Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương

Chương 5: Ngay từ đầu là cô bám lấy tôi




Tiêu Ngữ Lam sải bước đi tới chỗ bọn họ, một tiếng gọi của cô thu hút không ít sự chú ý.

Cô đi tới đứng bên cạnh Lưu Phi Yến, trên mặt là thần thái của một vị thiên kim nhà giàu. Trong sách có viết Tiêu Ngữ Lam cô là đệ nhất thiên kim mà, cho nên khí chất không thể thua người khác được.

"Ôi Tiêu tiểu thư, cô đã đến rồi. Cô vừa đến không khí khác hẳn." Một người nọ lên tiếng.

Tiêu Ngữ Lam mỉm cười, nhìn vị tiểu thư ấy hỏi:"Khác thế nào vậy, cô nói rõ xem nào?"

"Thì là trong lành hẳn đó, lúc nảy ô nhiễm lắm đó nha."

"Cô..." Lưu Phi Yến cuộn tay thành nắm đấm.

"Tôi cũng không phải máy lọc không khí, cô nói chuyện khó hiểu quá."

"Thì nói người nào đó... Mang mùi của sự nghèo khổ mà tưởng mình đã bước chân vào giới thượng lưu đó."

Tiêu Ngữ Lam cười lớn, thu hút không ít ánh mắt của mọi người. Cô thong thả nhìn vị tiểu thư kia hỏi tiếp:"Vị tiểu thư này có phải cô học ít hay không vậy? Tại vì theo kiến thức mà tôi đã học, mà tôi cũng tốt nghiệp đại học H đó thì tôi chưa từng nghe nói trên thế giới này lại có mùi gì là mùi của sự nghèo khổ cả."

Vị tiểu thư kia lập tức biến sắc, mặt cô ta tỏ ra giận dữ nói:"Tiêu Ngữ Lam cô theo phe nào hả?"

"Dĩ nhiên là không theo phe của người ít học rồi. Mẹ tôi có dạy, làm một tiểu thư danh giá tôi phải kết giao với những người có đạo đức và học thức thì mới nên người và hiểu rộng được."

"Cô..." Vị tiểu thư nọ tức đến không nói nên lời.

"Ôi, cô thấy không? Hồi nhỏ cô nên đi học nhiều hơn đó, để bây giờ vốn từ của cô không thể đối đáp với tôi này. Giao tiếp bình thường cũng không thể luôn. Mẹ tôi đúng là nói đúng quá, giao du với người ít học chính là tự mình đánh mất giá trị của bản thân."

Tiêu Ngữ Lam nói xong thì để lại một nụ cười tươi như hoa, sau đó dẫn Lưu Phi Yến rời khỏi đám đông. Chỗ đó vẫn đang bàn tán, chủ yếu là cười chê vị tiểu thư kia ít học. Ở cái giới thượng lưu này cô hiểu rất rõ, vẻ ngoài rất quan trọng. Hồi đó cô theo cha mẹ đi dự tiệc, cũng bị không ít tiểu thư nhà khác sinh sự vì ghen ghét.

Từ xa Trình Phong đang đi lại, cô mới đẩy thắt lưng của Lưu Phi Yến đi tới rồi nói:"Chồng cô tìm cô kìa."

"Yến, vừa rồi xảy ra chuyện gì?" Trình Phong đối diện với cô vợ, liền hỏi.

"Có phải Tiêu Ngữ Lam lại bắt nạt em không?"

Tiêu Ngữ Lam:"..." Đúng là làm ơn mắc oán.



Cô trừng mắt với Trình Phong, sau đó lạnh nhạt quay lưng đi.

"Cô Tiêu mời đi bên này, Mạc tiên sinh đợi cô đã lâu."

Vừa mới rồi là Trình Phong sau đó lại Mạc tiên sinh, Tiêu Ngữ Lam than trời oán đất. Hai cái người này có cái gì tốt mà Tiêu Ngữ Lam lại dây vào vậy, một vị thì lạnh như băng còn một vị thì nói ra lời nào là vô lý lời đó.

Tiêu Ngữ Lam đi theo người vệ sĩ, tới khu vực trung tâm thấy Mạc Tử Dương đang đứng trò chuyện với mấy người đàn ông. Hắn mặc vest màu nâu cafe sữa, phong thái ung dung và điềm đạm cũng chẳng thấy hắn cười với đối phương.

Cô đi tới bên cạnh hắn, còn chưa há miệng nói thì hắn đã ôm eo cô nói trước:"Giới thiệu với các vị, đây là vị hôn thê của tôi tên là Tiêu Ngữ Lam."

"Chào Tiêu tiểu thư, nghe danh đã lâu bây giờ mới có dịp gặp gỡ." Người nọ nói.

"Tiên sinh anh khách sáo quá, tôi thì có danh gì đâu chứ."

"Tiểu thư cô khiêm tốn rồi, đệ nhất thiên kim BK danh xưng này của cô tôi đã nghe qua rồi đó."

"Ngại quá, cái đó chỉ là chị em truyền miệng nhau thôi đó mà."

Mấy vị khách liên tục bắt chuyện với Tiêu Ngữ Lam, mà cô một câu liền đối đáp rất khiêm tốn khiến cho Mạc Tử Dương có cái nhìn khác về cô. Tiêu Ngữ Lam sau khi gặp sự cố về não bộ liền thay đổi thật sự, đến mức người chung chăn gối cũng nhận không ra.

Đợi tới khi mấy vị tiên sinh đó tản đi, Tiêu Ngữ Lam đã khát muốn khô cả cổ họng. Mấy cái loại xả giao này, cô từ nhỏ đến lớn đều không thích, bất đắc dĩ mới phải...

"Ôi cháu dâu của bà, xinh đẹp quá đi mất!"

Tiêu Ngữ Lam hít thở thật sâu, cô nói với lòng"lại tới nữa rồi!!!"

"Bà nội, sinh nhật vui vẻ."

"Bà nội vui vẻ, nếu con sinh ra một tiểu bảo bảo bà lại càng sống lâu hơn." Mạc lão phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay cô nói.

Tiêu Ngữ Lam cười giả vờ, tình cảnh này có chút giống với lúc cô về nhà bị cha mẹ giục lấy chồng.

"A Dương con đừng mãi lo nói chuyện làm ăn, phải chú ý chăm sóc vợ cho thật tốt hiểu chưa?"

"Con đã biết." Hắn điềm đạm đáp.

"Hai đứa đi ngồi trò chuyện với bạn đi, bà qua bên đó chào hỏi một chút."



Mạc lão phu nhân cuối cùng cũng đi, Tiêu Ngữ Lam thở phào nhẹ nhõm.

Bữa tiệc của người có tiền luôn luôn phải đeo mặt nạ!

Tối đó khi được lệnh trở về nhà, Tiêu Ngữ Lam không giấu được vui sướng trên gương mặt. Nhưng vừa vào phòng nhìn thấy cái giường cỡ đại, mọi sự vui vẻ đều biến mất.

"Anh Mạc chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi."

Cô đề nghị, còn hắn thì dừng động tác cởi cà vạt.

"Nói chuyện gì?"

"Thì chuyện ngủ chung đó, tôi nói thẳng là tôi không muốn ngủ chung với anh Mạc. Anh có lẽ cũng không thích mà đúng không?" Cô nhìn hắn cực kì mong chờ hắn gật đầu.

"Ai nói tôi không thích? Không có người đàn ông nào không thích ngủ cùng phụ nữ cả."

Mạc Tử Dương tiến về phía cô, Tiêu Ngữ Lam đề phòng lùi về sau. Hắn cứ tiến lên một bước thì cô sẽ lùi về một bước, tay hắn còn cầm chiếc cà vạt rồi siết chặt nó.

Đối với đứa mê tiểu thuyết ngôn tình như cô thì tình tiết này đáng báo động đỏ. Thông thường nam chính có hành động này trong lòng chính là đang muốn ăn tươi, nuốt sống nữ chính.

"Anh... Anh Mạc... Mạc... Anh Mạc anh muốn làm gì?"

Cô ngồi phịch xuống giường, hắn thuận thế chèn ép cô. Tư thế cực kì ám mụi, cô nửa nằm nữa ngồi trên giường còn hắn đang ở trên cô.

"Anh Mạc tôi đã nói... Tôi... Tôi không đồng ý."

"Ngay từ đầu là cô bám lấy tôi. Cô muốn quên cái gì cũng được, nhưng chuyện này cô không được phép quên, hiểu chưa?" Hắn nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô không kiên dè.

Tiêu Ngữ Lam cảm giác được trái tim mình đập liên hồi, như nó sắp rơi ra ngoài tới nơi rồi. Hắn đẹp trai lại lưu manh, cô phải làm sao đây?

"Biết... biết rồi. Anh Mạc... Anh đứng lên có được không?"

"Dĩ nhiên là... được."

Hắn rời khỏi người cô. Tiêu Ngữ Lam hiểu rồi, cái cảm giác mà Tôn Ngộ Không được cứu lên sau mấy trăm năm bị núi đè.