Tà Minh Chi Giới

Chương 25




Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)

Mộc Thủy Vân lắc mình ra, nhìn nữ tử cả người vô lực, sắc mặt ửng hồng trước mắt, cả kinh. Lúc nãy cách quá xa, lại có lá cây che, nàng chỉ nhìn thấy một mảnh bụi phấn trong tay nam tử kia tung ra, liền biết có chuyện không ổn, quả nhiên, nàng vẫn là chậm một bước.

Hai mắt Hoa Ngưng mê ly, cơ thể như bị ngọn lửa thiêu đốt, nàng không biết mình bị làm sao, liền muốn bắt lấy cái gì đó, tâm trí rơi vào trạng thái hôn mê, nhưng thân thể vô cùng man mát. Nàng như nắm được cây cỏ cứu mạng cuối cùng, thân thể nóng hừng hực ma sát cơ thể của Hoa Tú, ánh mắt say mê nhìn nữ tử lãnh đạm trước mặt.

Hoa Ngưng ôm chặt sư muội, lúc nãy có chút mông lung nhưng ngọn lửa đang hừng hực bên trong cơ thể đã chứng minh được sự thật đáng sợ, bột phấn mà nam tử kia tung ra, là xuân dược.

Không! Nàng không thể làm Thiên Huyền Môn mất mặt, cho dù trúng loại dược này, cũng không thể tổn thương sư muội được. Nàng dùng sức đẩy Hoa Tú ra, để thân thể tiếp xúc mặt đất lạnh lẽo, tạm thời có thể chống lại sự gây rối của nó, có điều nàng cũng kiên trì không được bao lâu, bất đắc dĩ mới đưa mắt cầu cứu nữ tử trước mặt, ánh mắt mông lung, ý thức đã mơ hồ từ lâu, nhưng liều mạng cũng phải tiếp cận nàng, cuối cùng nắm lấy áo choàng của nàng, thanh âm run rẩy khẽ ngâm mang theo mê tình: "Cứu ta... Van cầu ngươi... Ân a..."

Mộc Thủy Vân vốn không muốn lo chuyện bao đồng, thế nhưng đệ tử Tùng Lâm Phái này thật sự quá đáng, dĩ nhiên dùng thủ đoạn hèn hạ đối với một cô nương, nhìn nữ tử bất lực trước mắt, không khỏi nổi lên trắc ẩn trong lòng. Một tia thanh nhuận trong không khí bay tới, phía trước hẳn là có một dòng suối nhỏ.

Mộc Thủy Vân đem hai người nhấc lên, xuyên qua rừng cây rậm rạp đến bên dòng suối nhỏ, Hoa Ngưng ở trong lòng nàng lại như một con rắn nước nóng hừng hực, không ngừng ma sát thân thể của nàng, cảm giác mềm mại làm tâm tình nàng hơi xúc động, thân thể này không chỉ mềm mại, hơn nữa còn toả ra hương thơm thanh thuần, nhìn gò má đỏ bừng của nữ tử, thật sự rất mê hoặc cám dỗ. Nếu như nàng là nam nhân, nhất định sẽ không kiềm chế được, đáng tiếc nàng là nữ nhân!

Đem Hoa Tú đang hôn mê thả dưới tàn cây, Mộc Thủy Vân ôm Hoa Ngưng xuống dòng suối nhỏ, thân thể của hai người ngâm dưới nước suối lạnh băng, than nhẹ. Nhìn thân thể nhu nhược vô cốt trong lòng, đem nàng thả trong nước, nàng cũng không có khí lực chống đỡ, cứu người thì cứu tới cùng đi.

Mộc Thủy Vân đi thêm hai bước, đem thân thể Hoa Ngưng triệt để ngâm vào trong nước, buổi tối nước suối mát mẻ. Nhìn vệt hồng hào ở trên mặt nàng từ từ biến mất, khóe môi nhếch nhẹ, may là dược của nam tử kia không có trí mạng, nếu không thì thật là phiền phức.

Hoa Ngưng mơ mơ màng màng dựa vào vùng ngực mềm mại kia, cảm thấy nhiệt lượng trong cơ thể giảm bớt đi rất nhiều, không còn thống khổ khó chịu như vậy nữa, nhưng phần phía dưới của bụng dưới vẫn còn hơi nhột, không kìm lòng được dùng tay vuốt lên, để làm dịu lại cảm giác loạn tâm dương ý kia.

Mộc Thủy Vân kinh ngạc nhìn động tác của nàng, nàng cư nhiên dùng tay...

Chẳng lẽ dược hiệu vẫn chưa tiêu trừ triệt để? Mọi hành động của nữ tử kia đều tràn đầy sự dụ dỗ, tuy rằng khuôn mặt nàng trời sinh lạnh lùng, có điều dáng dấp của nàng lúc này, thật sự là say đắm lòng người.

"Ngươi còn sức lực sao?" Mộc Thủy Vân hỏi, trong lòng không khỏi có cảm giác dị thường, nàng cũng không muốn ở đêm khuya vắng người, xem một nữ nhân làm chuyện này...

"Ta, ta không sao, cảm tạ ngươi." Hoa Ngưng có chút xấu hổ, tuy rằng dáng dấp của nữ tử trước mắt lãnh đạm, nhưng trong lòng cũng rất nhiệt tình, bằng không sao lại cùng nàng ngâm ở trong nước suối lạnh lẽo này. Dương ý trong cơ thể đã biến mất, cũng khôi phục được một chút khí lực, liền giãy giụa rời khỏi vòng tay của Mộc Thủy Vân.

Hồi tưởng lại tất cả, trong mắt Hoa Ngưng loé ra một vệt thù hận, Tùng Lâm Phái vô liêm sỉ như vậy, sau khi nàng trở về, nhất định phải bẩm báo sư phụ!

"Ngươi đã không có chuyện gì, vậy ta liền đi." Dáng người Mộc Thủy Vân xoay tròn, sợi tóc tung bay trên không trung, mảnh lớn bọt nước bay tung toé, một bộ cẩm bào cũng không che giấu được dáng người yểu điệu, động lòng người của nàng.

Hoa Ngưng nhìn thấy một màn này, quả thật hào hiệp đến cực điểm, mãi đến khi Mộc Thủy Vân ổn định rơi xuống bờ sông, tâm trí của nàng mới trở về.

"Nếu cô nương đã cứu ta, hà tất nóng lòng muốn rời đi? Ta còn chưa kịp báo đáp ngươi mà, không bằng theo ta về Thiên Huyền Môn đi." Hoa Ngưng nhanh chóng bơi lên bờ.

Mộc Thủy Vân lãnh đạm nhìn nàng một cái, đầu ngón tay điểm ở trong không khí, một đoàn hoàng mang bốc lên ở bàn chân, tạo thành hình xoắn ốc bao vây lấy thân thể của nàng, sau khi sương mù tan ra, áo choàng bị nước suối làm ướt đã khô ráo sạch sẽ, mím môi: "Không được, chúng ta không cùng đường."

"Xin hỏi cô nương muốn đi nơi nào?" Hoa Ngưng hỏi lần nữa.

Mộc Thủy Vân trên dưới nhìn nàng, lại liếc mắt nhìn nữ tử đã tỉnh lại ở dưới bóng cây, nhàn nhạt nói: "Ta muốn đi Kinh Luân Tự, sư muội của ngươi đã tỉnh rồi."

Hoa Ngưng lập tức nhìn về phía Hoa Tú vẫn đang mơ mơ màng màng ngồi cách đó không xa, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhìn lại Mộc Thủy Vân, nàng đã đi xa.

Ánh trăng sáng rực, mặt đất cứng rắn bị ánh sáng chiếu rọi một mảnh trắng bạc.

Đêm khuya tiệm thâm, làm cho lòng người đặc biệt thư thích.

Mộc Thủy Vân một mình đi vào đường nhỏ trên núi, cảm thụ gió nhè nhẹ từ bốn phía, nhìn bóng dáng trên mặt đất, trong lòng nàng lại phiền muộn, ngóng nhìn nguyệt quang, không tự chủ được nhớ tới nữ tử mang theo ngọc diện*, khi cánh hoa bay tán loạn, nàng ấy đạp nguyệt mà đến, phảng phất như trích tiên xuống trần, một khắc đó, nàng biết lòng mình đã say.

*mặt nạ làm bằng ngọc

Khi bản thân ở một thế giới khác, người khác khó có thể lý giải được. Ở đây nàng là người cô độc nhất, không tìm được một bằng hữu có thể lắng nghe thấy tiếng lòng của mình, có điều ở hiện đại, bằng hữu của nàng cũng rất ít, rất khó tìm đến người hợp cạ với nàng, nàng vẫn là cô độc. Tựa hồ, nàng chính là vì cô độc mà tồn tại.

Lầu các hoa mỹ cực kỳ lạnh giá dưới ánh trăng, nhưng có mấy người lại thích hưởng thụ cảm giác lạnh lẽo đến chịu không nổi này.

Nam tử nắm giữ đôi mắt còn ôn nhu hơn cả nữ nhân, hắn lẳng lặng ngóng nhìn nguyện loan* mông lung, bên môi lại có một độ cong như ẩn như hiện, hai tay ôm ngực nói: "Tựa hồ, ngươi gần nhất đều là thất thủ."

*trăng khuyết

"Hừ! Còn không phải là tại nữ nhân nhiều chuyện kia! Nếu không có nàng, Diệp Cổ đã sớm ngoan ngoãn về cùng ta. Gần nhất ta thật sự là phạm thái tuế*, mỗi lần hành động không phải có sự tình ly kỳ phát sinh, thì chính là có người có ý định quấy rối!" Vũ Thần đứng ở một bên, sắc mặt không phải rất tốt, tròng mắt lập loè một tia âm trầm, nhưng trong lòng ẩn cảm giác vô lực. Lần trước bị xử phạt, vết thương còn chưa lành, lần này lại phải bị phạt nữa, huống chi còn có lỗ hổng trên lưng kia, hắn điều tức lâu lắm mới ngừng đau đớn, nữ nhân đáng chết, hắn tuyệt sẽ không bỏ qua nàng!

*thái tuế là sao Mộc, trọng lượng gấp 300 lần Trái Đất và có hơn 63 vệ tinh khác quay xung quanh nó, nói nôm na là phạm thái tuế thì sẽ gặp xui xẻo

"Nhiều chuyện? Xì xì, ta thấy người nhiều chuyện là ngươi thì đúng hơn a!" Liệt Phong quay đầu, lẳng lặng nhìn vẻ mặt âm trầm của hắn, cười lạnh nói: "Tu vi đỉnh cao lại bị người ta đánh tới bại tẩu*, ngươi thật vô dụng! Đi ra ngoài, đừng nói ngươi là người của Thanh Vũ Lâu, miễn cho Lâu chủ mất mặt!"

*thất bại rồi chạy trốn

"Ngươi! Ngươi không thể an ủi ta hai câu sao? Chỉ biết đả kích ta! Nếu có năng lực, ngươi đi thử kiếm khí của nàng đi, hừ!" Vũ Thần quả thật không thể nói gì được với hắn, mỗi lần trở về đều là gương mặt lạnh lùng, thật giống như ai nợ hắn, cặp mắt ôn nhu kia sinh trưởng ở trên mặt hắn, thật sự là lãng phí!

"Ta không muốn cùng ngươi nói nhiều, Lâu chủ đang nghỉ ngơi, ngươi tốt nhất không nên đi quấy rối hắn. Tự mình đi tầng mười tám lĩnh phạt trước đi, chuyện liên quan tới nữ nhân kia ta sẽ xử lý, ngươi không cần nhúng tay." Liệt Phong mặt không hề cảm xúc nói xong, xoay người lên lầu.

Vũ Thần nhìn bóng lưng kiên cường của hắn, trong ánh mắt ẩn một vệt lãnh ý, cảm giác kia giống như là băng sương hàn đàm, thiên sơn phi tuyết, thay vì chờ đợi trách phạt thì không bằng lập công chuộc tội. Thiên Kiếm Đại Hội ngay lập tức sẽ cử hành, chờ hắn có được phần thưởng của đại hội, không ngoài dự đoán, hắn sẽ lên tôn cấp, lúc đó Liệt Phong làm sao còn khắp nơi áp chế hắn!

Hào quang sáng sớm chiếu khắp đại địa, đây là một thành trì phồn hoa, một loạt cửa hàng nghênh đón, bắt đầu một ngày mới.

Thiên Nguyên Lâu, là tửu lâu lớn nhất thành Thiên Nguyên, không tới giữa trưa, lưu lượng khách đã đầy.

Hầu bàn đem hai đĩa thức ăn để lên bàn, cười nói: "Cô nương, đầu bếp chính của chúng ta đã dựa theo yêu cầu của ngài, nghiên cứu thật lâu, mới suy nghĩ ra được hai món ăn đặc biệt này. Người bình thường còn chưa được ăn món ăn như vậy, ngài chậm dùng đi."

Mộc Thủy Vân uống một hớp trà, cảm thụ ánh mắt của các khách nhân khác nhìn tới, không thèm để ý cười cười.

Hai đĩa món ăn trước mắt, một cà chua xào trứng gà, một bạo xào kê đinh*, đều là món xào bình thường của các gia đình, món ăn cổ đại nàng ăn không quen, vẫn là món ăn của quê hương ăn thoải mái hơn. Những người này là chưa thấy cà chua xào trứng gà đi, bên môi khẽ nhếch, cầm lấy chiếc đũa ăn một miếng, ân, mùi vị cũng không tệ lắm.

*khá giống món cung bảo kê đinh, là thịt gà xắt nhỏ xào cay

"Ha, xem nữ nhân kia, lớn lên thật xinh xắn a."

"Đâu chỉ xinh xắn, quả thật là cấp bậc tiên nữ, thật sự là nhân gian hiếm thấy a."

"Xem ra..."

Khúc quanh cạnh bàn có hai tên nam tử thô dã liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt mỗi người đều hiện lên một tia kinh diễm, không nghĩ tới ở bên trong tửu lâu này cũng có thể gặp được một nữ nhân cực phẩm, quả thật đẹp hơn các cô nương Vũ Yên Các một trăm lần a. Hai người nghĩ tới nghĩ lui, mỗi người đều hiểu ý nở nụ cười.

Bàn bên cạnh của hai tên nam tử kia, có một thiếu niên tuấn lãng ngồi đó, hắn lẳng lặng uống rượu, mà trên bàn có một thanh trường thạc hắc kiếm, tuy rằng mặt không hề có cảm xúc, nhưng lại cách hai người kia gần nhất, tự nhiên nghe rõ lời nói của hai người đó, lông mày khẽ nhíu, nhìn về phía nữ tử đang yên tĩnh ăn ở cách đó không xa.

Mộc Thủy Vân cảm thấy có một ánh mắt tìm tòi nhìn mình, lơ đãng giơ mắt lên thì thấy được ánh mắt thâm thúy của nam tử kia nhìn chằm chằm nàng, nhàn nhạt nhếch môi, uống một ngụm trà.

"Tính tiền." Mộc Thủy Vân khẽ vung tay, đem một nén bạc nhỏ đặt lên bàn, liền đứng dậy rời đi.

Hai tên nam tử thấy thế, lập tức trả tiền đi theo.

Mộc Thủy Vân chậm rãi đi trên đường phố, cửa hàng hai bên nàng đều dạo một lần, hững hờ đi từ thành Nam đến thành Bắc, lại từ thành Bắc đi tới thành Tây, giống như đi đường ngắm cảnh, trông rất tự tại.

Hai tên nam tử lén lút theo phía sau, nhưng trong lòng lại lo lắng không ngớt. Nữ nhân này lúc nào mới ra khỏi thành a, vòng tới vòng lui, không khỏi hoài nghi nàng có phát hiện ra bọn họ hay chưa.

Nhưng mà nhìn dáng dấp của nàng thật giống như đang dạo phố, nữ nhân thật là phiền toái, hết đi vào cửa hàng vải vóc thì lại đi vào cửa hàng bán son, kỳ quái là nàng chẳng mua cái gì, cứ đi dạo lung tung như thế, thú vị sao?

Shopping là thiên tính của phụ nữ nha =))