Ta Làm Đầu Bếp Ở Hiện Đại

Chương 20




Chuyện này qua chừng mấy ngày, Lão Dương Đầu thoạt nhìn có chút uể oải suy sụp, yên lặng gọi mấy cú điện thoại sang bên kia, lại không có người tiếp, đến cuối cùng vẫn không liên lạc được.

Bà nội Tiểu Uyển tính khí giống thùng thuốc súng cũng không sai, nhưng tính tình bà sinh khí cũng nhanh mà trôi đi cũng nhanh, bà bất quá cũng chỉ muốn nói vài câu với Triệu Tuyết Mai thôi, người một nhà cũng có khi nào không cãi nhau, dù sao thì Lão Dương Đầu vẫn là ông nội ruột của Dương Tiếu, vẫn là cha đẻ của Dương Kiến Quốc, làm sao có thể nói không nhận nhau nữa. Bất quá bà thực sự không nghĩ tới Triệu Tuyết Mai lại kiên quyết không nhận điện thoại của Lão Dương Đầu.

Bà khi đó mặc dù là giúp đỡ Lão Dương Đầu hả giận, cho nên lời nói đều nói khó nghe, hiện tại thấy bộ dáng này của Lão Dương Đầu, trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút tự trách, nghĩ có phải là chính mình ngày đó lời nói quá nặng, mới để cho Triệu Tuyết Mai giận dữ lâu như vậy.

Cho nên hai ngày nay, bà thường xuyên đến, mỗi lần đều mang theo đồ vật gì đó, có lúc là bánh ngọt Tiểu Uyển mua, có lúc là món ăn tự mình làm.

Ngày này tiệm cơm vừa mới đóng cửa, bà nội Tiểu Uyển liền cầm theo hộp giữ ấm đi đến.

"Đóng cửa rồi à, vừa vặn, mau tới nếm thử xem bà mới vừa làm mì căn nhồi thịt viên.”

Lão Dương Đầu nghe đến bà nói chuyện mới ngẩng đầu lên, trên mặt miễn cưỡng có chút ý cười.

"Không cần mỗi ngày phiền phức như vậy, chúng tôi đều ăn rồi."

Bà nội Tiểu Uyển đem hộp giữ ấm để lên bàn, vung vung tay.

"Phiền phức cái gì đâu Tiểu Uyển nhà tôi không phải cũng thường đến chỗ các người ăn sao, cũng không phải làm đồ ăn quý hiếm gì, Tiểu Ý, Tiểu Phục, mau tới đây, thường thường ăn đồ ăn cháu làm,cháu cũng tới nếm thử tay nghề của bà đi.”

Bà nội Tiểu Uyển kết hôn sớm, nếu so với Lão Dương Đầu thì tuổi bà còn nhỏ hơn nhiều, có thể vì cháu gái bà so với cháu trai Lão Dương Đầu không nhỏ hơn mấy, cho nên lúc trước thời điểm không quen Thẩm Phục cùng Lâm Thục Ý gọi nàng là dì, đến khi quen rồi bà cũng đồng ý để hai người gọi là bà nội, dù sao cũng không sai thân phận.

Những ngày qua cơ hồ mỗi ngày bà đều đến, Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục cũng đã quen thuộc từ lâu, liền chà xát tay đi tới, hộp giữ ấm thoạt nhìn không lớn nhưng không gian bên trong cũng không nhỏ, đem hai tầng hộp cơm lấy ra, dưới đáy cư nhiên còn có nước canh xương trong trẻo mùi vị thơm ngát.

“Bà làm nhiều như vậy sao? Chúng tôi đều ăn cơm rồi."

Lão Dương Đầu nói đều là lời thật, bọn họ là thật sự đã ăn qua cơm, bất quá Lâm Thục Ý vẫn là nhìn hộp giữ ấm, đôi mắt sáng lấp lánh, như chú cún con chờ đợi được ăn, Thẩm Phục nhìn khóe miệng ý cười không ngừng.

Bà nội Tiểu Uyển cũng nhìn thấy thần sắc khát vọng kia của Lâm Thục Ý liền nở nụ cười.

“Ông không ăn thì còn có người muốn ăn, tôi cũng không làm bao nhiêu, mau lấy ăn đi”

Nói xong cũng nhận lấy bát cùng cái muôi Thẩm Phục đưa tới, đem mì căn nhồi thịt viên trong hộp phân ra,

mỗi người ba cái, hai tầng hộp cơm vừa vặn đựng.

Lại như bà nội Tiểu Uyển nói, mì căn nhồi thịt viên tại S thị cũng không phải cái gì hiếm lạ, bất quá nó là món ăn đặc sắc nhất ở S thị, chỉ có ở S thị, tại chỗ khác tuy tươi mới nhưng không thể làm được đồ ăn chính tông, một phần cũng do ở S thị có môi trường thích hợp. Bà nội Tiểu Uyển làm món ăn này ngon cũng là do có tay nghề tốt, mì căn nhồi thịt viên, bột mì phải nhào đều tay, thịt mềm mềm, phối hợp với rau cải xanh giải nhiệt, ăn ngon vô cùng. Món này ở S thị mặc dù có nhiều nhà làm, khẩu vị làm ra cũng thật nhiều, ví như bà nội Tiểu Uyển làm thiên về đường dấm chua, chua ngọt thích hợp, phối hợp với thịt làm nhân, hương vị rất vừa miệng, nên cũng coi như món ăn bà làm đặc biệt hơn.

Thẩm Phục chỉ ăn một cái, thấy Lâm Thục Ý đã ăn xong rồi nhưng còn mím môi có vẻ vẫn còn thèm, liền cười đem bát của mình đưa lên.

"Tôi còn có hai cái, cậu ăn nốt đi”

Lâm Thục Ý nửa điểm cũng không có để ý đó là đồ ăn dư lại của Thẩm Phục, đem hai cái còn lại ăn sạch sành sanh. Mà Lão Dương Đầu cùng bà nội Tiểu Uyển cũng không cảm thấy tình cảnh này có cái gì không đúng, bởi vì bọn họ vẫn cho hai người kia là anh em họ.

Ăn xong rồi liền uống một chút canh xương, Lâm Thục Ý cũng cảm thấy ăn no rồi, xoa xoa bụng muốn đứng lên ra ngoài đi dạo, Thẩm Phục cũng cùng đi. Bà nội Tiểu Uyển thấy hai người đều rời khỏi, mới dừng tay thu dọn đồ đạc, ngồi ở đối diện Lão Dương Đầu

"Lão Dương Đầu à, ông bây giờ định làm như thế nào?"

Lão Dương Đầu cúi xuống rũ con ngươi trong mắt

"Còn có thể làm sao? Đi một bước liền tính một bước đi."

Bà nội Tiểu Uyển vỗ đùi, tự trách nói.

"Ai, kỳ thực cũng là tại tôi, ngày đó tôi không nói chuyện khó nghe như vậy là tốt rồi, hiện tại sự tình thế này, trong lòng tôi cũng thực sự băn khoăn..."

Lão Dương Đầu sờ sờ túi, mới nhớ tới ông cai thuốc lá đã nhiều năm, liền tự giễu cười cười thả tay xuống.

"Nói cái gì đó, này kỳ thực đều là vấn đề của chúng tôi không mắc mớ gì đến bà cả."

Ông cũng không có cái gì có thể an ủi người khác, bởi vì hiện tại ngay cả chính mình ông cũng không thể an ủi được.

"Nếu không tôi đi tìm Triệu Tuyết Mai một chuyến, coi như thấy không được Triệu Tuyết Mai, thì còn có Kiến Quốc ở nhà, không thể đến nó cũng không thấy đi”

Nghĩ đến đứa con trai này, Lão Dương Đầu càng là thở dài một hơi

"Quên đi thôi, Kiến Quốc kia tính tình nó bà cũng không phải không biết, huống chi tôi cũng không hy vọng vì sự tình của chính mình, khiến hai đứa nó bất hòa, Tuyết Mai tuy rằng không thích tôi, nhưng đối với Kiến Quốc luôn luôn cũng là tốt đẹp..."

"Cô ta cũng hay thật cô ta nói một Kiến Quốc không dám nói hai, Kiến Quốc ở trong gia đình này chính là một chút địa vị đều không có..."

Bà nội Tiểu Uyển vừa nói vừa giận, nghĩ đến mục đích tới đây của mình mới nhỏ âm thanh

"Lão Dương Đầu ông cũng đừng quá khó chịu, Kiến Quốc tốt xấu gì cũng là con trai ông, nó hẳn sẽ không dung túng Triệu Tuyết Mai làm bừa đâu”

Nói vậy nhưng bản thân bà cũng không nghĩ sự tình sẽ tốt như thế, Dương Kiến Quốc cưới Triệu Tuyết Mai nhiều năm như vậy, vẫn luôn là một bộ dạng sợ vợ. Tính nết đứa con trai này của Lão Dương Đầu tất cả mọi người đều biết, chính là quá nhu nhược yếu đuối, dễ lừa gạt, nếu không phải thế cũng sẽ không bị Triệu Tuyết Mai nắm ở trong tay, tuy rằng việc quan hệ Lão Dương Đầu, Dương Kiến Quốc lại dám để Lão Dương Đầu ở đây nhiều năm như vậy cũng không quản đến. Vậy nên bà cũng thật là không dám cam đoan Dương Kiến Quốc lần này có dám hay không ngỗ nghịch giống như Triệu Tuyết Mai.

Lại cùng Lão Dương Đầu hàn huyên một hồi, Lâm Thục Ý cùng Thẩm Phục cũng trở lại, Bà nội Tiểu Uyển cũng không nói tiếp, không phải là tránh hai người bọn họ, mà bởi vì hai đứa bé này vô tội, không muốn hai đứa trẻ cùng phiền lòng, dù sao hai người bọn họ đối xử với Lão Dương Đầu so sánh với con trai kia, là thật lòng thật tâm hơn nhiều.

Bà cũng không phải là không có nghĩ tới, hai đứa bé có phải là có ý đồ gì với Lão Dương Đầu, nhưng Lão Dương Đầu nghèo rớt mùng tơi ngoại trừ một gian nhà cũng không có thứ gì tốt, thứ hai bà cảm thấy được đứa trẻ Thẩm Phục kia dường như cũng không phải xuất thân nhà nghèo.

"Mẹ, ngày hôm nay ông nội lại gọi điện thoại tới."

Dương Tiếu giơ điện thoại đứng trong phòng bếo cùng Triệu Tuyết Mai nói.

"Không cần phải để ý đến, ngược lại chúng ta không tiếp muốn gọi thì để ông ta gọi đi. Đúng rồi ông nội con không biết ba con đổi số điện thoại di động đi.”

Dương Tiếu lắc đầu một cái,

"Lần trước ba đổi số sau đó cũng không biết, ba vốn là bảo con nói cho ông một tiếng, nhưng con quên mất.”

Triệu Tuyết Mai hận hận đâm một cái muôi trong nồi cá, đem cá lập tức chém thành hai đoạn, cất vào trong mâm.

"Không biết liền tốt nhất, để ông ta không gọi được cho ba con, con cũng đừng nói cho ba con biết, mất công ba lại gọi cho ông nội”

Dương Tiếu đến cùng hơi nghi hoặc một chút.

"Sao phải làm thế ạ, mẹ không phải thật muốn cùng ông nội đoạn tuyệt chứ”

Triệu Tuyết Mai nghe vậy đem cái đĩa bịch một tiếng để lên bàn

"Làm sao? Hiện tại con cũng bắt đầu quở trách mẹ, cũng không ngẫm lại mẹ làm thế cũng là vì ai? Không lạnh nhạt với ông con mấy ngày, ông ta làm sao mềm lòng thả xuống. Đặc biệt gia đình ông bây giờ có hai đứa người ngoài kia, tuy rằng ông con kiên quyết giữ nhà cũ, nhưng cũng không biết chừng một ngày lại đưa cho hai đứa kia. Mẹ đây là muốn tốt cho con, ba con là người dễ mềm lòng biết ông ta gọi điện thoại tới không được lại cùng mẹ cãi nhau, con hi vọng mỗi ngày mẹ và ba con cãi nhau hả?!!”

Dương Tiếu suy nghĩ một chút cảm thấy được Triệu Tuyết Mai nói cũng có đạo lý, đặc biệt là nghĩ đến nhà ông có hai người khác ở đó,gã càng giận hơn nhưng không có chỗ phát tiết.

"Hai người kia là ở đâu ra? Lại ở trong tiệm ăn hỗ trợ, mà ông nội còn phải lo ăn chăm sóc bọn họ.

Triệu Tuyết Mai nghe vậy hừ lạnh một tiếng.

"Ai biết được? Nói xong rồi đó không thể để cho ba ba con biết”

Dương Tiếu đáp.

"Biết rồi ạ."

Dương Kiến Quốc vừa vặn mở cửa đi vào, một bên đem cặp công văn để lên bàn, một vừa nhìn Dương Tiếu.

"Biết đến? Biết cái gì?"

Dương Tiếu tránh né tầm mắt của ông.

"Không có gì, mẹ dặn dò con đi mua một ít đồ vật."

Dương Kiến Quốc không hề để ý

"Ừ vậy nhanh đi mua đi."

Nói xong, liền đi vào nhà bếp,

"Ngày hôm nay ba có gọi điện thoại đến không?"

Triệu Tuyết Mai biết Dương Kiến Quốc vừa vào cửa muốn nói cái gì, sắc mặt không tốt đáp lại

"Hừ, người ta sớm đem anh sang một bên quên đi rồi, làm sao còn gọi điện thoại cho anh đây, anh hỏi tôi còn không tự mình xem đi, điện thoại di động không có ai gọi tới cả một ngày chuông cũng không hề vang lên dù chỉ một chút.”

Dương Kiến Quốc nghe vậy nhăn lại lông mày, quay người đi ra nhà bếp.

Triệu Tuyết Mai thấy Dương Kiến Quốc đi tới chỗ để điện thoại liền biết ông muốn làm cái gì, mặt mày nhíu lại.

"Gọi đi, gọi đi, tôi biết ngay là anh không nhịn được, ba anh không nhớ tới anh, đứa con trai như anh lại nhớ nhung ông ấy, bị ông ta đuổi ra ngoài vẫn không quên gọi điện thoại về hỏi, coi như anh gọi nhưng ba anh có nguyện ý tiếp không thì không biết được”

Dương Kiến Quốc vốn đã cầm điện thoại di động lên, do dự nửa ngày, nghe Triệu Tuyết Mai nói tới nói lui cuối cùng vẫn là không có gọi đem điện thoại tắt đi, thở dài một hơi, thứ nhất là nghĩ đến thể diện với ba ông, thứ hai sợ ba ông thực sự không tiếp điện thoại.

Triệu Tuyết Mai thấy ông ta tắt điện thoại rồi, khoé miệng liền câu lên. Cô bắt bí người đàn ông này hơn hai mươi năm, thời điểm như thế này làm sao cho phép mình buông lỏng, cô nhất định phải khiến Lão Dương Đầu cung kính chắp tay đưa nhà tới tận tay mình.