Ta Là Vợ Của Nam Phụ

Chương 52




Chương 52: Không thở được

Gần đây có một chương trình tạp kỹ được nhiều người yêu thích, đó là chương trình truyền hình thực tế "Về quê".

Hà Song Diệp rất thích xem chương trình này. Khi biết Dương Văn Tiếu được mời làm khách mời, cô cao hứng vô cùng, còn dùng cả buổi chiều để nói cho bạn thân biết mấy điểm đặc sắc của chương trình, thắc mắc không biết chương trình có kịch bản hay không.

Chuyện đã qua gần một tuần.

Hà Song Diệp vừa quay xong một video nữa thì Dương Văn Tiếu gọi tới, khóc lóc kêu gào: "Diệp Tử cậu mau tới giải thoát tớ. Tớ sắp điên mất thôi."

Hà Song Diệp im lặng để người kia náo loạn một hồi. Lát sau Dương Văn Tiếu phát tác xong tâm tình, bình tĩnh nói: "Tớ đi quay chương trình "Về quê" hai hôm nay rồi. Cả hai ngày toàn ăn mì ăn liền."

Thì ra toàn bộ dàn khách mời của kì này không ai biết nấu cơm, công phu nấu nướng thật sự không dám bàn tới. Ban đầu mọi người đều tưởng chương trình có kịch bản hoặc đội hậu kỳ phụ trách, không nghĩ tới tất cả các khách mời đều phải tự mình động thủ, không được mua đồ ăn sẵn cũng không thể nhờ vả ai cả.

Hiện tại ekip chương trình thấy bọn họ cũng quá thảm rồi cho nên mới cho mấy vị khách mời thực hiện thử thách, phần thưởng là có thể mời thêm một người khác tham gia chương trình. Thử thách cũng đã được ghi hình xong, lúc này mọi người sẽ được nghỉ ngơi ba ngày, sau đó sẽ quay tiếp.

Dương Văn Tiếu muốn khóc, chạy ngược chạy xuôi thảo luận với các bạn diễn khác, cuối cùng liền chạy tới năn nỉ Hà Song Diệp xuất đầu lộ diện.

Hà Song Diệp:....

Cho nên cô cũng phải đi?

Hà Song Diệp suy nghĩ một chút, lập tức đồng ý muốn tham gia náo nhiệt.

Một đường thu thập hành lý, chuẩn bị sẵn sàng, mua vé máy bay các loại.

Đến buổi tối hôm đó, Huyền Minh Thạch ăn xong bữa tối, vừa mới trở về phòng định xử lý công việc mới biết chuyện lớn này.

"Cho nên em muốn vứt anh ở xó nhà rồi đi chiếu cố người khác?", anh có chút không dám tin.

Cứ cho là cô không hiểu được biểu hiện của anh đi, vậy những chuyện cô làm là sao? Toàn bộ đều là vì hợp đồng, một chút tình cảm cũng không có? Bằng không sao lại có thể quyết định nhanh như vậy? Rõ ràng cô là vợ anh mà, làm gì có vợ nào mặc kệ chồng lủi thủi ở nhà một mình rồi chạy đi chơi như thế...

Hà Song Diệp nghe thế nào cũng thấy chột dạ, sao cô lại thấy mình giống như hồng hạnh vượt tường thế nhỉ...

Bất quá chuyện cô chạy đi chiếu cố người khác là thật, Hà Song Diệp úng túng ho khan một tiếng, nói: "Cũng không phải vậy, hơn nữa, em đang hỏi ý anh mà..."

"Hỏi ý anh? Vé máy bay cũng đã mua, sắp xếp cũng đã xong, còn tranh thủ bay trong đêm để tiết kiệm thời gian nữa. Em nói hỏi ý anh, anh nói anh không muốn thì em sẽ bỏ hết mà ở nhà sao?"

Tiền trảm hậu tấu rồi còn muốn anh cho sắc mặt tốt, Huyền Minh Thạch vừa muốn tức giận lại vừa không nỡ mắng cô.

Cuối cùng, anh hít một hơi sâu, nhàn nhạt nói: "Mà thôi, anh biết, anh cũng chỉ là người qua đường thôi..."

Cái gì mà thảm như vậy, cô có làm gì bậy bạ đâu, cô chỉ đi hỗ trợ bạn thân thôi mà.

Hà Song Diệp nhìn anh một chút, vươn tay xoa đầu Huyền Minh Thạch, dỗ dành: "Được rồi được rồi, em đã làm rất nhiều đồ ngọt cất trong tủ lạnh rồi. Phải đi ba bốn này, trong tủ lạnh đều để giành cho anh hết."

"Anh không cần cái này."

Điều kiện cũng quá là lỗ vốn, vợ nhỏ đi vắng chỉ có thể đem đồ ngọt ra ăn cho khỏi đau lòng? Còn lâu, cô ở nhà anh vẫn được cơm ngon canh ngọt mà, không muốn đồng ý mua chuộc này.

Cười cười nhìn ánh mắt ghét bỏ, Hà Song Diệp cười cười, cúi đầu sát vào Huyền Minh Thạch, dùng tay xoay mặt anh đối mặt với mình: "Vậy đợi em đi xong chuyến này chúng ta cùng đi du lịch?"

Huyền Minh Thạch nhìn Hà Song Diệp, đột nhiên bế cô đặt lên đùi mình, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hôn xuống cánh môi đỏ mọng kia.

Trong nháy mắt, pháo hoa trong lòng nở rộ, Huyền Minh Thạch thỏa mãn vô cùng, càn rỡ tiến thêm. Mọi tức giận, mọi lúng túng, mọi lo lắng được mất đều tan chảy trong nụ hôn này.

Hà Song Diệp trợn tròn hai mắt nhưng cũng không phản kháng, trái tim không khống chế được nhảy lên.

Huyền Minh Thạch công thành chiếm đất, tham lam hưởng thụ hương vị ngọt ngào của cô gái nhỏ. Từng bước, từng bước ép cô đối diện với cảm xúc chân chính trong lòng mình.

Hơi thở của hai người nặng nề hòa quyện vào nhau, dưới ánh đèn vàng trong phòng ngủ ấm áp, cánh tay Huyền Minh Thạch xuống dần, xuống dần, đi vào bộ váy thùng thình rộng rãi của cô, nhẹ nhàng yêu thương miêu tả hình dáng thanh thoát mềm mại dưới thân...

Đột nhiên anh buông Hà Song Diệp ra, cánh tay siết chặt ngực trái, cảm giác hít thở không thông đánh mạnh vào cảm quang anh.

Mặc kệ địa phương nào đó đang căng chặt, Huyền Minh Thạch khó khăn hít thở, cả khuôn mặt đều đỏ lên, mạch đập dưới cổ hiện rõ, gân xanh trên trán giần giật...

Chuyện gì thế này?

Hà Song Diệp từ trong kích tình bình tĩnh lại, vội vàng đỡ Huyền Minh Thạch tới bên giường, lo lắng hỏi thăm anh.

Huyền Minh Thạch không ngừng siết chặt bàn tay nhỏ nhắn kia, cố gắng hít thở qua một lúc, toàn bộ cảm giác kia lập tức tiêu tan như chưa hề xuất hiện.

Hà Song Diệp vẫn dùng cánh tay không bị nắm chặt mà nhẹ nhàng vỗ lưng anh, lo âu nói: "Anh ổn không? Hay chúng ta đi bệnh viện một chuyến."

Huyền Minh Thạch lắc đầu, cho cô một nụ cười trấn an.

Cảm giác đau đớn khó hiểu này lại tới, tại sao lại như vậy?

Anh bình tĩnh suy nghĩ một chút, cảm giác này xuất hiện là khi anh hôn cô gái nhỏ của mình, là khi anh muốn cô nhiều hơn.

Huyền Minh Thạch xoay đầu nhìn Hà Song Diệp: "Anh muốn hôn em lần nữa."

Hà Song Diệp:?

Hà Song Diệp:!

Hà Song Diệp xấu hổ, rút tay ra khỏi bàn tay ấm áp của Huyền Minh Thạch, kéo dài khoảng cách với: "Đã bệnh thành vậy còn nói đùa. Em về phòng đây, một lát 8 giờ 30 phải ra sân bay rồi."

Nói xong, cô do dự nhìn Huyền Minh Thạch một chút, nghiêm túc nói: "Em nghĩ chuyện thế này là có liên quan tới việc đêm đó em nói với anh. Anh suy nghĩ kĩ một chút."

Nói xong liền chạy biến ra khỏi cửa.

Huyền Minh Thạch nhíu mày, ý của cô cũng không phải khó đoán. Ý tứ chính là cô không phải "Hà Song Diệp" nên mỗi lần anh muốn yêu thương cô đều sẽ bị cản lại sao?

Huyền Minh Thạch ngẩn người ngồi trên giường, xoa xoa huyệt thái dương. Lần trước anh đoán chuyện cơ thể anh không đúng là có liên quan đến Vân Mộc Hương, sao bây giờ lại thành thế này rồi...

Vậy nghĩa là về sau anh muốn âu yếm che chở cô vợ nhỏ của mình thì phải đi tìm chết à?

Huyền Minh Thạch không thể tiếp thu chuyện hoang đường thế này, lập tức để cho trợ lý đăng ký khám tổng quát, đặc biệt là não và tim cho mình. So với mấy chuyện không có căn cứ kia thì chuyện có thể anh bị bệnh vẫn hợp lý hơn, có bệnh thì chữa thôi. Chứ bảo anh không được yêu thương Hà Song Diệp nữa thì anh làm không được đâu....

Hà Song Diệp rất nhanh đã đi tới trước cửa phòng mình, cô tựa vào tường, bưng gò má nóng bừng của mình, tự nhủ bản thân mình phải bình tĩnh, là Huyền Minh Thạch muốn trêu đùa cô thôi.

Bất quá càng muốn bình tĩnh lại càng nhớ tới một màn kích tình ban nãy, cô thậm chí có thể nhớ rõ từng hành động của Huyền Minh Thạch lúc đó, vừa càn rỡ vừa yêu chiều, khiến cô đối diện với tâm tình của chính mình, chỉ muốn buông hết mũ giáp, nghe theo bản năng, cuốn theo cơn sóng mạnh mẽ của anh.

Nghe được động tĩnh ngoài cửa phòng, Mao muội mở cửa, thấy Hà Song Diệp đang đứng một bên ngẩn người.

Mao muội từ hôm chuyển đến đây đều như vậy, cả ngày dính lấy Hà Song Diệp, tối cũng là ngủ cùng phòng. Bất quá Mao muội cũng rất thức thời, mỗi lần Huyền Minh Thạch có nhà cô đều cố thủ trong phòng Hà Song Diệp, không có việc gì liền không ra, cách âm của biệt thự này tốt như vậy, cũng miễn cho cô phải ăn cơm chó.

Mao muội chần chờ một chút, vẫn đi tới kéo tay Hà Song Diệp: "Diệp tỷ, mau chuẩn bị đi thôi, sắp tới giờ rồi."

Hà Song Diệp hoàn hồn, vội vàng nói: "Được được, đợi chị thay quần áo một chút."

Nhìn Mao muội đem hành lý cất vào cốp, Hà Song Diệp điều chỉnh nhịp thở, tự nói với mình phải bình tĩnh, chuyện kia cũng không tính là gì, phải tỉnh táo lại.

Mấy ngày trước lái chiếc xe này gặp xui xẻo liên tục, Huyền Minh Thạch liền nổi giận, mua một chiếc mới, sau đó vứt chiếc xe này trong garage biệt thự, hoàn toàn không muốn đụng tới.

Lần này vì không muốn lôi kéo hành lý lỉnh kỉnh đến bãi xe của tiểu khu để lấy xe mình, Hà Song Diệp quyết định nhờ Mao muội lái xe này đưa mình đi. Huyền Minh Thạch vốn không thích hai người phụ nữ đêm hôm ra đường nhưng việc trong tay hôm nay rất nhiều, không buông xuống được. Anh cũng không muốn đêm hôm Hà Song Diệp đi taxi một mình cho nên định gọi một trong mấy người bên trụ sở sang đưa cô đi nhưng lại bị Hà Song Diệp kiên quyết từ chối.

Dù sao Mao muội cũng đã biết lái xe rồi, trên xe cũng có định vị, cũng chỉ gần 8 giờ, không nên căng thẳng như vậy.

Mao muội vốn là trợ lý của đoàn phim, chuyện chạy vặt suốt ngày đi chỗ này đi chỗ kia cũng đã quen, kỹ thuật lái xe rất tốt.

Bất qua mới vừa ra khỏi tiểu khu chưa được 10 phút đã bị chặn lại.

"Sao vậy?", Hà Song Diệp nghi hoặc, đi sân bay phải đúng giờ, trên đường lại xảy ra tình huống gì thế này.

Mao muội cũng không hiểu, quay đầu hỏi: "Diệp tỷ, chị nhìn thử xem, có khi nào là người quen không?"

Hà Song Diệp cau mày, ở thành phố này số lượng người cô quen biết cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, có thể là ai cơ chứ?

Cô nhìn ra, chân mày nhíu càng sâu hơn.

Thực sự là oan gia ngõ hẹp, hôm nay là sao chiếu mệnh của Hà Song Diệp rồi, bằng không sao lại gặp Vân Mộc Hương ở đây.

Hà Song Diệp nhanh chóng kéo kính xe lên, quay đầu nói với Mao muội: "Tránh người rồi lái đi đi. Chị không muốn dính dáng tới cô ta."

Vân Mộc Hương lúc này đã chạy từ đầu xe về phía bên xe, níu chặt gương xe, tay gõ lên kính.

Mao muội không dám lộn xộn, run run nói với Hà Song Diệp: "Em không dám."

Nói thật, bắt Hà Song Diệp trực tiếp lái đi thì bản thân cô cũng không dám.

Hít sâu một hơi, Hà Song Diệp phất tay: "Được rồi, để xem người này muốn gì."

Cửa kính xe hạ xuống, Vân Mộc Hương định lên tiếng, đã thấy Hà Song Diệp ở ghế sau cùng một cô gái ở chỗ tài xế nhìn chằm chằm mình. Trong xe tương đối tối mờ, lại dán miếng dán chống nhiệt cùng chống nhìn trộm cho nên Vân Mộc Hương lúc đầu cũng không xác định được ai đang sử dụng xe.

Lúc này nhìn thấy ánh đèn đường xa xa chiếu rọi vào xe, vẻ mặt Hà Song Diệp càng âm u, Vân Mộc Hương lập tức nghẹn lời, không biết nói cái gì cho phải.