Tà Minh Chi Giới

Chương 124




Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)

Đợi tất cả mọi việc xong xuôi, nàng sẽ đi Thất Tiên Phong cho sư phụ một câu trả lời, nghĩ tới đây thì nặng trĩu thở dài một hơi.

Eo bị một đôi tay ôn nhu ôm lấy, mùi thơm mát lạnh xông nức mũi, Mộc Thủy Vân ngẩn ra nghiêng đầu cười nhẹ, đối diện là một đôi mắt màu nâu yêu mị.

Tuyết Phong hôn khoé môi đang cười kia một cái, ôn nhu nói: "Vì sao lại ở chỗ này thở dài?"

Mộc Thủy Vân nhếch mày một cái, nghiêng mặt, ánh mắt xa xăm nhìn núi sông cẩm tú, thanh đạm nói: "Không có gì, chỉ là cảm khái thiên nhiên tươi đẹp mà thôi."

"Nàng cảm khái, có phải quá nhàm chán không? Có tâm tình cảm khái tự nhiên, vì sao không nhìn ta? Để ta cô đơn một người, nàng nỡ lòng nào?" Tuyết Phong nắm chặt hai cánh tay, vây ôm Mộc Thủy Vân gắt gao trong lòng, mấy ngày nay hai người ở chung rất hòa hợp, nhưng có một tí không được hoàn mỹ, đến buổi tối, Thủy Vân đều ẩn núp nàng, kiều thê gần trong gang tấc, nhưng không thân cận được, điều này làm cho nàng có chút lo lắng.

Mộc Thủy Vân nhảy dựng, nhẹ nhàng xoa tay nàng, nói: "Xin lỗi."

"Sao lại nói xin lỗi? Lẽ nào nàng làm sai chuyện gì?" Tuyết Phong híp mắt nhìn nàng, dung nhan trước mắt nhu mỹ, phía sau đồng mâu thâm thúy kia là màu đỏ tinh xảo, tâm nàng run lên, hôn lên bờ môi nhu nhuyễn kia.

Mộc Thủy Vân hít sâu một hơi, nghiêng đầu tránh né đôi môi Tuyết Phong, khí lưu nôn nóng kia lại tuôn ra từ đan điền, lẩn trốn trong kinh mạch, nàng chỉ cảm thấy trong đầu loáng một cái, tròng mắt đỏ như máu như ẩn như hiện, lông mi run lên, nàng vội vàng đè hai vai của Tuyết Phong, kéo dài khoảng cách với nàng, ngữ khí tận lực ôn hòa: "Phong nhi, sắp đến giữa trưa rồi, chúng ta hãy xuống lầu dùng cơm đi."

Tâm Tuyết Phong trầm xuống, Thủy Vân làm sao vậy? Kéo bàn tay đang đặt trên vai xuống, vuốt nhẹ, cười nói: "Được, ta và nàng xuống dưới ăn cơm. Mấy ngày nay chỉ ở trên lầu, khó tránh khỏi cảm xúc bị đè nén. Giờ khắc này, dưới lầu hẳn là rất náo nhiệt, cũng nên xuống thay đổi tâm tình."

Thông cảm của Tuyết Phong càng khiến Mộc Thủy Vân hổ thẹn, nàng trầm ngâm chốc lát, bất đắc dĩ cười cười, liền cùng Tuyết Phong đi xuống lầu.

Ngón tay nhỏ dài loáng một cái liền đem ngọc diện* đeo ở trên mặt, ngân ti** giống như gấm vóc bay trong gió, mềm mại hoa trường, khi hai người xuống lầu, mắt mọi người lập tức sáng lên, dáng dấp sững sờ, con ngươi suýt chút nữa lọt ra ngoài.

*mặt nạ bằng ngọc

** tóc bạc

"Đẹp quá!"

"Mẹ ơi, Tĩnh Vân Lâu này đúng là ngọa hổ tàng long, ngay cả mấy thiên tiên cô nương cũng đến đây ăn, quả thật là đệ nhất tửu lâu."

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm hai nữ tử khí chất thoát tục kia. Khí chất của nữ tử áo trắng xuất trần, mỹ nhan thuần khiết giống như gió xuân ấm áp, thư thích hào hiệp, một thân phong thái làm người ta kinh diễm như gặp được tiên nhân, một bộ bạch sam phổ thông được nàng mặc hiện lên sự hoa mỹ ung dung, liếc mắt nhìn đều sẽ cảm thấy tự ti mặc cảm.

Mà vị nữ tử áo đen đó thì càng không cần phải nói, tuy rằng dùng mặt nạ che mặt, không nhìn thấy được dung nhan của nàng, nhưng quanh thân nàng lại toả ra khí tức mờ ảo, như nói cho tất cả mọi người biết xinh đẹp không chỉ dựa vào dung nhan để đánh giá, còn là khí chất xuất phát từ nội tâm an lành thoát tục, chấn nhiếp tâm hồn, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Hai người ngồi ở trước bàn, Mộc Thủy Vân nhấc ấm trà lên, rót trà nóng ra, đem trà đưa đến trước mặt Tuyết Phong, cười nói: "Nàng nhìn nàng đi, không ló mặt ra, cũng có thể hấp dẫn, lọt vào mắt xanh của nhiều người như vậy, mặt nạ này quá nhỏ, chỉ có thể che khuất dung nhan của nàng thôi, không giấu được ý vị câu người trên người nàng, ta có nên đem nàng giấu đi? Miễn cho những kẻ tẻ nhạt kia dòm ngó."

Tuyết Phong thưởng thức chén trà, cảm thụ sự ấm áp bên trong nó, chóp mũi cũng đang hô hấp cổ mùi vị thơm ngát này, bên môi hiện lên ý muốn trêu chọc: "Không phải nàng cũng thế à, tấm dung nhan thanh thuần này bại lộ, khiến cho nhiều người quan tâm như vậy, nàng mới là người cần phải đem đi giấu."

"Vậy cũng không được, đem ta giấu đi, ai sẽ hầu hạ nàng nha." Mộc Thủy Vân mím môi cười, vừa định dựa sát vào Tuyết Phong nhưng khựng lại, đoan chính trở về chỗ ngồi, tự mình uống trà.

Hầu bàn đã sớm thuộc làu thực đơn do nàng liệt ra, cho nên nàng không cần phải nhọc lòng đi dặn dò. Ngược lại là với Tuyết Phong nàng nên giữ một khoảng cách nhất định, nàng không muốn mất đi ý chí rồi xúc phạm tới người bên cạnh.

Tuyết Phong rũ mi, lúc nãy rõ ràng cảm nhận được Thủy Vân muốn thân cận nàng, nhưng lại nhịn xuống, trong lòng thở dài, Thủy Vân, vì sao nàng muốn khống chế bản thân mình, buồn phiền mấy ngày nay lại bắt đầu kéo đến, ngửa đầu uống trà, hào hiệp như đang uống rượu.

Vì uống quá nhanh, nước trà theo đó chảy xuống dưới cằm, gợi cảm phong tình, quyến rũ rạo rực, thoáng chốc âm thanh hít thở gấp gáp vang lên, động tác mỹ nữ này uống trà hào khí như thế, thật là làm cho bọn họ mở mang tầm mắt.

Hai mắt một hoa bào nam tử ở gần đó híp lại, bưng chén rượu lên hướng hai người đi tới, lúc nãy trong nháy mắt đó, tim hắn thình thịch đập liên hồi, không nghĩ tới hôm nay ngẫu nhiên đi đến đây lại có thể gặp được một nữ tử đặc biệt như vậy. Thật là may mắn, tuy rằng dung nhan của nữ tử áo trắng thanh nhã mỹ lệ, nhưng khí chất so với vị nữ tử áo đen kia thì không bằng, nàng làm cho hắn nhiếp hồn động phách. Hắn chưa chủ động bao giờ, thế mà quyết định tiến lại gần.

Mùi rượu bồng bềnh bay loạn, nam tử đã đến trước mặt Tuyết Phong, đưa chén rượu về phía trước, tiếng nói thanh nhuận lộ ra một tâm tính u mê: "Cô nương phong thái nhã vận, tùy tính thung nhiên phú quý hào hoa, xin mời uống chén rượu này, chúng ta kết giao bằng hữu được không?"

Đối với nam tử đến gần này, Tuyết Phong giống như không thấy hắn, đem hắn để ở một bên, mặc cho bàn tay thon dài sạch sẽ kia nâng chén rượu, nàng bưng chén trà lên, uống một hớp, Mộc Thủy Vân bên cạnh cũng không để ý đến lời mời của nam tử, mà lại gắp rau cho Tuyết Phong, một bàn đầy món ăn đặc biệt đều dựa theo tiêu chuẩn ẩm thực của nàng, trình độ đầu bếp nơi này thật tốt, nếu không có nam tử này tới quấy rầy, mọi thứ sẽ càng tươi đẹp hơn.

Tất cả mọi người xung quanh ngượng ngùng cười trộm, hai nữ tử này đẹp như thiên tiên, loại nam tử phàm tục này cũng đòi dòm ngó, muốn mời uống rượu, quả thật là nằm mơ. Trong lòng một số nam tử như rơi xuống mấy phần thoải mái, may là không có tiến lại gần, bằng không, vừa tổn thất thể diện, vừa chọc mỹ nhân mất hứng, thật sự là không tốt.

Thấy Tuyết Phong không để ý tới hắn, dung nhan tuấn lãng của nam tử hơi mất bình tĩnh, đặt chén rượu trước mặt Tuyết Phong, bộp một tiếng, chén rượu nhất thời chia năm xẻ bảy, cả tầng lầu đều nồng nặc mùi rượu.

Tất cả mọi người đều không thể tin tưởng, nhìn khuôn mặt ám trầm của nam tử kia, lúc nãy dáng vẻ còn nho nhã lễ độ, thế nào liền nồi giận rồi? Chỉ thấy hắn khẽ cười một tiếng, chắp tay nói: "Ta cho rằng cô nương khiêm tốn ôn nhã, không cần phải đề cập thân phận. Chén rượu này không uống cũng được, nhưng ngươi nhất định phải đi theo ta một chuyến."

"Đi một chuyến, đi đâu nha?" Mộc Thủy Vân nâng chén rượu, nhàn nhạt nở nụ cười, nàng đã thấy khuôn mặt Tuyết Phong lạnh xuống, nhưng không lên tiếng, nơi này lập tức có án mạng, tính cách của Tuyết Phong nàng hiểu rất rõ, đối với loại nam tử không biết xấu hổ này, từ trước đến giờ nàng ấy không nương tay đâu, thậm chí ngay cả một ánh mắt khát máu cũng không cho nửa phần, nàng không muốn khi đang ở Tĩnh Vân Lâu mà lại làm lớn sự tình, chỉ có thể lên tiếng.

"Phủ Thừa tướng." Nam tử vuốt ve hoa bào, dáng dấp ngạo mạn hiển lộ hết, lại không biết, đây là vẻ mặt khiến người ta buồn nôn nhất.

Ba chữ "Phủ Thừa tướng" một khi nói ra, liền khơi dậy một làn sóng trong đám người, nam chưởng quỹ và hầu bàn liếc mắt nhìn nhau, cười khổ một tiếng, cuối cùng bọn họ đạ nhận ra thân phận của nam tử này, hắn là mưu sĩ của Thừa tướng Minh Khanh Vệ đương triều, Đoạn Trình.

Trở thành mưu sĩ, hơn nữa còn được Minh thừa tướng coi trọng như thế, Đoạn Trình tất nhiên có chút bản lãnh, hắn uống rượu, nhưng không yêu thích rượu, hắn có tiền, nhưng xem tiền tài là cặn bã, hắn có quyền, nhưng sẽ không lợi dụng quyền thế cho hắn thêm vinh quang, thứ duy nhất hắn thiếu hụt chính là nữ nhân, chiều nay ở Tĩnh Vân Lâu nhìn thấy hai vị nữ tử khí chất đặc biệt, làm sao lại buông tha cho thời cơ tốt như thế này được, ở trong hoàng thành này, thà đắc tội tiểu nhân, cũng không thể đắc tội Đoạn Trình.

Mắt Mộc Thủy Vân hờ hững xẹt qua một tia xem thường, khi sơ ngộ Nguyên Hải ở Tĩnh Vân Lâu, nàng đã xem qua một hồi phong ba tẻ nhạt, nhi tử của Thừa tướng đương triều là một tên sắc phôi, mưu sĩ của hắn cũng không phải thứ gì tốt, lại dám dòm ngó Phong nhi nhà nàng, có nên giáo huấn hắn một hồi hay không, để hắn biết khó mà lui đây.

Hai mắt Tuyết Phong híp một cái, vòng eo bị người ôm mạnh làm tâm nàng tràn ngập sung sướng, Thủy Vân, cuối cùng nàng vẫn là thân cận ta, nàng khống chế được sao?

Đoạn Trình vung tay lên, làm ra phong độ phiêu dật hào hiệp, nhưng ngôn ngữ lại là uy hiếp: "Phủ Thừa tướng mời, không người nào dám từ chối."

"Thật không, vậy bổn cô nương làm người thứ nhất từ chối, thế nào?" Ngón tay thon dài của Mộc Thủy Vân mở ra, một luồng quang hoa màu vàng lẳng lặng tỏa, lòng bàn tay nàng hướng về phía chén rượu bị hắn chia năm xẻ bảy kia ra, nhẹ nhàng phủ lên.

Một màn thần kỳ phát sinh, khi quang hoa biến mất, chén rượu bị đập vỡ kia hoàn hảo không chút vết nứt đặt trên bàn, tửu hương bị phân tán đều trở về trong chén, nửa phần cũng không biến mất.

Tất cả mọi người đều hít vào một hơi, con mắt suýt chút nữa rớt ra ngoài, bọn họ tận mắt thấy chén rượu này vỡ tan, làm sao khi được nữ tử này phủ qua, liền hoàn hảo không chút tổn hại gì cơ chứ? Coi như tu vi có cao cường, cũng khó có thể đem thứ vỡ vụn hợp lại với nhau, hơn nữa những giọt rượu văng tung tóe cũng được trút lại vào chén. Rõ ràng chỉ là một cái chớp mắt, loại bí pháp này, quả thật là chưa từng nhìn thấy.

Đoạn Trình chấn động, theo bản năng lùi về phía sau một bước, nghe nữ tử nhỏ nhẹ, ngữ khí chậm rãi cảnh cáo: "Ta có thể biến chén rượu này trở về nguyên trạng, thì cũng có thể phá nát nó lần thứ hai. Ngươi giống như những giọt rượu kia, tuy rằng mùi thơm nồng nặc, nhưng thủy chung đều bị vây ở bên trong chén rượu. Bốn phía không đường ra, chỉ có một con đường chết."

Thật không nghĩ tới nữ tử này lại là một cao thủ, tim Đoạn Trình hung ác, lập tức vỗ tay, mấy tiếng vang thoáng chốc chấn động lỗ tai mọi người, bọn họ giật mình nhìn ngoài cửa, hơn trăm tên cấm vệ sớm bao vây toàn bộ Tĩnh Vân Lâu, một con ruồi đều rất khó bay ra ngoài, chỉ vì hai nữ tử này, Đoạn Trình không tiếc trong hoàng thành, dưới chân thiên tử, làm lớn chuyện.

Dạo này bận như cờ hó:'(