Tà Minh Chi Giới

Chương 11




Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)

"Nhanh đi mời Thượng Quan cô nương!" Yến Hà lập tức hướng về phía cửa hô to, nhưng trong lòng thầm mắng một tiếng, ngươi được lắm Thanh Phong, ta kêu ngươi xuất lực, ngươi lại nhăn nhó mặt mày, lần này liên luỵ đến cả người của Dược Tiên Cốc, vạn nhất nữ nhân kia thấy chết mà không cứu thì hắn cũng hết cách. Dược Tiên Cốc và Kinh Luân Tự vẫn là nước giếng không phạm nước sông, rất nhiều ngự y của hoàng triều đều là môn hạ xuất sư từ Dược Tiên Cốc, nếu như Dược Tiên Cốc thờ ơ lạnh nhạt, hoàng thất cùng Kinh Luân Tự cũng không làm gì được a!

Nhìn Nguyên Hải đang hôn mê với vẻ thống khổ trên mặt, Yến Hà thở dài trong lòng, Dược Tiên Cốc cùng Kinh Luân Tự cũng không dễ chọc, Nguyên Hải đại sư, lần này sẽ phải xem vận mệnh của ngươi!

Cửa truyền đến động tĩnh, một nữ tử lặng lẽ đi tới, mặt không cảm xúc liếc Nguyên Hải nằm trên giường, sau đó nhìn về phía Yến Hà đang lo lắng: "Yến trang chủ, ngươi tìm ta, chính là vì muốn cứu hoà thượng của Kinh Luân Tự?"

"Không sai, Thượng Quan cô nương ngươi kế thừa Âm Dương Thanh Khí Ba của Ngũ Châu tiên tôn. Ngươi và Thanh Phong đạo trưởng liên hợp ra tay bức độc cho Nguyên Hải đại sư, làm ít mà hiệu quả thì nhiều. Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp chùa, vì để thuận lợi phá tan Tiêu Dao Trận, hai người các ngươi liền khổ cực một chút đi." Yến Hà không xác định được Thượng Quan Ngân có nguyện ý ra tay giúp đỡ hay không, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể cầu nàng, vì truyền nhân của Dược Tiên Cốc ở phương diện trị bệnh cứu người, so với thầy thuốc phổ thông, đều cao minh hơn.

Nghe Yến Hà nói như vậy, Thanh Phong huơ phất trần, ngoài cười nhưng trong không cười, Yến Hà ơi Yến Hà, ngươi muốn ta phá chân khí cứu người, ta cũng muốn ngươi phải tổn thất bảo bối, hừ, muốn người của Dược Tiên Cốc ra tay, đầu tiên sẽ lột một lớp da của ngươi!

"Yến trang chủ, ngươi cũng biết quy củ của Dược Tiên Cốc. Người có thể cứu, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện." Thượng Quan Ngân nhẹ nhàng vuốt ve tay áo, vẻ mặt hờ hững, nhưng muốn hư tình giả ý mà lừa gạt.

Dược Tiên Cốc và Kinh Luân Tự vốn được xếp ngang hàng, luận tu vi Cốc chủ và Dịch Tâm đều là tiên cấp đỉnh cao, nàng cũng không cần thiết e ngại Kinh Luân Tự, cho nên lúc này mới ra một điều kiện với Yến Hà.

"Nói đi." Yến Hà đã sớm nghĩ đến kết quả này, Dược Tiên Cốc không hề giống lời tương truyền của người đời, cái gì mà hành y tế thế không cần trả giá, rõ ràng chính là thổ phỉ!

"Sau khi phá được Tiêu Dao Trận rồi, tất cả kỳ trân dược liệu sẽ thuộc về Dược Tiên Cốc. Ngươi phải nói cho các vị chưởng môn kia biết, không được tranh đoạt bảo bối với chúng ta. Nếu ngươi đáp ứng, ta sẽ lập tức cứu người!" Thượng Quan Ngân mỉm cười, trong lòng quyết tâm nhất định phải lấy được, nàng nhìn ra Yến Hà chắc chắn không mặc kệ tính mạng của Nguyên Hải nên mới đòi hỏi nhiều, núi Tiêu Dao từng là nơi cư trú và tu luyện của tiên gia, sao sẽ không có kỳ trân dị thảo? Mục đích nàng đến cũng chính là vì điều này, nhiều người đi vào nơi đó tranh cướp, chỉ sợ cuối cùng còn lại cũng không bao nhiêu, thế thì nàng đi một chuyến uổng công rồi.

"Thượng Quan cô nương quả nhiên tâm tư kín đáo, nếu ngươi có thể cứu Nguyên Hải đại sư tỉnh lại, tất nhiên ta sẽ thỏa mãn điều kiện của ngươi!" Yến Hà nở nụ cười nhạt, nhưng trong nội tạng mơ hồ đau đớn, tất cả kỳ trân a, giao cho Dược Tiên Cốc hết, cướp bóc cũng không có trắng trợn như thế, nhưng vì có thể cứu Nguyên Hải, hắn sẽ không đếm xỉa!

"Yến trang chủ đúng là thoải mái đáp ứng a, nhiều kỳ trân như vậy, bị một câu của ngươi lấy hết, ngươi hỏi qua chúng ta sao?" Hai hộ vệ chặn ở cửa bị đẩy ra, Lâm Phàm Chi và Chu Vĩnh người trước người sau đi vào, nhìn tình huống trong phòng, trong lòng từ lâu hiểu rõ, trên mặt càng âm trầm: "Thiếu đi những kỳ trân kia, trong Tiêu Dao Trận còn sót lại cái gì? Yến trang chủ, có phải là nên giải thích với chúng ta hay không?"

"Các ngươi muốn thế nào?" Yến Hà nhắm hai mắt, khí thế quanh thân toả ra, nhất thời áp chế sự tức giận của Lâm Phàm Chi, hàn khí lan tràn trong không khí, làm mọi người rùng mình một cái.

"Chúng ta không muốn gì cả, chỉ muốn một lời bảo đảm của Yến trang chủ. Sau khi phá trận rồi, nếu gặp phải thần binh lợi khí, Tùng Lâm Phái của ta muốn chiếm một phần ba a. Nếu Yến trang chủ không đồng ý, e là muốn cứu người cũng không thể tiến hành đâu." Lâm Phàm Chi tuy rằng sợ hãi kim tôn khí của Yến Hà, nhưng chuyện đến nước này, nếu như hắn không nói ra điều kiện, chỉ sợ cuối cùng cái gì tốt cũng không chiếm được.

"Chu Vĩnh, ngươi cũng có ý này?" Yến Hà không thèm để ý khuôn mặt tính toán của Lâm Phàm Chi, đưa ánh mắt nhìn về phía Chu Vĩnh, trong con ngươi loé lên sự sâu sắc.

"Chuyện liên quan đến phân chia bảo bối là đại sự, ta cũng không thể không theo người chia lợi. Nếu Yến đại ca muốn cứu Nguyên Hải, chúng ta cũng phải bảo toàn lợi ích của chính mình. Dù sao mục đích đi tới núi Tiêu Dao, là vì muốn lấy được bảo bối, ai cũng không muốn bị thiệt thòi, nếu ngươi muốn một cách để vẹn toàn đôi bên, để tất cả mọi người đều được lợi, đây không phải biện pháp tốt nhất sao?" Tuy Chu Vĩnh nói như vậy, nhưng ý nghĩ vẫn là ích kỷ, bảo bối ở trước mặt, nếu có giao tình thì nó cũng chẳng đáng một đồng, đầu tiên đều là suy xét người khác.

"Được rồi, nếu đã như vậy, bổn trang chủ không còn lời nào để nói. Chỉ cần cứu trị Nguyên Hải tỉnh lại, các ngươi muốn như thế nào đều được." Yến Hà híp hai mắt, bình tĩnh đi ra ngoài.

Thấy Yến Hà thỏa hiệp, Lâm Phàm Chi và Chu Vĩnh nhìn nhau nở nụ cười, dẫn người của mình rút lui!

Trong phòng chỉ còn lại hai người là Thượng Quan Ngân và Thanh Phong, nhìn dáng vẻ Nguyên Hải trắng xám không có tí máu nào nằm trên giường, mắt hai người ngưng lại, hai đoàn khí xanh ngưng tụ ở lòng bàn tay rồi phát ra, sau một khắc thì lập tức bao trùm Nguyên Hải, Thanh Phong Khí và Thanh Khí Ba, về bản chất, không có gì khác biệt, chỉ là hướng đi và môn pháp luyện tập chân khí của mỗi người không giống nhau, chân khí của Thanh Phong mạnh mẽ, còn Thanh Khí Ba của Thượng Quan Ngân nhẹ nhàng, cương nhu cùng tồn tại mới có thể triệt để trục xuất được tác dụng của mị khí!

Buổi chiều mặt trời ngả về Tây, cảnh sắc phía xa xa ngọn núi vô cùng tráng lệ, tiên linh khí như có như không, bao vây tầng tầng lớp lớp xung quanh dãy núi, làm cho người ta có cảm giác như đang nhìn thấy tiên cảnh.

"Ngọn núi kia rất cao, quả thật đột phá mây xanh. Vì sao lại có ngọn núi cao như thế nhỉ, phỏng chừng còn cao hơn Everest gấp trăm lần." Mộc Thủy Vân ngồi trên ghế đá trong viện, lẳng lặng nhìn tà dương chiếu xuống ngọn núi, tiến cảnh xong, mắt nàng có thể nhìn được rất xa, cảnh vật xa tận ngàn dặm nàng cũng có thể nhìn rõ ràng được.

"Everest? Vì sao ta chưa từng nghe qua tên ngọn núi đó?" Yến Dương Thiên dùng cơm tối xong liền đến nơi này, nghe được Mộc Thủy Vân đang lầm bầm lầu bầu, tên ngọn núi rất kỳ quái, hắn liền đi lại gần hỏi.

"Không có gì, ngọn núi kia là ta nhìn thấy lúc đi du lịch. Lúc đó do không biết tên của nó, đã tùy ý đặt một cái, ngươi không cần lưu ý." Mộc Thủy Vân mỉm cười, thấy Yến Dương Thiên không khách khí ngồi đối diện nàng, liền nhấc lên ấm trà, rót hai chén, lạnh nhạt nói: "Sau khi ăn xong, nên uống trà, thơm mát thư nhuận."

"Đi cùng ngươi, tâm tình sung sướng thả lỏng, cảm giác đặc biệt thoải mái a." Yến Dương Thiên tiếp nhận chén trà nàng đưa, ngửi hương thơm trong chén trà, thơm mát thanh nhã, giống như nữ tử trước mắt, thư thích phong tình.

Đối với lời nói của Yến Dương Thiên, Mộc Thủy Vân nở nụ cười cho qua, ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm đỉnh núi cao nhất phía xa xa, mi tâm khẽ nhúc nhích: "Ngọn núi kia tên là gì?"

Yến Dương Thiên theo ánh mắt của nàng nhìn về ngọn núi tận chân trời kia, cười nói: "Ngọn núi kia gọi Lăng Vân Sơn, phía dưới là Lăng Vân Phong. Lăng Vân Sơn tiên khí vờn quanh, là nơi ở của môn phái đạo gia Thiên Huyền Môn nổi danh nhất trên đại lục."

"Thiên Huyền Môn, ta từng nghe ngươi nói qua môn phái này." Mộc Thủy Vân im lặng uống trà, trà ở cổ đại thật sự rất thơm rất thuần, so với lá trà ở hiện đại thì mùi vị nồng nàn hơn nhiều.

"Trăm năm trước Thiên Huyền Môn có một nữ đệ tử cực kỳ thiên phú, trăm năm sau, nữ tử thiên phú ấy phỏng chừng muốn hiện thế nữa." Yến Dương Thiên nhẹ giọng nở nụ cười, hai tròng mắt như nước lẳng lặng nhìn nàng.

Tóc gáy của Mộc Thủy Vân dựng đứng hết lên khi bị hắn nhìn, loại ánh mắt ôn nhu này, bây giờ nàng còn không thích ứng được, nghiêng đầu đi: "Ngươi nói đúng lắm..."

"Ta nói chính là ngươi." Yến Dương Thiên hít sâu một hơi, nhìn ngón tay tinh tế của nàng đang xoay xoay chén trà trên bàn, hắn có cảm giác kích động muốn vuốt nó, vừa định duỗi tay, sương phòng của trắc viện* lại truyền đến một tiếng kinh vang!

*viện nhỏ nằm sau chính viện (giống Chính phi và Trắc phi lol)

Hai người liếc mắt nhìn nhau, lập tức đuổi tới.

Mái ngói của toà trắc viện bị phá tan tành, hai cây liễu trong viện bị một luồng khí lưu mãnh liệt đánh vào khiến cây bị nhổ tận gốc, khắp nơi đều rất bừa bộn!

Đám người Yến Hà vạn phần giật mình, nhìn thấy một màn y như muốn đòi mạng người liền hít vào một ngụm lãnh khí, ốc xá tàn tạ đã bị một tầng ánh vàng bao phủ, căn bản không thấy rõ tình cảnh bên trong!

"Lẽ nào Thanh Phong và Thượng Quan Ngân thất thủ?" Chu Vĩnh cả kinh nói.

Nhìn ánh vàng cuồn cuộn, Yến Hà ngưng tụ kim tôn khí ở hai tay, vừa muốn ra tay thì thấy trước mắt loáng một cái, cô gái mặc áo trắng sắc mặt lãnh đạm, đưa tay ra ngăn cản hắn.

"Mộc cô nương đây là..." Mọi người không rõ.

"Bên trong khí tức rất nồng nặc, ngươi sử dụng kim tôn khí của ngươi chống đỡ, hai bên nghịch nhau, nhất định sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến người bên trong." Mộc Thủy Vân híp mắt, nhìn ốc xá đang tỏa ra sắc vàng cực kì mãnh liệt, mái ngói vỡ vẫn còn lơ lửng trên không trung, hoàn toàn không có dấu hiệu rơi xuống đất, người bên trong có thể bắn ra sắc vàng như vậy, tinh thần của hắn đang ở trạng thái phấn khởi, giờ khắc này ra tay, chỉ có thể lưỡng bại câu thương*!

*hai bên đều bị tổn hại

"Vậy ngươi nói, phải làm sao bây giờ? Nguyên Hải đại sư còn ở bên trong!" Yến Hà gấp rút đến độ mặt đỏ tai tía, Thanh Phong và Thượng Quan Ngân đến tột cùng xảy ra chuyện gì, những hai người ra tay mà còn chữa lành thành hư, thật sự không thể nào có khả năng này!

"Màu sắc quá mãnh liệt, cần dùng nhu lực chậm rãi tiếp cận mới có thể không tạo thành kết quả như ban nãy." Mộc Thủy Vân nhìn đám chưởng môn, Yến gia lấy đao làm chủ, cương khí luyện thành cũng là cứng rắn, Chu Vĩnh lại càng không được, hai lưỡi rìu của hắn căn bản dương càng thêm dương, còn Lâm Phàm Chi, hắn luyện là chưởng pháo, về phần chí cương hay chí nhu, cái này thì nàng không biết.

"Không cần nhìn ta, ta luyện là Thiên Cương Chưởng." Lâm Phàm Chi thấy ánh mắt Mộc Thủy Vân nhìn đến mình, lập tức xoay mặt đi, nhếch miệng cười nói: "Ta xem nơi này chỉ có Mộc cô nương là có nhu lực thôi, Nguyên Hải đại sư chính là cao tăng đắc đạo, nếu cô nương có thể cứu mạng của hắn, ta nghĩ Dịch Tâm phương trượng nhất định sẽ ghi nhớ ân tình của ngươi."

Yến Hà cũng gật đầu nói: "Việc này không nên chậm trễ a, nếu chậm nữa thì tính mạng Nguyên Hải đại sư càng khó cứu. Ở bên trong đã có Thanh Phong đạo trưởng của Thanh Phong Quán và Thượng Quan cô nương của Dược Tiên Cốc, ba người giúp thì không thể không cứu được!"

Yến Dương Thiên chau mày, trong lòng không vui, không chờ Mộc Thủy Vân nói, liền trực tiếp cự tuyệt hắn: "Phụ thân, kim tôn khí bên trong mãnh liệt như vậy, thánh cấp tu vi của Thủy Vân khẳng định đột phá không được, cha vẫn là nghĩ biện pháp khác đi!"

Yến ca ca sốc thính =))