này tuy tràn ngập ý vị cổ điển, nhưng nàng hoài niệm thế giới hiện đại. Ở đây không có ai có tiếng nói chung, nàng muốn rời khỏi, lại vô lực.

Cũng không có trực tiếp đi Như Ý Lâu, Mộc Thủy Vân bất tri bất giác đi ra khỏi cửa thành, Phật châu Hồng Ngọc trong màn đêm toả ra ánh sáng, soi sáng con đường phía trước. Về chi tiết này, nàng cũng không quá chú ý, một đường tâm tư trằn trọc, đã đi vào rừng tùng.

Nguyệt tung hoa ảnh, thương tùng vòng quanh, ngửi mùi hương thơm ngát của cây cối, tâm Mộc Thủy Vân thoáng yên ổn rất nhiều. Nhìn xung quanh, nơi này không ai, nàng chỉ muốn yên lặng một chút mà thôi, nhưng bất tri bất giác đi đến nơi này. Xem bạch sam trong tay, môi khẽ nhếch lên, chỗ này không có người, trước hết thay đồ rồi trở về thôi.

Cởi áo ngắn tay, lộ ra da thịt trắng nõn căng mịn, ánh trăng chiếu rọi thân thể nàng, mịn màng y như tuyết. Nàng cởi quần jean, kể cả nịt ngực màu nhũ bạch nâng hai luồng đầy đặn trước ngực, quần lót che chắn khu vực thần bí dưới eo, xa xa mông lung như huyễn, một âm luật như ẩn như hiện vang lên trong trời đêm.

Mộc Thủy Vân khẽ nhíu mày, mau mau mặc bạch sam vào, ngửa mặt lên trời nhìn, vừa nhìn thì nhất thời choáng váng, bầu trời đầy hoa đào bay lượn, kèm theo hương thơm từng cánh hoa nhè nhẹ bay vào chóp mũi. Nàng lùi lại mấy bước, kinh ngạc mở to con ngươi, nơi này là cánh rừng, làm sao sẽ có hoa đào bay lượn?

Mộc Thủy Vân kinh sợ, đồng thời cũng thưởng thức hoa đào bay lượn, than thở: "Trăng đã đẹp, hoa lại càng đẹp hơn."

"Xì xì, hoa đẹp, cũng không đẹp bằng chuỗi Phật châu ở trên cổ tay ngươi." Bầu trời đêm mỹ lệ vang vọng một giọng nói có vẻ lười biếng. Gió nhẹ thổi qua, lá cây đung đưa.

Trăng khuyết toả ra ánh sáng mông lung, đại thụ vờn quanh, một bóng người lẳng lặng nằm trên một nhánh cây dài. Nhánh cây nhỏ dài yếu đuối, nhưng giống như kỳ tích gánh chịu trọng lượng một người. Người kia lười biếng, một tay chống đầu, gió thổi qua, lay động nhánh cây, cả người có vẻ thản nhiên tùy ý, nhưng càng có một khí tức hào hiệp, không chút câu nệ.

Mộc Thủy Vân ngơ ngác nhìn bóng người trên cây, lá cây xanh lục bay xung quanh cơ thể người kia, trông có vẻ rất duy mỹ. Lấy ánh trăng làm bóng lưng, nàng vẫn có thể nhìn thấy đường cong yểu điệu đó. Nữ nhân này có mục đích, nhưng lại là vì chuỗi Phật châu ở cổ tay. Nàng giật mình, giơ Phật châu lên, cười nói: "Chuỗi Phật châu này rất đặc biệt, ngay cả chính ta cũng đoán không ra hàm nghĩa của nó. Có điều, xác thực nó rất đẹp."

Chất lỏng màu đỏ lưu động trong Phật châu, phảng phất xuyên thấu qua tất cả hai mươi mốt viên ngọc châu, một tầng sáng đỏ nhạt từ chuỗi Phật châu bay ra ngoài, phảng phất y như một sức hút vô hình, hấp thu linh khí bốn phía.

Ngược hướng ánh trăng, càng không thể nhìn rõ dung mạo của nữ tử, Mộc Thủy Vân nhếch môi, không cần nghĩ cũng biết, nữ nhân này, khẳng định đang quan sát Phật châu của nàng. Nếu nàng ấy lợi hại như vậy, vì sao không đến cướp đoạt nó, nàng cũng không có sức lực đánh trả.

Trong lúc nàng suy nghĩ, chỉ nghe nữ tử trên nhánh cây khe khẽ thở dài: "Nếu nghiên cứu chuỗi Phật châu này thật kỹ, nó sẽ mang đến cho ngươi kinh hỉ. Thậm chí, còn thỏa mãn nguyện vọng trong lòng của ngươi."

"Thỏa mãn nguyện vọng của ta à?" Mộc Thủy Vân cả kinh, ngước mắt nhìn lên, nhánh cây chập chờn, đã không thấy thân ảnh nữ tử. Sắc đỏ tiêu thất biến thành chuỗi Phật châu Hồng Ngọc phổ thông. Nàng cảm thấy thân thể hơi khác thường, bụng dưới toả nhiệt, nhưng cũng chỉ thoáng cái liền qua. Giờ khắc này, ánh trăng cũng không mờ ảo mà trở nên cực kỳ rõ ràng.

Mộc Thủy Vân một đường trằn trọc, nhưng cũng không thể nào dò ra, bất tri bất giác đến Như Ý Lâu. Nàng đi vào cửa, nhìn khắp bốn phía, tửu lâu này cao tới năm tầng, trên lầu hẳn là nơi dừng chân. Thấy hầu bàn ngủ gật ở quầy hàng, nàng bất đắc dĩ đến gần rồi gõ gõ mặt bàn.

Hầu bàn bị đánh thức, thấy một nữ tử mỹ lệ mặc áo trắng đứng trước mặt, hơi sững sờ, lại lập tức cười nói: "Cô nương mỹ lệ như vậy, tất nhiên là vị cô nương thiên tiên trong miệng Tiêu công tử. Gian phòng đã chuẩn bị kỳ càng, cô nương đi theo ta."

Mộc Thủy Vân theo hầu bàn lên lầu, hỏi: "Tiêu công tử có tới không?"

"Buổi chiều có tới, nhưng cô nương khi đó chưa trở về, Tiêu công tử đã đi. Cô nương, bổn lâu là tửu lâu tốt nhất chủ thành, về phương diện dừng chân thì càng cao hơn những tửu lâu khác mười mấy lần, ngài lựa chọn nơi này, thật sự rất đúng. Tầng năm này yên tĩnh nhất, đã bị Tiêu công tử đặt bao hết, đồng thời trả luôn tiền thuê trong vòng một năm. Ngài có thể an tâm nghỉ ngơi, tuyệt đối sẽ không có người tới quấy rầy ngài." Hầu bàn cười đẩy cửa phòng ra, làm cái tư thế xin mời.

Phòng lớn như thế, trong ngoài lại rõ ràng, bốn phía sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, rõ ràng là mỗi ngày đều có người đến quét tước. Trang hoàng đơn giản lại lộ ra ý nhị tao nhã thư thích, xác thực là một nơi thanh tĩnh có thể an tâm nghỉ ngơi.

"Tiêu công tử chẳng những có tâm, mà còn tỉ mỉ." Mộc Thủy Vân mỉm cười đi vào phòng, nhắm mắt nhẹ ngửi. Lư hương đặt trên bàn lẳng lặng thiêu đốt, hương khói giống như thủy xà, từng tia hương khí lan tỏa cả phòng, tâm tình thoải mái, trong lòng ẩn ẩn một tia quái lạ, rù rì hỏi dò: "Vì sao lại là đàn hương?"

"Cô nương, Tiêu công tử có nói, ngài là người tin Phật, một ngày ba bữa đều sẽ do Tiểu Táo giúp ngài chuẩn bị. Thức ăn chay hoặc mặn, mọi thứ đều có, ngài thích ăn cái gì, có thể nói cho ta biết trước, ngày mai ta sẽ liệt kê thực đơn ra." Hầu bàn cung kính đứng ở cửa, không dám có hành vi nào vượt qua phép tắc. Đối với vị đại chủ này không thể có nửa điểm chậm trễ, bằng không Tiêu công tử trách tội xuống, bọn họ chịu không nổi!

Nhìn Phật châu trên cổ tay, Mộc Thủy Vân nhẹ nhàng cười một tiếng, chẳng trách sẽ chuẩn bị lư hương. Tiêu Hằng này thật sự rất cẩn thận, cũng cảm thấy quái dị, nàng là bị bao nuôi sao?

"Ta đối với thức ăn không có quá nhiều chú ý, thanh đạm một chút là được rồi." Mộc Thủy Vân bước chậm bên trong gian phòng, lẳng lặng quan sát cách trang trí. Ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua bàn trang điểm, tấm gương kia hấp dẫn sự chú ý của nàng.

Giờ khắc này, nàng toàn thân áo trắng, xuất trần tuyệt lệ, mặt có chút lãnh đạm, môi khẽ nhếch, toàn bộ đường viền thoáng chốc thay đổi, trong mắt có chút ấm áp.

Nhìn dung nhan mỹ lệ trong gương, hầu bàn suýt nữa nhìn ngây người, nhân tiện nói: "Bây giờ ta đi chuẩn bị nước nóng cho cô nương, bên trong gian phòng có dục bồn*, ngài có thể rửa mặt một cái rồi nghỉ ngơi."

*thùng tắm bằng gỗ

"Ừm, cảm tạ." Mộc Thủy Vân mỉm cười quay đầu, tửu lâu này phục vụ thật sự là chu đáo, quả thật có thể so với khách sạn năm sao. Nơi này ý vị cổ điển mười phần, tuy rằng không so được với công nghệ cao ở hiện đại, nhưng cũng nguyên trấp nguyên vị, thư thích trang nhã.

"Không dám, cô nương chờ chốc lát." Hầu bàn cười đi xuống lầu.

Bóng đêm thâm trầm, trên đỉnh núi Tây cao nhất, băng tuyết quanh năm. Từng tia tiên linh khí lan tràn quanh đỉnh, một toà cung điện mỹ lệ, như ẩn như hiện từ từ hiện ra. Ánh sao sáng chói, nhưng không thể che giấu được sự hoa mỹ của nó. Nơi này là Thiên Sơn Tuyết Phong, một địa phương khiến người ngóng trông rồi lại e ngại.

Một tiếng đàn mờ ảo vang vọng thiên địa, sóng âm lưu chuyển, tinh tú trên trời cũng vì âm luật mỹ diệu mà chầm chậm biến hóa, sắp xếp thành một hình dạng quái dị!

Trên ngọc đài sạch sẽ, một thân ảnh xinh đẹp, yểu điệu động lòng người, gió nhẹ phất qua, một thân áo vàng, mái tóc ngổn ngang bay lượn, nàng chìm đắm bên trong mộng ảo của mình, ngón tay dài mềm mại khảy Bích Ngọc Huyền Cầm, vóc người mông lung tinh tế, dưới ánh trăng mỹ lệ, trông có vẻ cô độc quạnh hiu.

Hai nữ tử mặc áo trắng bay tới, khi chân vừa chạm đất, liền trực tiếp quỳ xuống, một người cung kính nói: "Các chủ, hành trình đến núi Tiêu Dao đã được định ra. Chưởng môn các phái đều nhất quyết tham dự, nhưng không ngờ ngay cả Kinh Luân Tự cũng muốn nhúng tay vào."

"Kinh Luân Tự." Một tiếng ôn nhu nỉ non, ngón tay đang khảy dây đàn biến thành khẽ vuốt, một nữ tử ngước lên nhìn ánh trăng, nói nhỏ: "Ai sẽ đi?"

Một nữ tử khác đáp: "Là đệ tử Nguyên Tự Bối, tên gọi Nguyên Hải. Hòa thượng này phi thường khiêm tốn, rất ít đi lại trong chùa. Hơn nữa, hắn thiên phú cao siêu, là một người cuồng tu luyện. Dịch Tâm phương trượng nhìn trúng thiên phú của hắn, đặc cách thăng làm đệ tử trực hệ, tu vi ở tôn cấp nhất cảnh."

Mị sẽ bổ sung các cấp bậc tu luyện ở mấy chương sau, bây giờ ghi ở đây thì vẫn còn quá sớm:3