Tà Minh Chi Giới

Chương 125




Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)

Mộc Thủy Vân và Tuyết Phong liếc mắt nhìn nhau, xem ra bữa cơm này chung quy là không cách nào ăn yên tĩnh rồi, hiếm thấy có hảo tâm tình, lại bị nam nhân vô liêm sỉ này làm hỏng, kêu nhiều cấm vệ đến như vậy, là muốn dỡ bỏ tửu lâu sao?

Tuyết Phong híp mắt cười, rồi miễn cưỡng làm ổ trong lòng Mộc Thủy Vân, hưởng thụ ấm áp chốc lát, đối với cấm vệ toả ra khí tức xơ xác, căn bản không để ở trong lòng, nếu nam tử này cố ý muốn chết, nàng sẽ động thủ, tiễn hắn một đoạn, nhưng giờ khắc này, nàng chỉ muốn xem trò vui.

Mộc Thủy Vân ôm Tuyết Phong, đầu ngón tay khinh niệp một sợi tóc bạc trước ngực nàng, cười nhạt nói: "Công tử đây là ý gì?"

Đoạn Trình tới trước cấm vệ, hai tay ôm ngực, âm trắc nói: "Lúc nãy dễ bàn dễ thương lượng mời các ngươi đến Phủ Thừa tướng làm khách, các ngươi không muốn. Như vậy, ta chỉ có thể làm lớn chuyện triệu cấm vệ thôi. Cho tới nay ta đều rất phản cảm quyền thế, nhưng hôm nay, ta phát hiện có quyền cũng là một chuyện tốt. Chí ít, nó có thể giúp ta đoạt được mỹ nhân."

Mộc Thủy Vân than thở: "E là không thể như ngươi mong muốn."

"Mời hai vị cô nương xinh đẹp về Phủ Thừa tướng." Tròng mắt âm lệ của Đoạn Trình bắn ra đốm lửa nồng nặc, sau khi hắn ra lệnh một tiếng, cấm vệ ngoài cửa chia làm hai tốp, hệt như thủy triều đánh về phía hai cô gái.

Bộp một tiếng! Đầu cấm vệ quân nhất thời đau xót, như bị kim đâm, tất cả đều cúi đầu rống lên.

Đùng đùng... Hai tiếng vang cực kỳ rõ ràng, mọi người phảng phất nhìn thấy hai hư ảnh, hoàn hồn, liền thấy trên gương mặt Đoạn Trình có thêm hai dấu tay, hai bên trái phải, có thể nói là đối xứng, tuấn nhan lập tức sưng đỏ một mảnh, mơ hồ lộ ra tơ máu, tê, thật đau, nhìn đều thấy xót ruột.

"Sao lại thế!" Đoạn Trình nổi giận đùng đùng, quanh thân một luồng khí thuần khiết màu vàng bắt đầu cháy rực, như một tia liệt diễm tráng kiện, khủng bố bốc lên.

Mộc Thủy Vân hơi kinh ngạc, nguyên lai là hắn có tu vi, xem ánh vàng thiêu đốt, hẳn là thánh cấp đỉnh cao, đáng tiếc, tôn cấp đỉnh cao nàng còn chưa để vào mắt, nói chi là thánh cấp, vừa muốn ra tay, lại bị Tuyết Phong ngăn cản.

Một tiếng quát ác liệt truyền vào: "Làm càn! Một tên mưu sĩ nho nhỏ của Phủ Thừa tướng, lại dám vô lễ với Quận chúa, ta xem ngươi là ăn gan hùm mật gấu rồi."

Âm thanh chói tai tàn nhẫn nhiếp hồn, mọi người càng đau xót, cảm giác chẳng khác nào kim đâm, ngũ tạng lục phủ mơ hồ đau đớn, suýt nữa cùng nhau thổ huyết.

Ầm ầm ầm! Tất cả cấm vệ quân đứng ngoài cửa đều không cánh mà bay, trong chớp mắt biến mất ở phía chân trời.

Nam tử nhiếp thả hơi thở lạnh như băng, lướt qua bên người Đoạn Trình, cũng không nhìn hắn cái nào, trực tiếp quỳ gối trước mặt Mộc Thủy Vân, chắp tay nói: "Thuộc hạ tới chậm, xin Quận chúa trách phạt."

"Quận chúa? Chuyện gì thế này?"

"Triều đại từ khi khai quốc tới nay, chưa từng nghe nói có Quận chúa. Sao nam tử này lại một mực cung kính xưng hô cô gái kia là Quận chúa chứ?"

Mọi người ngạc nhiên không thôi, tất cả đều bắn ánh mắt về phía Mộc Thủy Vân, ở Phụng Thiên, căn bản không có Quận chúa, Công chúa thì có hai người, vị mỹ nữ Quận chúa này là từ đâu tới?

"Quận chúa?" Tuyết Phong nhếch mày một cái, híp mắt nhìn chằm chằm Mộc Thủy Vân, thấy mặt nàng từ kinh ngạc đến hiểu rõ, cuối cùng biến thành bất đắc dĩ, trong lòng đã nắm chắc, nói vậy là Diệp Cổ một tay bày ra, cái gì Quận chúa không Quận chúa, không phải muốn lưu Thủy Vân ở lại hoàng cung sao, mục đích gì, thì từ lâu đã rất rõ ràng, dòm ngó Thủy Vân, còn dòm ngó trắng trợn như vậy, làm sao sẽ có chuyện đó.

Mộc Thủy Vân lẳng lặng nhìn nam tử quỳ gối trước mặt, hắn là thuộc hạ của Diệp Cổ, còn là thống lĩnh cấm vệ quân đã hai lần giúp đỡ nàng ở Dược Tiên Cốc và hồ Phong Ngọc, nàng nắm chặt tay Tuyết Phong, bình thản nói: "Ngươi đứng lên đi."

"Thuộc hạ Phong Trú, lập tức xử trí phường vô lễ cho Quận chúa." Phong Trú cung kính đứng lên, ánh mắt lăng ngạo liếc nhìn Đoạn Trình sững sờ ở cửa, năm ngón tay khẽ mở, một đoàn kim quang mãnh liệt mạnh mẽ đánh tới.

Phịch một tiếng! Một tiếng hét thảm đều không có, thân thể Đoạn Trình trực tiếp bay ngược y như diều đứt dây, biến mất ở phía chân trời.

Phong Trú lần thứ hai chắp tay: "Thuộc hạ hôm nay ngẫu nhiên đi ngang qua Tĩnh Vân Lâu, không ngờ lại gặp phải Quận chúa. Xin mời Quận chúa về vương phủ, Vương gia thấy ngài, nhất định sẽ rất cao hứng."

Mộc Thủy Vân hơi động, giờ khắc này về vương phủ chính là muốn tiếp nhận nghi thức sắc phong, Diệp Cổ biết được nàng xuất hiện ở kinh đô, nhất định trăm phương ngàn kế muốn nàng tiến cung, trước kia nàng cũng đã đáp ứng đi hoàng cung, nếu đã như thế, hành trình tới Dược Tiên Cốc e là phải dời lại.

Tuyết Phong vỗ nhẹ tay nàng, trong ánh mắt hiện ra thâm ý.

Mộc Thủy Vân tự nhiên hiểu rõ ý của nàng, Linh hồn nguyên châu ẩn bên trong hoàng lăng, hoàng cung đương nhiên phải đi một chuyến, hiện nay nàng có thân phận Quận chúa làm việc tất sẽ thông suốt, muốn nhờ Hoàng đế mở ra hoàng lăng, không khó lắm.

Thấy Phong Trú đang cung kính khom người, Mộc Thủy Vân tay trắng khinh thác, một luồng gió bay qua, nâng hắn dậy: "Được rồi, ta liền cùng ngươi đi vương phủ một chuyến."

Phong Trú đại hỷ, lập tức tiến lên dẫn đường.

Mộc Thủy Vân và Tuyết Phong tay nắm tay, theo hắn đi tới Kính Vương Phủ.

Tất cả mọi người trong Tĩnh Vân Lâu đều không dám thở, nơm nớp lo sợ nhìn theo vị nam tử mặt lạnh kia và hai vị nữ tử thiên tiên rời đi, trong lòng càng là khủng hoảng cùng kinh ngạc, đây thật sự là Quận chúa? Hơn nữa nghe bọn họ nói, là muốn tới vương phủ, hiện nay chỉ có một vị Vương gia, vậy thì là Kính Vương gia, e sợ việc này là thật.

Xuân về hoa nở, cảnh sắc an lành.

Gió nhẹ chập chờn phất qua nộn liễu nhẵn nhụi, trong rừng tùng vờn quanh có một tòa phủ đệ thật hùng vỹ, cửa lớn màu đỏ mở ra, hai nữ tử phong thái như tiên, vừa bước qua bậu cửa, một tia thanh phong thanh nhuận đi kèm hương hoa thấm ruột thấm gan bay vào chóp mũi.

Mộc Thủy Vân híp mắt nhìn đình đài lầu các cách đó không xa, có núi giả vờn quanh, thuỷ tạ điêu lan, ba quang xinh đẹp tuyệt trần, mái che hình vòm, dưới ao sen trắng nở mỹ mãn tỏa ra mùi thơm ngát, một phong cảnh du tĩnh phong nhã, cười nhạt: "Khí khái trang nhã, trang nghiêm tú lệ. Kính Vương Phủ, quả thật là địa phương mỹ lệ."

"Thủy Vân, đa tạ lời khen của nàng." Một tiếng cười từ tính nhàn nhạt truyền tới, gió nhẹ thổi cẩm hoa nhuyễn bào của hắn, đón gió lay động, tóc lăng ngạo bay loạn, bên môi phác hoạ độ cong dưới ánh hào quang chiếu rọi, tuyệt mỹ mà cao ngạo, nam tử lẳng lặng đi tới, mỗi một bước đều cực kỳ trang nhã, khí phách vương giả trời sinh phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Tuyết Phong nhíu mày, tư thái lười biếng đứng bên cạnh Mộc Thủy Vân, một đôi mâu yêu dị liền nhàn nhạt nhìn nam tử đang tới gần, lần trước ở Vạn Lý Sơn Trang vội vã vút qua, nàng biết được hắn chính là Kính vương Diệp Cổ đương triều, không ngờ hôm nay nhìn gần, đúng là có chút ý vị lăng bá, đây chính là phong độ vương giả trong truyền thuyết.

Ngọn gió lưu luyến gợn sóng, sóng nước lấp loáng bên trên bích thuỷ, khẽ vuốt bích liên trắng như tuyết, tô điểm tất cả hào quang.

Diệp Cổ đi tới bên người Mộc Thủy Vân, mâu quang thâm tình liền tỉ mỉ nhìn dung nhan của nàng, lo lắng dưới đáy lòng cuối cùng cũng dỡ xuống, nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì là tốt rồi."

Mộc Thủy Vân chớp mắt, lạnh nhạt nói: "Đa tạ Vương gia lo lắng."

Một cánh tay đột nhiên ôm lên eo nhỏ, Mộc Thủy Vân run run, trong lòng xẹt qua một tia nhu tình.

Tình cảnh này làm cho Diệp Cổ kinh ngạc, nhìn kỹ nữ tử áo đen, suy ngẫm trong lòng, thân hình của nàng vì sao quen thuộc như thế, dường như ở nơi nào gặp qua.

Có điều, khí chất của nữ tử áo đen này, đúng là làm tâm hắn chấn động, trong lười biếng lộ ra hào hiệp, tóc bạc hoa lệ theo gió tán động, tấm ngọc cụ trong suốt kia tăng thêm một phần thần bí cùng xa hoa cho hình tượng của nàng, áo choàng này rất phổ thông nhưng lại giúp hiển hiện đường cong ưu mỹ mê người, nàng không cần tư thái, chỉ yên lặng đứng đó, dưới cơn gió xuân phủ nhuận, liễu diệp tung bay, nàng chính là phong cảnh hoàn mỹ nhất bên trong bức hoạ.

"Xin chào Kính vương." Bên môi Tuyết Phong lộ ra một tia lãnh đạm, đối với nam nhân này, nàng vốn không muốn lưu ý quá nhiều, nhưng ánh mắt hắn xem Thủy Vân khiến nàng không thoải mái lắm, thật sự là trong lòng phiền chán, nàng không hào phóng như vậy, có thể cho phép người khác dòm ngó nữ nhân của nàng, không giống tình huống trước đó giữa Nguyệt Lạc và Thanh Linh, dù sao hai người bọn họ quen biết sớm, Thủy Vân ở trên đời này cũng chỉ có nàng, nàng tuyệt không cho phép có nửa điểm ngoài ý muốn phát sinh.

Nghĩ tới đây, cánh tay Tuyết Phong siết hông Thủy Vân càng thêm chặt trắng trợn tuyên cáo quyền sở hữu.

Diệp Cổ càng giật mình, mày kiếm hơi nhíu lên, hắn tự nhiên nhìn thấy cánh tay Tuyết Phong ôm lấy eo Thủy Vân, nghi hoặc, hai cô gái thân cận như vậy cũng chẳng có gì, nhưng vì sao trong lòng hắn lại có một sự dị dạng, luôn cảm thấy hai người không đơn giản như vậy, khóe môi giương lên, mỉm cười: "Còn không biết vị cô nương này xưng hô thế nào?"

"Tuyết Phong." Thanh âm Tuyết Phong rất nhẹ, hệt như thanh phong phất qua.

Mộc Thủy Vân giải thích: "Nàng là bằng hữu của ta, cũng là ân nhân của ta."

Còn là người yêu của ta. Câu nói này Mộc Thủy Vân ẩn ở đáy lòng, đương nhiên sẽ không nói rõ.

"Ân nhân..." Diệp Cổ lập tức tỉnh ngộ, hắn đã nói vóc dáng của Tuyết Phong rất quen thuộc, nàng không phải cao thủ tiên cấp đã cứu Thuỷ Vân ở Vạn Lý Sơn Trang hay sao, tuy rằng lúc đó thoáng một cái đã qua, nhưng mái tóc bạc hoa lệ đó, thủy chung lái đi không được, hiện tại vừa nghĩ, thật đúng quá.

Diệp Cổ cười nói: "Tuyết Phong cô nương, đa tạ ngươi khi đó cứu giúp, Thủy Vân mới có thể bình yên vô sự, bổn vương nhất định thâm tạ. Chúng ta không nên đứng ở đây, đi vào trước rồi nói sau."

Tuyết Phong trầm ngâm, cám ơn hay không cám ơn, không tới phiên hắn, nữ nhân của nàng, nàng tự nhiên sẽ bảo vệ tốt.

Mọi người vào chính sảnh, Phong Trú lập tức sai người chuẩn bị trà bánh, rồi cung kính lui xuống.

Diệp Cổ vén bào phục ngồi ở chủ tọa, mỉm cười nhìn Mộc Thủy Vân, nói nhỏ: "Sự tình ở hồ Phong Ngọc bổn vương đã biết được, Phục Ma Phổ chung quy là của nàng, đây là ý trời. Chỉ tiếc con Hắc Kỳ Lân đáng ghét kia đã chạy trốn mất, nếu để cho bổn vương tra ra người bí ẩn kia là ai, tất nhiên sẽ không buông tha."

"Vương gia không cần vì việc này mà làm lớn chuyện đâu, ta đối với con Hắc Kỳ Lân kia căn bản không có hứng thú. Chỉ sợ, người bí ẩn kia đến, là có ý đồ không tốt. Huống hồ..." Mộc Thủy Vân nói đến đây, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tuyết Phong, người sau lập tức nhíu mày, trong con ngươi lộ ra hỏi dò.

Phong nhi ghen tuông hảo đáng yêu nha *ôm hôn*