Tà Minh Chi Giới

Chương 18




Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)

Nghĩ như vậy, Lâm Phàm Chi càng không thể bỏ qua cơ hội này, vừa muốn hành động thì đã thấy một bóng người thoăn thoắt từ bên người thoáng qua, giành trước bay về phía bảo châu. Kinh hãi, hắn liền vội vàng đuổi theo còn không quên giận dữ la: "Thượng Quan Ngân! Người khác sợ Dược Tiên Cốc của ngươi, nhưng ta không sợ! Nếu như hôm nay ngươi cùng ta giành hạt châu, Lâm gia ta không để yên cho ngươi!"

Mộc Thủy Vân thấy tình cảnh này, quả thật đối với hai người này chẳng thể nói gì được, Linh hồn nguyên châu cư nhiên có hai viên, đây cũng không phải tình cờ, chẳng biết vì sao, nàng lại nhớ tới lời của nữ tử kia, mảnh vỡ của thánh quang Xá Lợi, chẳng lẽ những mảnh vỡ phân tán trong thiên địa kia, chính là phân thân của Linh hồn nguyên châu?

Mộc Thủy Vân chuyển mắt một cái, thấy Yến Hà và Nguyên Hải đứng tại chỗ, vẫn chưa có động tác gì, mà hai nam nữ tranh đấu dữ dội cách đó không xa đã đến gần viên bảo châu, hai người liên thủ phát lực, làm cho trời đất rung động, ánh sáng lộng lẫy của bảo châu trong nháy mắt tỏa ra, uy lực không hề thua kém viên Linh hồn nguyên châu của Yến Hà.

Cả vùng đất chấn động mãnh liệt, Mộc Thủy Vân liếc mắt nhìn bảo hộp trong tay Yến Hà, nhếch môi, dáng người tựa như chim yến, tao nhã đạp một cước nhảy lên không trung, nhìn Thanh Phong biểu hiện không hiểu, nàng mỉm cười: "Yến trang chủ, xem ra để mở Tiêu Dao Trận cũng không đơn giản như vậy. Có một tất có hai, Linh hồn nguyên châu này rốt cuộc có mấy viên chúng ta còn chưa biết được. Không bằng ngài hãy đem hạt châu này cho ta mượn dùng một chút, đến lúc thì ta sẽ trả lại cho ngài một vật ngang hàng với nó."

"Cái gì?" Yến Hà còn chưa kịp phản ứng, bảo hộp trong tay đột nhiên nổ tung, Linh châu phảng phất như bị một luồng sức hút hấp thu, tức thì hiện ra trên tay Mộc Thủy Vân, lại thấy nàng nhanh chóng bay đi, tư thái nước chảy mây trôi trong nháy mắt đã bay đến phía trước viên Linh châu kia, các môn phái không khỏi trợn mắt giật mình, nàng muốn làm gì?

Mà ở phía dưới, Lâm Phàm Chi cùng Thượng Quan Ngân vốn muốn liên thủ chống lại uy lực của Linh châu, chờ sau khi trời đất ổn định lại sẽ ra tay cướp đi, không ngờ lại thấy một bóng người thoáng qua phía trên đầu, hẳn là Mộc Thủy Vân, hai người thất kinh nói: "Mộc Thủy Vân, ngươi muốn làm gì?"

"Tự nhiên là muốn bắt hạt châu nha, như vậy cũng nhìn không ra?" Mộc Thủy Vân nhẹ giọng cười một tiếng, phóng ra lực hút trong tay, trước đó viên Linh châu đang trôi nổi giữa không trung hơi chống cự, nhưng sau khi bị sắc đỏ bao phủ thì sức mạnh đã bị bức lui, bị nàng thu vào trong lòng bàn tay. Các chưởng môn cuối cùng cũng biết được ý đồ của nàng, đang muốn cùng nhau tấn công thì không ngờ bị Yến Hà ngăn lại.

Mộc Thủy Vân quay đầu nhìn, đã thấy Nguyên Hải thần tình phức tạp nhìn nàng, mà Yến Hà cùng các môn phái chống lại hoàn toàn là vì con trai của hắn, nàng thở dài mang theo hai viên Linh châu bay vào núi sâu.

Yến Dương Thiên bước lên phía trước hai bước, nhưng không thể không dừng lại, hắn làm sao sẽ không muốn đuổi theo nàng, nhưng hắn biết, Thủy Vân không vô duyên vô cớ cướp đi Linh châu của phụ thân, nhất định là có nội tình gì rồi.

Tiên khí tràn ngập, đẩy ra sương mù, non xanh nước biếc, thiên tuyền tung toé, hẳn là một khe núi rất đẹp.

Cả người Mộc Thủy Vân đáp xuống đất, liếc nhìn cảnh sắc ưu mỹ bốn hướng, trong lòng oan thán: "Không nghĩ tới tình cảnh phía sau núi lại mỹ lệ như vậy."

Nơi này không ai ở, sông nhỏ nước chảy yên tĩnh, mặt nước trong suốt phản chiếu dáng dấp của nàng, sau khi bay tóc có chút tán loạn nhưng không ảnh hưởng toàn thể hình tượng, khó có khi rời đi được đám người huyên náo kia, trong lòng ung dung, xem hai viên Linh châu trong tay, ánh mắt hơi động: "Đây thật sự là mảnh vỡ của Xá Lợi Tử sao, nếu đúng, hào quang bảy màu hẳn là nguyên thể của nó. Vậy thì Linh hồn nguyên châu phải có bảy viên a, năm hạt châu còn lại ở nơi nào?"

Bên trong viên Linh châu lấp lóe một đường nét màu đen, Mộc Thủy Vân quan sát kỹ nhưng không có kết quả. Tuy rằng không biết nó là cái gì, nhưng thông qua lần trước triển khai chân khí trấn áp thì nàng phát hiện, đường nét màu đen này bạo phát lên thì còn lợi hại hơn cả thần thánh khí, ngay cả kim tôn khí của Yến Hà đều áp chế không nổi, nếu không có nàng vận dụng Huyết Phật châu ngăn chặn được, e rằng Phi Vân Sơn Trang đã sớm bị hủy trong chốc lát, tính mạng của các chưởng môn kia phỏng chừng cũng không giữ được.

Xem ra nữ nhân gọi Tuyết Phong kia chưa chắc ngẫu nhiên tìm tới nàng, nàng ấy khẳng định biết Huyết Phật châu có thể áp chế được Linh châu, mới nhờ mình giúp nàng tập hợp nó, tái tạo lại Xá Lợi Tử quang huy.

Nghĩ tới đây, Mộc Thủy Vân híp mắt, tuy rằng biết mình bị lợi dụng, nhưng bằng tu vi thánh cấp ngũ cảnh của nàng mà muốn xé rách không gian trở về nhà, quả thật là vui đùa, hiện tại chỉ có một con đường có thể đi chính là giúp nữ nhân kia lấy được những viên Linh hồn nguyên châu còn lại, chỉ có như vậy, mới có tư bản để nói điều kiện.

Thế nhưng hai viên Linh châu này lớn chừng bằng bàn tay, cứ cầm như vậy thì rất bất tiện, nếu có túi chứa đồ thì tốt rồi. Mắt Mộc Thủy Vân sáng ngời, nhìn về chiếc nhẫn bạch kim trên ngón giữa, cười nói: "Không bằng liền ở đây ngưng tụ nhẫn chứa đồ, đề phòng bất cứ tình huống nào."

Ngón tay khảy nhẹ, một đoàn thánh quang màu vàng nổi lên không trung, nhẫn bạch kim tự động thoát khỏi ngón tay, bay lên vị trí trung tâm của ánh sáng, Mộc Thủy Vân khẽ nhắm hai mắt, dùng niệm lực tiếp xúc nhẫn, từ viên kim cương trung tâm, rót vào thánh lực.

Chiếc nhẫn lay động, một không gian nhỏ bé dần mở ra, bởi vì tu vi của nàng chỉ ở thánh cấp ngũ cảnh, thế nên không gian mở ra khá nhỏ, chỉ có một cái phòng nhỏ, tạm thời có thể bỏ một số thứ vụn vặt vào.

Màu sắc bên ngoài chiếc nhẫn bắt đầu mất đi, sau khi tiếp xúc với thánh quang thì nó cũng mất đi tác dụng của một sản phẩm thời hiện đại, giờ đây xung quanh nó hiện lên ánh sáng vàng hoa, kim cương trong suốt càng lóe sáng, chiếc nhẫn tự động trở về ngón tay giữa, chân chính cùng linh hồn Mộc Thủy Vân liên kết lại.

Mộc Thủy Vân khẽ cười, trận pháp mở ra không gian cũng không khó, nàng còn tưởng là phải tốn rất nhiều thời gian mới hoàn thành, không ngờ trong chốc lát đã thành công, hai tay chạm nhẹ Linh châu, loáng một cái, đã bỏ vào nhẫn chứa đồ, quả thật so với ba lô còn thuận tiện hơn.

Mộc Thủy Vân đứng dậy vỗ vỗ tro bụi trên quần áo, tầm mắt nhẹ lướt, thanh tuyền tĩnh lưu, cách đó không xa tràn ngập sương mù, một vệt sáng như ẩn như hiện cuối rừng rậm, ánh mắt sáng ngời, đi tới nơi tỏa ánh sáng kia.

Cách mười mét, chỉ còn chút ít sương mù liền thấy rõ đồ vật kia, một cây thương dài màu bạc cổ điển lẳng lặng cắm trên mặt đất, mũi thương sắc bén ác liệt, hoa văn tinh mỹ được điêu khắc tỉ mỉ, có thể thấy được từng đường nét quấn xung quanh thân thương.

Mộc Thủy Vân hít sâu một hơi, ngân thương này đẹp đến cực điểm, càng đến gần ngân thương thì càng cảm giác được chân khí toàn thân sôi trào, tiên vụ bao phủ bốn phía, ánh sáng của cây thương này như ẩn như hiện, như mộng như ảo, vừa mông lung vừa thần bí.

Chim tước xoay quanh trên không, thanh tuyền dập dờn, giúp mùi thơm ngát của hoa cỏ thấm vào chóp mũi, Mộc Thủy Vân ngửi mùi thơm này, chống đỡ chân khí trong cơ thể đang bốc lên, đi tới trước mặt cây thương, tới gần quan sát thân thương, quả nhiên càng thêm hoa mỹ.

Đáng tiếc Yến Dương Thiên dùng đao, nếu không nàng sẽ rút cây thương này đưa cho hắn, ngược lại cũng là chuyện tốt. Mộc Thủy Vân bước chậm xung quanh, chẳng lẽ đây là núi Tiêu Dao? Tuy rằng nơi này linh khí rất đậm, nhưng bây giờ nàng không có tâm trí để tu luyện, chẳng biết vì sao, từ khi nàng đi vào nơi này thì cứ có cảm giác bị người ta dòm ngó, cái cảm giác này như hình với bóng, làm cho nàng không thể không phòng bị, nên rời khỏi nơi này trước đã.

Nhưng mà cây thương trước mắt này dù sao cũng là thần khí, không thể bỏ qua như thế, nếu gặp phải, liền mượn gió bẻ măng đi. Mộc Thủy Vân cười nhạt, đưa tay ra nắm chặt cán thương, thân thương màu bạc trong nháy mắt tỏa ra ánh sáng, một luồng khí lực cực mạnh suýt nữa đem nàng đánh bay, miễn cưỡng lùi về phía sau vài bước để ổn định cơ thể, khiếp sợ nhìn ngân thương đang toả ra ánh sáng, khẽ vuốt cánh tay đã mất cảm giác vì cơn chấn động, bên tai truyền đến một tiếng nói trào phúng: "Thánh cấp ngũ cảnh mà muốn rút cây thương này, ngươi đúng là rất phách lối a."

Mộc Thủy Vân nghe tiếng, nhìn lại, cách đó không xa đã thấy một bóng người cao cao đứng thẳng ở nơi có sương mù dày đặc, khí tức xung quanh người kia giống như cây thương này, như ẩn như hiện không thể nào tìm tòi, nàng hơi nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Chẳng lẽ, ngươi đối với cây thương này có hứng thú?"

"Xì xì, ngươi nói sai rồi, ta không có hứng thú với ngân thương này, mà là đối với ngươi có hứng thú." Giọng nói của nam tử trầm ổn, có một phen vận ý đặc biệt mê tình, thấy Mộc Thủy Vân biểu hiện kinh ngạc, liền chắp tay đi tới.

Đợi hắn đến gần Mộc Thủy Vân rốt cuộc thấy rõ dung mạo của hắn, đáy mắt chợt thoáng qua kinh diễm, nam tử này rất đặc biệt, diện mạo anh tuấn tràn đầy khí chất mạnh mẽ của nam nhân, mà hai mắt của hắn lại phá lệ ôn nhu, bất kỳ nữ tử nào cũng không học được loại nhu ý này, ngũ quan lập thể, góc cạnh rõ ràng nhưng không ngăn nổi ánh mắt tràn ngập nhu tình của hắn.

Mộc Thủy Vân nhảy dựng, ánh mắt của nam tử này không phải chỉ đối với nàng mới bày ra mà là từ lúc sinh ra đã mang theo nhu vận, việc này cùng với tính cách của hắn có quan hệ, nhưng một nam nhân lại có một đôi mắt ôn nhu hơn cả nữ nhân, sẽ chỉ làm cả người nàng nổi da gà, đẹp thì có đẹp, nhưng mang lại cảm giác quái dị cho nàng.

Ngay khi Mộc Thủy Vân còn đang suy nghĩ, nam tử kia đã đi tới trước mặt nàng, hai tay ôm ngực, cười nói: "Nhìn từ trực diện, ngươi quả thật rất đẹp."

Mộc Thủy Vân lùi về phía sau một bước, vẻ mặt bình thản: "Ta có đẹp hay không, không liên quan gì tới ngươi đi. Nếu như ngươi muốn cây thương này, cứ việc cầm đi, dù sao ta không có hứng thú tranh đoạt với ngươi."

"Ngươi sợ ta?" Nam tử giống như muốn đùa giỡn, khóe môi trước sau vẫn là ý cười, hắn rất thưởng thức mỹ nữ bình tĩnh như vậy, đáng tiếc, nàng lại là Túc chủ Huyết Phật châu.

"Không phải sợ ngươi, mà là muốn rời xa ngươi." Mộc Thủy Vân cũng có tiếu ý đồng dạng, không giống với vẻ trêu đùa của nam tử mà là nhàn nhạt, cảm giác nhìn không thấu được, mặc dù nam tử này che giấu rất tốt, nhưng nơi này là núi Tiêu Dao, tiên linh khí một khi phóng thích ra sẽ khiến cho chân khí của tu vi giả bùng nổ, bất luận hắn cực lực che giấu như thế nào thì nàng cũng có thể cảm ứng được, tu vi thánh cấp đỉnh cao, quả thật có thể uy hiếp nàng.

Đang suy nghĩ, trên trời đột nhiên tụ tập tường vân, Mộc Thủy Vân hí mắt nhìn lên, nam nhân kia đã đưa tay nắm cán thương, ngân thương kia đang tỏa ra ánh sáng, tựa như sức hút cực mạnh, hất tung bụi cỏ đá vụn, xoay tròn bay lượn.

Mộc Thủy Vân oán thầm, còn nói không phải là vì cây thương, hành động của hắn đã nói rõ tất cả, hắn đã sớm nhìn chằm chằm ngân thương này.

Bầu trời biến ảo, ngân thương toả sáng, khiến mái tóc của nam tử bay phấp phới, lại có một vẻ đẹp khác thường, hắn không để ý tới ánh nhìn chăm chú của Mộc Thủy Vân, ánh mắt mang theo hưng phấn, tuy nói thánh cấp tu vi là không thể giá ngự thần khí thiên địa, nhưng hắn có thể đem nó rút ra trước, sau này khi tu vi tăng lên, sẽ khế ước.

Không ngừng cố gắng ~