Ta Dựa Vào Y Thuật Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 159




Thẩm Dao Chu: "Ta chỉ muốn xem thương thế của hắn nặng không, có cần ta chữa trị không."

"Người cứ yên tâm, đại sư huynh sẽ không sao đâu."

Đệ tử đó không nhúc nhích, Thẩm Dao Chu đành phải rời đi, nhưng nàng không cam lòng, đi vòng quanh viện của Thái Sơ Kiếm Tông xem có thể tìm được kế hở nào lẻn vào không.

Nhưng nàng đi hai vòng cũng không tìm được kẽ hở nào.

Đang lúc này, nàng cảm thấy có thứ gì đó lao về phía mình, không nghĩ ngợi gì liền né tránh, chỉ thấy một quả óc chó đập vào bức tường trước mặt nàng.

Nàng quay đầu lại, quả nhiên thấy Quý Nhiên treo trên cây: "Ngươi lén lút ở đây làm gì?"

Thẩm Dao Chu trợn mắt nhìn hắn: "Liên quan gì đến ngươi!"

Quý Nhiên nhảy xuống khỏi cây: "Ta biết, ngươi muốn tìm người sinh ra đã có Kiếm Cốt đúng không?”

Thẩm Dao Chu nghe lời này thấy chói tai: "Gì mà sinh ra đã có Kiếm Cốt! Người ta có tên, tên là Phó Sinh Hàn!

Quý Nhiên theo bản năng muốn cãi lại, nhưng nghĩ đến điều gì đó lại nuốt xuống, mặt mày khó chịu nói: "Được, Phó Sinh Hàn, ngươi muốn tìm hắn?"

Thẩm Dao Chu gật đầu: "Nhưng bọn họ không cho ta vào."

Quý Nhiên: "Đương nhiên rồi, bây giờ môn phái của chúng ta và Bách Luyện Kiếm Tông đều bị thương nặng, coi như cả hai đều bị loại, ngôi vị Ngũ Đại Kiếm Tông lần này sẽ do Phá Nhạc Kiếm Tông và Thái Sơ Kiếm Tông tranh giành, Thái Sơ Kiếm Tông chỉ có một mình hắn là có thể ra tay, đương nhiên phải đề phòng các ngươi."

Thẩm Dao Chu buồn bực nói: "Ta là thầy thuốc, sao có thể làm loại chuyện này! Huống hồ hắn còn cứu ta, ta càng không thể lấy oán trả ơn!"

Quý Nhiên: "Nhưng lão già Trình Tịch Bạch kia chắc chắn không nghĩ như vậy, ông ta rất hẹp hòi, không giống với môn phái của chúng ta..."

Thẩm Dao Chu lặng lẽ liếc hắn một cái: "Ngươi không phải còn cho rằng ta vì trả thù ngươi nên mới không chữa thương cho sư huynh ngươi sao?"

Mặt Quý Nhiên đỏ bừng: "Ta... ta trước đó không biết, ta xin lỗi ngươi được không? Xin lỗi..."

Hắn nói xong lại quay mặt đi, nhỏ giọng bổ sung một câu: "Còn nữa, ừm... cảm ơn..."

Thẩm Dao Chu thấy mặt hắn đỏ bừng như m.ô.n.g khỉ, còn giả vờ kiêu ngạo, không nhịn được bật cười, cố ý trêu chọc hắn: "Nói to lên chút, ta không nghe rõ."

Quý Nhiên tức giận đến đỏ mặt: "Đừng nói nhảm nữa, ngươi có muốn đi gặp hắn không!"

Thẩm Dao Chu sợ thật sự chọc hắn bỏ đi, đành phải bất đắc dĩ thu tay lại, Quý Nhiên dẫn nàng đến một bức tường viện, bên ngoài bức tường có một cây đào, Quý Nhiên sờ soạng trên cây đào một hồi, không biết ấn vào cơ quan nào, bức tường viện đột nhiên mở ra một lỗ hổng đủ cho một người chui qua.

Quý Nhiên lập tức dẫn Thẩm Dao Chu đi vào, đợi bọn họ vào trong, bức tường viện lại khôi phục như cũ. Vào trong, Quý Nhiên quen đường quen lối dẫn Thẩm Dao Chu đến trước cửa phòng của Phó Sinh Hàn.

Thẩm Dao Chu: "... Sao ngươi lại quen đường quen lối như vậy, xem ra trước đây ngươi đã làm không ít chuyện trộm gà trộm chó nhỉ!"

Quý Nhiên không vui nói: "Còn không phải là thấy ngươi như đứa ngốc đi loanh quanh bên ngoài tường viện của người ta, ta mới cố ý đi hỏi người..."

Lời còn chưa nói hết, hắn đã nhận ra mình lỡ lời, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Dao Chu.

Thẩm Dao Chu: "Ồ-"

Quý Nhiên thô lỗ đẩy nàng vào trong viện: "Nhanh lên! Ta ở đây đợi ngươi, ngươi gặp hắn xong ta sẽ đưa ngươi ra ngoài."