Tà Minh Chi Giới

Chương 121




Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)

"Thủy Vân, ta nghe nói ngươi sắp đi. Vì sao đi nhanh như vậy, ở lại thêm mấy ngày nữa đi." Hoa Ngưng chăm chú nhìn khuôn mặt của Mộc Thủy Vân, đôi mắt đỏ ngầu ấy phảng phất ẩn hàm một sức hút trí mạng, làm cho lòng nàng càng trầm luân vào trong đó hơn, khó kiềm chế được.

"Ngưng nhi."

Một tiếng hô đó giống như tiếng chuông trang nghiêm đánh vào trong đầu, thần trí của Hoa Ngưng trở về, lập tức sợ hãi. Lúc nãy nàng giống như bị ma nhập, mê man nhìn chằm chằm vào mắt Thủy Vân, may là sư phụ đúng lúc đánh tỉnh nàng, bằng không, nàng sẽ chìm vào trong biển sâu vô tận, khó có thể thoát thân.

"Mộc cô nương, lâu rồi không gặp, ngươi vẫn khỏe chứ?" Thanh Yên nhẹ giọng nở nụ cười, nhưng trong lòng giật mình. Tu vi của Hoa Ngưng không đủ, căn bản khó chống lại tôn cấp đỉnh cao, đối với oán khí ngưng tụ bên trong huyết mâu nhiếp hồn này, nàng dĩ nhiên không thể chống đỡ được.

"Thanh Yên cư sĩ, vì lần trước được ngài bảo vệ, ta mới có thể bình yên. Ân tình của Thiên Huyền Môn, Thủy Vân sẽ nhớ kỹ trong lòng." Mộc Thủy Vân hướng nàng thi lễ, màu máu sáng rực trong con ngươi đã ẩn đi, khôi phục lại bình thường.

Cánh tay của Tuyết Phong vòng qua eo Mộc Thủy Vân, đạm mạc nói: "Chúng ta nên cáo từ."

Hoa Ngưng vẫn không nỡ bỏ, nhưng lại kiêng kỵ ánh mắt của sư phụ. Ánh mắt này nói rõ là không thích, tận mắt nhìn đến cánh tay ôm bên hông Thủy Vân, thân mật gần kề như vậy, các nàng đúng là có tình a. Mặc dù đã thấy như thế, nàng vẫn không nhịn được hỏi: "Thủy Vân, lúc nào thì chúng ta có thể gặp mặt lại?"

"Lần sau lúc xuân về hoa nở." Mộc Thủy Vân cười nhạt, quay đầu nói: "Sư phụ, tạm biệt."

Liếc nhìn Mặc Thiên đang trầm mặc, Mộc Thủy Vân và Tuyết Phong tay nắm tay rời đi.

Ánh mắt Hoa Ngưng dõi theo bóng lưng của Mộc Thủy Vân đang dần biến mất, cảm giác mất mát to lớn đè ép khiến nàng thở không nổi.

Thanh Yên nhẹ giọng nói: "Nên kiềm chế."

Trong lòng Hoa Ngưng run lên, kiềm chế, nàng làm sao có khả năng kiềm chế đây, không có Thủy Vân thì có sư phụ, sau này làm sao có thể tu luyện?

Thủy Vân cuối cùng cũng đi rồi, Tử Vân Trúc thất lạc thở dài, không nghĩ tới chỉ có thể gặp Thủy Vân trong thời gian ngắn như vậy, có điều, nàng không có chuyện là tốt rồi.

Bởi vì còn phải chạy về Thất Tiên Phong xử lý chuyện quan trọng, Tử Vân Trúc ngồi một tí, liền cáo từ rời đi.

Nắng ấm xuyên thấu qua tầng mây trắng tinh khiết, chiếu thẳng xuống, dát lên cung điện nguy nga một tầng sáng thánh khiết.

Cấm vệ quân mặc giáp trụ tận trung chức trách bảo vệ mỗi một ngóc ngách hoàng thành. Tòa cung đình khổng lồ như một mê cung tinh xảo, đi tới đi lui ba ngày ba đêm cũng chưa chắc có thể đi hết một phần ba. Năm đó, Mộ Dung thị từ lâu đã mục nát, thay vào đó là Phụng Thiên Triều, mà chính giữa cung điện tráng lệ lộng lẫy vàng son này, là Phụng Thiên Điện, thủ điện của đương kim Thánh thượng Diệp Minh Lãng.

Diệp Minh Lãng ngồi trên long ỷ, ngón tay thon dài vuốt ve Bàn Long hoàng kim trên tay vịn, một bộ cẩm bào nhũ bạch bao vây dáng người thon dài hoàn mỹ, nhưng nó không che giấu được sự uy nghiêm lẫm liệt của hắn. Tóc dài nhu thuận đoan chính được cột lên đỉnh đầu, dùng một ngọc trâm cố định lại, một ít sợi tóc uyển chuyển như thác nước rối tung ở đầu vai, khiến hắn không giận mà tự uy, biểu lộ phong thái từ lúc sinh ra đã có của bậc đế vương, mắt phượng hẹp dài nhắm lại, tiếng nói đặc biệt trong trẻo: "Cổ, sự tình ở hồ Phong Ngọc, đệ thấy thế nào?"

Diệp Cổ cúi đầu, vuốt áo choàng, ngữ khí hững hờ: "Hoàng huynh, sự kiện lần này bị Hiến Thành hầu gây khó dễ. Nếu không phải hắn tham vọng muốn khế ước được thần thú Kỳ Lân, sự tình cũng không biến thành tình trạng như ngày hôm nay. Hiện tại các môn phái trên đại lục đều xem hoàng thất y như chuyện cười, đường đường Hiến Thành hầu, lại cùng Vương gia đương triều đối nghịch. Mặt mũi của hoàng gia, đã bị Tư Đồ Liên Thành đánh mất hết."

"Ai, trẫm đã hạ chỉ bắt hắn đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm rồi, trẫm không đồng ý, không được tự tiện rời khỏi Hầu phủ. Xử phạt như vậy, Hoàng đệ có hài lòng?" Diệp Minh Lãng mỉm cười nhìn Diệp Cổ, hắn chỉ có một Hoàng đệ, chiều nay Tư Đồ Liên Thành ỷ vào che chở của Thấm nhi dám cùng Cổ đối nghịch, hắn làm sao không biết, lúc này mới hạ chỉ xử trí.

Diệp Cổ cười, dung nhan tuấn lãng hiển lộ hào quang thản nhiên, chắp tay: "Đa tạ Hoàng huynh."

"Được, hết giận là tốt rồi. Vậy thì nói tiếp, vị nghĩa muội tuyệt đại phong hoa kia của đệ, làm sao?" Diệp Minh Lãng híp mắt lại, ngón tay chơi đùa với viên Kim Phượng Lưu Ly được chế tác cực kỳ tinh tế, trong lòng có chút ngạc nhiên đối với vị nghĩa muội mà Diệp Cổ đã nói lúc trước.

"Nếu Hoàng huynh đã đề cập đến việc này, Cổ khẩn cầu Hoàng huynh có thể sắc phong Thủy Vân làm Quận chúa, được không?" Diệp Cổ vén vạt áo choàng, quỳ gối xuống, vẻ mặt trịnh trọng làm cho Diệp Minh Lãng giật mình.

Diệp Minh Lãng đặt Kim Phượng Lưu Ly lên bàn, khuynh thân về phía trước cẩn thận nhìn vẻ mặt biến hóa của Diệp Cổ, được một lát liền cười nói: "Lúc trước trẫm cũng từng nghe qua chuyện của Mộc Thủy Vân, thật là khiến trẫm mở mang tầm mắt. Nàng lấy sức mạnh của một người đùa giỡn Thanh Vũ Lâu, tương cứu số mệnh bị huyết tẩy của các đại kiếm phái. Hơn nữa, Dịch Tâm phương trượng cũng khen nàng không dứt miệng, nói cô gái này rất có duyên với Phật. Hơn nữa lúc ở Vạn Lý Sơn Trang, đệ không tiếc bảo vệ nàng, còn cùng Tư Đồ Liên Thành ra tay đánh nhau, chút tình ý này thật sự đáng quý. Cổ, đệ nhất định muốn trẫm sắc phong nàng làm Quận chúa à, không phải Kính vương phi?"

Trong lòng Diệp Cổ rung động, ba chữ "Kính vương phi" thật sự lay động tâm can của hắn. Đáng tiếc, tính cách của Thủy Vân hắn hiểu rất rõ, nàng không thỏa hiệp với hoàng quyền, nếu lấy hoàng quyền đến ép nàng, nàng nhất định trốn tránh. Lúc đó muốn chữa cũng không kịp, hắn không muốn mất đi Thủy Vân, hắn muốn nàng cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của hắn.

Sắp xếp lại ý nghĩ, Diệp Cổ mím môi cười: "Đa tạ ý tốt của Hoàng huynh. Thủy Vân không giống những cô gái khác, nàng sẽ không bị hoàng quyền ràng buộc, lại càng không ham muốn địa vị vinh quang. Nàng là một nữ tử rất hờ hững tùy tính, nàng muốn một cuộc sống nhu phong như thơ tình họa ý. Đáng tiếc, đệ không ngăn nổi sự nhớ nhung đối với nàng, người là phàm tục, quyền là dung tục, tĩnh là thoát tục. Tuy rằng biết được ước muốn của nàng, nhưng đệ vẫn không thoát khỏi được tục trần, muốn chiếm nàng làm của riêng. Không bằng, đệ giữ nàng lại bên người, năm rộng tháng dài, đệ nhất định sẽ dùng chân tình cảm động nàng."

"Không nghĩ tới đệ lại si tình như thế, thật là làm cho trẫm nhìn với cặp mắt khác xưa." Diệp Minh Lãng thở dài một tiếng Hoàng đệ này của hắn lại là một người si tình, hắn không khỏi hiếu kỳ Mộc Thủy Vân đến tột cùng làm như thế nào để lấy được lòng Cổ, dùng dung nhan xinh đẹp tuyệt đỉnh mê hoặc hay dùng sắc dục mê tình câu dẫn, những thứ này đều làm hắn kinh ngạc.

Thấy vẻ mặt của Diệp Cổ vẫn nghiêm túc như vậy, biết hắn là thật lòng, Diệp Minh Lãng đột nhiên cười sang sảng một tiếng, vỗ tay nói: "Được. Nếu Hoàng đệ đã có ý, như vậy trẫm nhất định sẽ tác thành cho đệ. Trẫm lập tức hạ chỉ sắc phong Mộc Thủy Vân làm Quận chúa hoàng triều, địa vị chỉ ở dưới đệ."

"Đa tạ Hoàng huynh tác thành." Diệp Cổ mừng rỡ, lập tức dập đầu.

"Mặt khác liên quan tới việc lúc trước trẫm ở Kinh Luân Tự dâng hương, Dịch Tâm phương trượng suy tính ra được ba tháng sau hoàng lăng sẽ có biến động. Hoàng lăng chính là mạch máu của toàn hoàng thành, nếu nó dao động, e sợ hoàng thất sẽ có bất trắc." Diệp Minh Lãng chân chính lo lắng lại là chuyện này, hoàng lăng là nơi cực kỳ bí ẩn. Sau khi phá tan Mộ Dung thị ba trăm năm trước, liền đem hài cốt Mộ Dung thị chôn giấu bên trong hoàng lăng, cũng đem cỗ ai oán khí kia trấn áp bên trong linh đường, trăm năm qua vẫn tường an vô sự, sao đột nhiên lại phát hiện có dị biến đây, lúc đó Dịch Tâm ngôn từ phi thường nghiêm túc, nhất định có chuyện lạ, không thể không phòng.

"Lẽ nào di hài Mộ Dung thị có biến cố? Cỗ oán lực kia rất khổng lồ. Năm đó, nếu không có Phất Tịnh đại sư của Kinh Luân Tự trợ giúp trấn áp, e là sẽ không dễ như vậy đạp đổ Mộ Dung thị. Bây giờ hoàng lăng dị biến, phỏng chừng là cỗ oán khí chưa tiêu tan quấy phá." Diệp Cổ cũng lo lắng, nhưng lại nghĩ đến một chuyện khác, liền hỏi: "Viên Linh hồn nguyên châu kia không phải ở bên trong hoàng lăng trấn áp oán khí sao? Làm sao có thể rung chuyển được?"

"Linh hồn nguyên châu vốn là tà vật sao có thể so với Phật quang? Lâu dài bị oán khí ăn mòn, khó bảo toàn sẽ không kích phát tà khí ở bên trong. Nếu như bọn nó liên hợp lại, dù hoàng lăng có là thành đồng vách sắt, tất nhiên cũng sẽ bị nguồn sức mạnh này đột phá. Cổ, trẫm đã triệu Dịch Tâm tiến cung, ngày mai bãi giá đi hoàng lăng thăm dò trước." Diệp Minh Lãng khẽ vuốt mi, nhất định phải mau chóng thi hành đối sách, bằng không hoàng triều sợ sẽ có rung chuyển lớn.

"Hãy để Hoàng đệ bồi ngài đồng thời vào hoàng lăng." Diệp Cổ phất tay áo, chắp tay lại.

Diệp Minh Lãng mỉm cười nói: "Không phải đệ muốn đi tìm nghĩa muội mà đệ tâm tâm niệm niệm sao, chuyến này đệ không cần theo."

"Được rồi, có Dịch Tâm phương trượng cùng đi, chắc chắn không có chuyện gì, đệ cũng yên lòng." Diệp Cổ đáp ứng, nghĩ đến Phong Trú hồi bẩm, hẳn là ngay tức khắc chạy tới hồ Phong Ngọc.

Kinh đô hoàng thành, chính là thành trì phồn hoa nhất đại lục.

Lúc này đúng là giữa trưa, gió xuân nhật noãn, mùi hoa thanh nhã bồng bềnh bay ra, một mảnh lá liễu đung đưa theo gió, lẻn vào bên trong ô cửa sổ được mở rộng.

Ngón tay tinh tế chạm nhẹ, lá liễu bồi hồi một chút liền bị bàn tay trắng nõn đỡ lấy, một tiếng cười lười nhác nhẹ nhàng vang lên: "Nàng xem phiến lá liễu này đi, màu xanh nhạt. Dưới ánh sáng mặt trời, mùa xuân ấm áp hài hòa, tượng trưng cho sự yêu mến của thiên nhiên, sinh mệnh càng phương hoa nha."

"Xì xì, lá liễu xanh nhạt, nhưng có chút thanh lịch đó. Được cánh tay trắng nõn của nàng nâng lên, trong nháy mắt, liền trở nên mỹ lệ. Sinh cơ ở khắp mọi nơi, nhưng chuyện tốt đẹp cầu cũng không được." Hai mắt Tuyết Phong thâm thúy, nụ cười yêu mị mềm mại nở trên môi, không khác gì xuân trì bích thủy, gợn lên từng tia tình cảm rung động.

Mộc Thủy Vân nhướn mày, một bên thưởng thức lá liễu, một bên vui vẻ: "Ta không nghĩ tới, nàng có thể nói ra được những lời ấy. Bên mép lau mật nha, học ai lời ngon tiếng ngọt vậy?"

"Nàng thích không?" Tuyết Phong ôm nàng vào lồng ngực, ngón tay nhẹ nhàng xoa má nàng, thật là mượt mà nhẵn nhụi, mỉm cười nói: "Lời nói như vậy là lời ngon tiếng ngọt? Lời ngon tiếng ngọt chân chính không phải chỉ là những thứ này đâu."

"Nàng muốn nói lời ngon tiếng ngọt với ta à?" Mộc Thủy Vân ngước mắt nhìn nàng, lại bị đôi mắt yêu dị xinh đẹp kia triệt để mê hoặc, màu sắc vô cùng thuần khiết, y như hào quang phía dưới xuân giang nguyệt dạ, lấp loé trong lòng nàng, làm nàng nhộn nhạo lên.

Tuyết Phong chỉ mị tình nở nụ cười, đưa tay vuốt tóc mềm mại của nàng, ánh sáng yêu dị nơi đáy mắt được thả ra, thời thời khắc khắc đều đang câu dẫn Mộc Thủy Vân.

Nhưng Tuyết Phong cũng hưởng thụ loại lạc thú này, ngày xưa Thủy Vân quen thanh đạm rồi, căn bản không nhịn được sự câu dẫn của nàng, bị đôi mắt mê hoặc kia lung lay tâm thần...

Tác giả có lời muốn nói: Mấy chương tiếp theo đều rất ngọt ngào.

Editors cũng có lời muốn nói: Lại được ăn thịt.