Ta Là Nữ Phụ Hiền Lương

Chương 112: Đánh ghen dùm chồng yêu




Bannie luôn có cảm giác lo lắng về mọi thứ, người ta nói người mang thai thường đa sầu đa cảm.

Giống như hôm nay, cô có hơn một ngàn lần nghĩ sau khi sinh con xong, mình sẽ chết. Tới lúc đó Mạc Tử Dương của cô phải làm sao?

Rồi cô nhớ tới cô thư ký tên Lạc Hi của hắn, có phải hắn và cô ta có quan hệ ngoài luồng hay không?

Mỗi ngày của cô đều là một ngàn câu hỏi được đặt ra.

Bannie hoá trang thành một người phụ nữ lượm thuộm, đứng trước cửa công ty Mạc Thị rình rập. Thấy nữ thư ký Lạc Hi đi ra, cô liền sải bước đi theo sau.

Lạc Hi tới quán nét, trên tay còn cầm theo một ly cafe vừa mua. Quái lạ, Mạc Tử Dương làm gì ở trong quán net?

Cô lén la lén lút đi thuê một máy tính, giả vào vào bấm bấm cái gì đó chủ yếu là đề nghe ngóng tính hình.

Thứ làm cô kinh ngạc người được thư ký Lạc Hi mua nước cho không phải là Mạc Tử Dương chồng cô mà là Cố Thần. Nghe qua cách nói chuyện cũng thấy được Lạc Hi rất thích cậu, còn muốn thông qua ly nước để bày tỏ tình cảm.

Thật là quá đáng mà, cô ta vậy mà dám cắm sừng chồng cô.

…Rầm…

Bannie hất ghế tạo nên một tiếng động mạnh, cả phòng net đều hướng mắt về phía cô. Không hề do dự cô cởi hết khăn mũ trùm đầu xuống, nhìn thấy mặt cô Lạc Hi trợn mắt cả kinh.

“Cô sợ khi nhìn thấy tôi hả? Một chân đạp hai thuyền nên sợ cũng phải.”

Dương Uyển Chi nói giọng mỉa mai.



Hỗn chiến xảy ra, ngay cả Cố Thần cũng không ngăn được chuyện này. Cậu chỉ có thể giữ Bannie lại để cho Lạc Hi gọi điện cầu cứu ai đó.

Trước giờ cậu có nghe qua câu, đừng dại chọc vào phụ nữ, một khi mà họ đã điên lên thì không một ai có thể cản nổi. Bây giờ cậu thật sự mở mang tầm mắt, cô nắm tóc Lạc Hi rồi cào cấu không chút kiêng nể gì.

Từ một cô nàng đáng yêu, tươm tất nay đầu tóc rũ rượi trông không khác gì một kẻ ăn mày.

Cậu nghe Lạc Hi vừa khóc vừa gào qua di động:“Anh mau tới dẫn vợ anh về đi, chị ấy nắm tóc em muốn bay ra khỏi da đầu luôn rồi này… Huhu…”

“Cô còn ra vẻ tội nghiệp cái gì? Buông ra… Buông tôi ra để tôi đánh chết con hồ ly tinh này…”

Cố Thần cùng đám bạn của cậu phải cố lắm mới giữ chân được hai người phụ nữ này cho tới khi Mạc Tử Dương tới.

Hắn nhìn khung cảnh đổ nát, rồi người phụ nữ đang mang thai kia đầu tóc rối tung cả lên nhìn Lạc Hi bằng ánh mắt căm thù rất dữ tợn

Hắn đi tới vén tóc cho cô, nhíu mày hỏi:“Sao em không ở nhà dưỡng thai mà chạy ra đây vậy hả?”

“Anh nhìn đi, tình nhân bé nhỏ của anh đó.” Bannie nghiến răng lườm Lạc Hi.

“Anh họ, anh mau nói cho chỉ nghe đi. Lần đầu tiên trong cuộc đời em bị đánh tơi tả vậy luôn á, em không giúp anh nữa đâu.”

Lạc Hi vừa khóc vừa nói, cô mất bao nhiêu công sức để tạo được ấn tượng đẹp trong mắt Cố Thần, vậy mà bị Bannie đánh cho thân tàn, ma dại thế này!

Bannie ngờ nghệch nhìn hắn, anh họ?



Trên xe đưa cô và Lạc Hi về nhà, Mạc Tử Dương mới giới thiệu Lạc Hi là em họ của hắn. Cô trợn mắt nhìn, còn cô gái phía sau vừa rên vừa khóc thảm thương vô cùng.

Kết quả của màn đánh ghen nhầm là Lạc Hi bị bầm nhẹ bên mắt phải, còn Bannie thì đích thân xuống bếp để chuộc lỗi.

Trong lúc ăn cơm, Bannie cố tình gắp thức ăn cho Lạc Hi, dùng giọng nhỏ nhẹ nói:“Em ăn nhiều vào, chị… Xin lỗi nhé.”

“Sao chị có bầu mà chị dữ quá vậy chị, em chưa thấy bà bầu nào chiến như chị luôn đó.”

Lạc Hi vừa buồn vừa tức gào lên.



Cô cũng chỉ có thể cười trừ, lúc đó máu nóng dồn lên não cô có quan tâm cái gì đâu. Đánh được hả giận là tốt lắm rồi.

Mạc Tử Dương ở bên cạnh phì cười, hắn xoa xoa cái bụng của cô, ôn nhu nói:“Bảo bảo sinh ra đừng có giống mẹ đấy, hung dữ như cọp vậy.”

“Anh còn nói nữa hả, tất cả là do anh cứ ấp úng không rõ ràng với em.” Cô mắng hắn, sự cố lần này cũng do hắn mà ra chứ còn gì.

“Đêm nào anh không"trả bài” đầy đủ, em nhìn còn không nhận ra hả?"

“Khụ… Khụ…”

Lạc Hi sặc cơm mất, anh họ tuy nói rất nhỏ nhưng mà lổ tai cô thính lắm, nghe rõ mồn một.

Hai người họ có thôi đi không, hại cô te tua như vậy mà còn cho cô ăn cơm chó nữa.

“Anh này, còn có em gái ở đây mà.” Cô đỏ mặt trách yêu hắn.

Trong lòng Lạc Hi gào lên tận trời xanh, ông trời có thấu cho cô hay không vậy?

Bannie ăn cơm một lúc, cô lại suy nghĩ ra vấn đề. Liền hỏi Lạc Hi rằng:“Em theo đuổi Cố Thần đấy hả?”

Lúc nảy cô thấy Lạc Hi mang cà phê tới cho cậu, mà cậu thì lạnh lạnh nhạt nhạt không nhận. Cô có nghe rõ ràng là Lạc Hi đã đứng ở đó “thả thính” rất lâu.

“Chị cũng biết Cố Thần ạ?”

“Chị dâu của em còn xém làm mẹ kế của người ta đấy, phải không em?” Hắn gắp thức ăn cho cô, còn thuận tiện trêu ghẹo.

Cô trừng mắt với hắn:“Quân tử không nhắc chuyện cũ.”

“Anh đâu phải quân tử.”

“Anh đáng ghét, đi ra chỗ khác đi, không cho anh ăn.”

Lạc Hi cười cứng đơ cả miệng, họ có đang thật sự quan tâm cô không vậy. Giờ phút này còn chồng trêu vợ, vợ ghẹo chồng nữa chứ!

“Hai người… Thật quá đáng!”



Lạc Hi giận dỗi bỏ ra sofa, thấy vậy Bannie mới tò te phía sau dỗ ngọt. Cũng là do cô sai với người ta trước, giờ cũng không thể cười trừ là xong.

“Lạc Hi em đừng giận, chị nghĩ cách giúp em.”

“Cách gì chứ, bình thường Cố Thần đã không để ý tới em rồi… Giờ mang danh làm tiểu tam, cậu ấy thấy em không chạy tám mét mới là lạ.”

“Cậu ấy trước giờ không thân thiện lắm, theo như chị thấy là vậy. Nhưng em đừng lo, chị dâu của em cũng là một cao thủ tình trường đó nha.” Bannie vỗ ngực xưng tên.

Mạc Tử Dương vừa uống cafe vừa thong thả cười nói:“Nghe lời Bannie đi, cổ cưa đổ được anh của em thì không phải dạng tầm thường đâu.”

“Nè rõ ràng là anh năn nỉ xin em cưới anh đó nha.” Cô chu môi nói.

“Vậy sao… Sao anh chẳng nhớ gì hết vậy?”

Mạc Tử Dương thong thả đi lên phòng làm việc. Bannie tức chết đi được, hắn nói làm như hắn có giá lắm vậy.

“Chị thật sự tài giỏi như vậy trong tình yêu hả, chỉ em với, chỉ em với.” Lạc Hi hai mắt sáng rỡ, nắm tay cô luôn miệng.

“Anh của em xin chị cưới ảnh chứ không phải chị đi năn nỉ ảnh đâu.” Cô biện minh.

“Em biết rồi mà chị, mau chỉ em cách đi.”

Bannie biết Lạc Hi rõ ràng không hiểu, còn cho là cô theo đuổi Mạc Tử Dương nữa chứ!

Cô mới không hạ mình như vậy đâu, hứ.