Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 137: Tốc độ rất nhanh, tư thế rất ngầu




"Trường Minh Tông, can thiệp vào chuyện thi đấu!!"

Sau khi cuộc tỷ thí kết thúc, trọng tài liền ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ của Vấn Kiếm Tông, tức muốn hộc máu mà vọt vào, không chút nghĩ ngợi rống giận.

Khi hắn nhìn thấy tông chủ Vấn Kiếm Tông đang ngồi ở phía bên kia liền kiềm chế lại sự tức giận, lạnh lùng nói, "Mong tông chủ đứng ra nói lời công bằng."

Câu nói của hắn cực kì hàm súc.

Chỉ với mấy viên đan dược mùi giống phân kia của Diệp Kiều, đã khiến cho toàn bộ Đan tu bị nổ đan lô, điên rồi, điên hết rồi! Phải phạt!!!!

Tông chủ Vấn Kiếm Tông trầm mặc vài giây, bởi vì nghe thấy tên Trường Minh Tông, nên hắn cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, ờm ——

"Là đứa nào làm? Ta nhất định sẽ trách phạt bọn chúng!"

Cả một tập thể thiên tài đồng loạt nổ đan lô, loại chuyện ảo tung chảo như này, xảy ra ở Tu Chân Giới cũng không khác gì chuyện Tu Chân Giới bị nứt làm hai.

Trong lòng trọng tài đầy căm phẫn: "Diệp Kiều."

Tông chủ bừng tỉnh: "Ồ, vậy cũng bình thường mà."

Bởi vậy hắn mới nói tại sao tháng này lại cảm thấy có gì đó thiếu thiếu.

Mọi thứ yên ổn đến mức kì lạ, thì ra là do Diệp Kiều không bày trò.

Trọng tài nhìn bộ dáng không thèm quan tâm của hắn, thì vẫn nhất quyết không chịu từ bỏ ý định: "Nhưng con nhóc đó làm như vậy, là đang gây nhiễu loạn trật tự nơi công cộng."

Tông chủ Vấn Kiếm Tông lạnh nhạt nhìn thoáng qua, buồn cười: "Đừng tưởng rằng chúng ta không biết, tám đại gia tộc các ngươi đã âm thầm cho phép việc quấy nhiễu thần thức."

Nếu đã là một cuộc thi đấu, thì năm tông với tám đại gia tộc liền đứng ở vị trí đối lập nhau, ai cũng muốn ưu ái người nhà mình hơn, hiện tại đệ tử trong tông đã thắng trận tỷ thí, Tiết Dư là người của Tiết gia, nhưng hắn lại tham gia thi đấu dưới danh nghĩa của Trường Minh Tông, một khi đã như vậy, không nhắm vài hắn thì nhắm vào

"Chính bản thân mình bắt đầu trước, thì đừng trách người khác theo sau."

Mặt trọng tài cứng đờ.

**************

Bên kia, sau khi trận tỷ thí của Đan tu kết thúc. Trong sân Trường Minh Tông.

Diệp Kiều đột nhiên đè Minh Huyền trên mặt đất, vừa rồi hai người đã tiến hành một cuộc so đấu đơn giản, cuối cùng Diệp Kiều toàn thắng.

Minh Huyền ngậm một họng đất cát, trợn mắt: "Phụt phụt phụt."

"Đánh người không đánh mặt nha."

Diệp Kiều thấy hắn phản ứng lớn như vậy, liền bất mãn: "Lúc ta bị Đoàn trưởng lão đánh nằm bò, ngươi cũng từng thấy rồi đi. Đằng này ngươi chỉ mới bị đè mặt xuống đất thôi mà."

Lúc trước nàng với Mộc Trọng Hi thay phiên nhau ăn đòn, Minh Huyền cười cực kì vui vẻ.

"Hai chúng ta khác nhau, ngươi có thể nằm bẹp." Minh Huyền bò dậy khỏi mặt đất, mở quạt xếp trong tay, khẽ nâng cằm: "Nhưng ta thì vĩnh viễn phong lưu phóng khoáng."

Hắn phong lưu phóng khoáng như này, lại bị người ta đè mặt xuống đất, có thấy thích hợp không?!

Diệp Kiều trừng hắn một cái không thèm để ý tới, mấy ngày nay nàng có chút buồn rầu, vận may của nàng hiện tại hình như hơi tốt quá mức cho phép, "Ta không tìm được tu sĩ nào để đánh chung hết, toàn là mấy tên tu sĩ Trúc Cơ hạng tám chín trăm." Cho nên chỉ có thể lấy Minh Huyền ra làm chỗ trút giận.

Không phải chứ, vận may này của nàng có độc đi.

Nàng thật sự phải đánh từ hạng một ngàn để đi lên dần sao?

Thật sự không có ai nhận thua hết ư?

Bộ không ai nhìn ra nàng rất mạnh hả?!

Mộc Trọng Hi chống cằm, đối với nàng trưng ra vài giây đồng tình dối trá, "Hiện tại bên ngoài đánh giá ngươi là, thực lực không rõ, nhưng lại có rất nhiều chủ ý, do đó ngươi phải làm thay đổi ấn tượng của bọn họ mới được a."

Diệp Kiều vực dậy tinh thần, nếu nàng luôn dựa vào bảng xếp hạng, nhưng lại không có ai chịu nhận thua, thì chỉ có thể rút thăm chọn đối thủ rồi tăng hạng từ từ thôi.

Này con mẹ nó chắc đánh tới kiếp sau luôn quá.

Không ai nhận thua, nếu muốn vững vàng tiến vào vòng thứ ba, thì chỉ có thể mỗi ngày không ngủ không nghỉ làm một đứa liều.

"Thật vô nghĩa, biết trước có kết quả như vậy, tội gì phải tranh giành đấu đá với nhau làm gì."

Giống như tất cả mọi người đều cảm thấy nàng rất yếu, nên ai rút trúng tên nàng cũng rất hào hứng.

Diệp Kiều tâm tình bất ổn liền không kiên nhẫn ném ra một loạt bùa, mấy thứ này nàng không thiếu, nên khi gặp mấy tên từ Trúc Cơ Đỉnh Phong trở xuống thì không cần phải lãng phí thời gian làm gì.

Các trưởng lão đang theo dõi Diệp Kiều cũng nhận thấy được động tĩnh của nàng.

"Vị trí xếp hạng của Diệp Kiều thay đổi rồi kìa."

"Con nhóc này đang làm trò quỷ gì vậy?"

Trước đó vẫn luôn đứng chững lại ở vị trí hơn một ngàn, hiện tại nàng chỉ mới lên được vị trí hơn tám trăm, với tốc độ chậm như rùa này, thì khi nào mới đuổi kịp thân truyền của mấy nhà khác?

Có tu sĩ phân tích nói:

"Ta đã quan sát Diệp Kiều mấy trận rồi, trên cơ bản đều là dùng bùa chú để giải quyết. Khỏi phải nhiều lời, Phù tu chính là ngang tàng, nhưng cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là mấy đối thủ của nàng đều rất yếu, còn có cả Luyện Khí Kỳ, nên với thực lực Kim Đan cùa nàng không phải đánh rất dễ sao."

Fans Diệp Kiều có chút sốt ruột: "Cho nên, khi nào Lãng Lãng nhà chúng ta mới có thể gặp được đối thủ Kim Đan Kỳ đây?"

Vận khí này của Diệp Kiều, nói tốt thì cũng tốt đó, không gặp trúng kẻ mạnh, nhưng nói kém thì cũng không sai, má nó, không gặp được kẻ mạnh nào, nên dẫn tới trường hợp ai cũng muốn khiêu chiến nàng.

"Ai nói Diệp Kiều xui xẻo? Rút thăm toàn gặp đối thủ không Trúc Cơ thì Luyện Khí. Ta cũng muốn xui xẻo giống nàng."

Kỳ thật người may mắn như Diệp Kiều không phải không có, nhưng ai biểu nàng nổi tiếng quá làm gì.

Muốn được chứng kiến thực lực của người giành được hạng nhất trong lời đồn, mang theo sự chờ mong nhìn nàng thi đấu, rốt cuộc đối thủ toàn là một đám tép riu.

Ngược lại, tâm tình Diệp Kiều đã sắp bùng nổ đến nơi rồi.

Đa số cao thủ đều bỏ nàng cả một khoảng cách xa rồi, vậy mà nàng vẫn còn luẩn quẩn ở nơi đây, rút thăm chỉ toàn gặp Trúc Cơ Kỳ, một đám cứng đầu không khác gì Đan tu, có chết cũng không chịu nhận thua, còn tuyên bố muốn nhìn xem rốt cuộc thân truyền như nàng có bản lĩnh gì.

"Cho dù ta chính là một đứa phế vật." Nàng nằm dài trên mặt đất, bắt đầu bày ra bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc trước mặt Chu Hành Vân, "Cũng không đến mức khiến cho một đám Luyện Khí, Trúc Cơ đến khiêu chiến ta đi."

Hai người đều cùng nhau trưng ra bộ mặt ủ rũ.

Oán khi này còn nặng hơn oán khí của một đám quỷ gom lại.

Vận khí Diệp Kiều tốt quá mức, nhưng Chu Hành Vân thì lại rất xui xẻo, trận thứ hai hắn toàn gặp phải tu sĩ Kim Đan Kỳ, cũng may mấy người đó cũng biết điều, nhận thua rất nhanh chóng.

Trên diễn đàn đang bàn tán sôi nổi chuyện của Diệp Kiều.

"Nghe nói mấy ngày nay Trường Minh Tông vẫn luôn dồn hết tâm huyết để huấn luyện Diệp Kiều, nếu bỏ qua chuyện cảnh giới, thì Mộc Trọng Hi không thể nhường nàng một chút sao?"

Đáy lòng Mộc Trọng Hi chửi má nó.

Nhường mẹ ngươi.

Hắn muốn nhường, cũng nhường không được a.

Hơn nữa huấn luyện Diệp Kiều không phải hắn, là Đại sư huynh mà! Chu Hành Vân huấn luyện người, không bao giờ nương tay. Nên Diệp Kiều có thể trưởng thành cực kì nhanh chóng dưới những đòn hiểm của hắn.

"Không được, không được Diệp Kiều, ngươi mau gặp được một cao thủ đi, ta không muốn nhìn thấy cái đám yếu như sên kia nữa, thật là làm nhục chỉ số thông minh của ta mà."

Mộc Trọng Hi thống khổ che mặt.

Diệp Kiều: "Vận may tốt, biết sao giờ."

Chu Hành Vân sâu sắc phun ra một câu: "Như vậy cũng tốt, ngươi không cần phải thức ngày thức đêm thi đấu để vào vòng ba."

Tiết Dư đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đập bàn một cái: "Hay là để Đại sư huynh thử đi, hắn xui lắm."

Có lí.

Bị mọi người nhìn chằm chằm, Chu Hành Vân có chút câm nín, cuối cùng vẫn giúp nàng bốc thăm.

Hạng 190, vị trí này không thấp, có thể leo lên trên 200, ít nhiều gì cũng là Kim Đan Kỳ.

Nhận được kết quả này làm cho mọi người liền hứng khởi tinh thần.

"Gặp được cao thủ!!"

Mộc Trọng Hi: "Áu áu áu, đi hỏi thăm thực lực người này như thế nào mới được."

"Tìm ai bây giờ?" Minh Huyền chớp mắt, khi hắn nói xong câu đó, những người khác cũng trầm mặc.

Ai cũng phải vội vàng tích lũy điểm nên đâu còn thời gian, rất nhanh Diệp Kiều liền nhớ ngay người đến chỉ để tham gia náo nhiệt là Tạ Sơ Tuyết.

Tiểu sư thúc này của nàng, suốt ngày rảnh rỗi, nếu không nhờ có cái gương mặt đẹp kia, thì không khác gì một ông già thất nghiệp bị lưu lạc đầu đường xó chợ.

Thật ra ngoại trừ Tạ Sơ Tuyết rảnh rỗi, thì vẫn còn những người khác nữa.

Nhưng Tần Phạn Phạn với Triệu trưởng lão đều không thể, ai lại nhờ tông chủ cùng trưởng lão đi ăn trộm ăn cắp thông tin từ những tu sĩ khác chứ, vậy thì kì lắm.

**************

Tốc độ của Tạ Sơ Tuyết rất nhanh, đến buổi tối, Diệp Kiều nghe được tiếng gõ cửa, vừa mới mở ra thì giây tiếp theo đã bị hoảng sợ.

"Uầy uầy." Tạ Sơ Tuyết đang treo ngược đầu xuống đất, cười tủm tỉm, "Ta đem tin tức đến cho các ngươi rồi đây."

"Đối thủ tiếp theo tên là Tống Cương, một Kim Đan Sơ Kỳ."

Nghe được là Kim Đan, tất cả bọn họ đều nhẹ nhàng thở ra.

Kim Đan cùng Kim Đan căn bản cũng không ai giống ai, đặc biệt là đối với sự chênh lêch về linh căn, ngay cả Mộc Trọng Hi có cùng một cảnh giới cũng đánh không lại Diệp Kiều, nên càng khỏi phải nói đến Kim Đan Kỳ bình thường làm gì.

Đối với Diệp Kiều, bọn họ không hề lo lắng chút nào, không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đối thủ quá yếu.

"Còn có." Tạ Sơ Tuyết hơi hơi nghiêm mặt, "Thành Phong Tông mang theo bảo vật trấn tông, nếu sau này các ngươi chạm mặt với người của Thành Phong Tông, thì nhớ cẩn thận một chút."

Diệp Kiều chọt chọt Tạ Sơ Tuyết đang lủng lẳng trong gió, cảm thấy hắn đúng là một sinh vật thần kì, luôn xuất hiện bằng những cách người khác không ngờ đến.

"Bảo vật trấn tông của Thành Phong Tông là gì vậy?"

Tạ Sơ Tuyết: "Chờ khi nào bên đó dùng thì các ngươi sẽ biết. Xem ra Thành Phong Tông thật sự rất muốn giành chiến thắng."

"Đoạn Thủy Kiếm của Vấn Kiếm Tông, là linh kiếm đứng đầu, còn đối với Minh Nguyệt Tiễn của Nguyệt Thanh Tông, chỉ cần một mũi tên liền có thể phá mọi cấm chú. Nhưng cho tới nay vẫn chưa có người sử dụng nó."

Hơn nữa, cái thứ đồ chơi này muốn cầm được, thì phải tìm được.

Mỗi tông môn đều có một bảo vật trấn tông khác nhau, hắn chỉ biết của hai tông, còn mấy tông kia thì không biết được.

Tạ Sơ Tuyết vuốt cằm, "Tông chúng ta cũng có, nhưng Tần Phạn Phạn không chịu nói đó là cái gì."

Ra vẻ thần thần bí bí, làm hắn cảm thấy đó không phải là một món đồ bình thường.

Tần Phạn Phạn nghe được động tĩnh, vội vàng chạy đến, "Sao lại thế này? Rốt cuộc cũng gặp trúng người có thể đánh rồi sao?"

Tất cả mọi người trong tông đều đang rất gấp, sợ Diệp Kiều bị ảnh hưởng tâm lí, hơn nữa bọn họ cũng rất muốn nhìn xem rốt cuộc trình độ của Diệp Kiều đến đâu rồi.

Trình độ của thiên linh căn, ai lại không muốn nhìn xem chứ.

Diệp Kiều bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩa táo bạo: "Ồ, Đoạn Thủy Kiếm kia, không lẽ là tình lữ kiếm với Đoạn Trần của Đại sư huynh?"

Trong nguyên tác, người lấy được Đoạn Thủy, hình như là Diệp Thanh Hàn thì phải?

Chậc chậc chậc.

Cp tà môn ngoại đạo gì đây.

Chu Hành Vân cùng lúc cảm thấy ghê tởm, phải biết rằng, những kiếm chủ trước đó của Đoạn Thủy Kiếm đều là nam, vốn dĩ hắn không có cảm giác gì, nhưng khi nghe Diệp Kiều nói ba chữ tình lữ kiếm, thì biểu tình hắn liền trống rỗng.

Trong đầu nhanh chóng hiện lên hai chữ.

Xui xẻo.

"Ngươi đừng kích thích Đoạn Trần hóa hình đánh ngươi nha." Mộc Trọng Hi nhích lại gần, chậc chậc chậc. Hắn cũng chưa dám nghĩ tới trường hợp này.

Nhưng Đoạn Thủy Kiếm đã vô chủ suốt trăm năm, không ai rút ra.

"Không biết năm nay có thể may mắn thấy được Đoạn Thủy nhận chủ hay không."

Diệp Kiều liếc mắt nhìn hắn một cái, "Sẽ thấy."

Nếu nhớ không lầm, thì Vân Thước cũng có một vé vào Kiếm Quật, nàng lấy được thanh kiếm có tên là Lạc Thủy, tình lữ kiếm của Đoạn Thủy.

Nàng vừa rồi nói Đoạn Trần với Đoạn Thủy là một cặp cũng chỉ là nói chơi thôi.

Kiếm bản mệnh của nam nữ chính tất nhiên phải là tình lữ kiếm rồi.

Sau khi Tần Phạn Phạn kéo đầu Tạ Sơ Tuyết xuống, liền phát hiện đề tài này càng nói càng đi xa, giống như căn bản không đứa nào thèm để ý đến đối thủ tiếp theo chính là Kim Đan Kỳ, hắn vừa định mở miệng răn dạy hai câu ——

Tạ Sơ Tuyết: "Tình lữ kiếm?"

"Vậy các ngươi nói xem nếu sau này Diệp Thanh Hàn với Chu Hành Vân kết làm đạo lữ, thì khi tổ chức yến hội, ta có thể vén khăn cưới cho bọn họ không?"

Sau đó Tạ Sơ Tuyết bị Tần Phạn Phạn đánh cho một trận.

"Câm miệng đi! Cút cho ta."

"Quá đáng." Tạ Sơ Tuyết lắp bắp, không biết lấy từ nơi nào ra một cái khăn tay, "Rõ ràng ta đã rất nỗ lực để đi tìm hiểu tin tức mà."

Tiết Dư che mặt, a a a.

Trong phòng này còn người nào bình thường không vậy?

************

"Đối thủ là ai?"

"Diệp Kiều."

"Thực lực của nàng như thế nào?"

Tống Cương trầm tư, thần sắc không rõ: "Thực lực không rõ. Nghe nói cũng là Kim Đan Kỳ giống ta, hơn nữa nàng chỉ mới vừa đột phá không lâu, nên ta cho rằng, sẽ không có vấn đề gì lớn đâu."

Gặp phải Diệp Kiều cũng tốt, so với mấy thân truyền kia thì dễ đối phó hơn nhiều.

Phải nói Diệp Kiều rút thăm quá ư là may mắn, chắc không nghĩ đến lần này lại gặp trúng Kim Đan đi, hắn nắm chặt lá thăm trong tay, nặng nề thở hắt ra.

Diệp Kiều phải khó khăn lắm mới gặp được một đối thủ Kim Đan, nên bọn họ vô cùng hào hứng mà tập hợp một đám đi xem náo nhiệt.

Hàng đầu đã bị bọn họ chiếm chỗ trước, so với sự lạnh lẽo hiu quạnh bên Đan tu, thì bên Kiếm tu lại chật kín người, đặc biệt chính là nhân vật chính Diệp Kiều.

"Đã có thể gặp được Kim Đan Kỳ."

"Hai người đều là Kim Đan, nên chắc trận đấu cũng sẽ kéo dài trong chốc lát đi?"

Mấy trận trước đó đều quá chán, thực lực của mấy thân truyền so với tu sĩ bình thường luôn có khoảng cách quá lớn, cục diện nghiền áp không có chút khả quan nào, nhưng Diệp Kiều thì khác, hai người đều là Kim Đan Sơ Kỳ.

"Cố lên nha Kiều Kiều!!"

Có tiểu cô nương đi đến gần, bắt đầu điên cuồng rải hoa lên người Diệp Kiều, người còn chưa tới, hoa đã bay, khắp nơi đều là cánh hoa đủ mọi màu sắc.

"Khẩu hiệu đâu?" Có fans nhiệt tình vỗ vỗ tay.

"Diệp Kiều Diệp Kiều, đệ nhất giá lâm!!"

"Diệp Kiều Diệp Kiều, bách chiến bách thắng!!"

"Còn chưa đánh, mà các ngươi đã hô to khẩu hiệu như vậy rồi." Có người phất tay, "Thua thì phải làm sao đây?"

Fans Diệp Kiều lập tức không cao hứng: "Sao lại thua!! Kiều Kiều của chúng ta lợi hại nhất trên đời."

"Ờ rồi rồi rồi." Đối phương cũng lười nhiều lời với đám fans não tàn ngu ngốc này.

Diệp Kiều: "..." Mấy lời phô trương như này nàng không nghe nổi nữa rồi.

Tiết Dư sờ cằm, cười tủm tỉm thúc giục: "Mau đi kìa, đệ nhất bách chiến bách thắng của chúng ta."

Giờ phút này đối thủ đứng phía đối diện đã xuất hiện một chút bóng ma tâm lí, hắn câm nín, tuy rằng biết Diệp Kiều rất nổi tiếng, nhưng không nghĩ sẽ đến mức này đi?

Cánh hoa bay đầy trời.

Trọng tài nhíu mày, đứng ở nơi đó, phất phất tay ý bảo những người không liên quan thì mau đi ra ngoài.

"Tống Cương, mong được chỉ giáo." Hai người đứng ở vị trí đối lập nhau, hắn mím môi khách sáo nói một câu.

Diệp Kiều: "Được rồi."

Thấy nàng không có chút khách sáo nào, Tống Cương cũng không nói lời vô nghĩa nữa, rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm hắn dùng không phải là một thanh huyền kiếm bình thường, có thể nhìn ra được đây là một tu sĩ có tiền, biết Diệp Kiều thích rải bùa, hắn liền đánh đòn phủ đầu, tính toán không để Diệp Kiều có cơ hội ra tay.

Kiếm khí được nạp đầy, quét về phía mặt nàng.

Diệp Kiều nhìn hắn, dưới chân liền sử dụng Đạp Thanh Phong, trốn tránh kiếm khí, sau khi lên được Kim Đan, Đạp Thanh Phong càng thêm tăng nhanh tốc độ, đừng nói đến hắn, ngay cả Kim Đan Hậu Kỳ muốn đuổi theo cũng phải tốn sức.

Nhìn thân ảnh Diệp Kiều biến mất tại chỗ, Tống Cương mím môi, mỗi lần xác định được vị trí đáp xuống của nàng, thì lại là một chiêu kiếm tàn nhẫn chém xuống.

Diệp Kiều lần nữa tránh né, đây là lần đầu tiên nàng gặp trúng đối thủ là Kim Đan Kỳ, cứ nghĩ sẽ có chút khó khăn, nhưng xem ra trước mắt, so với sự hung tàn của hai sư huynh nhà mình, thì còn kém xa lắm.

Sau khi Diệp Kiều liên tiếp tránh né vài lần, bầu không khí liền có chút yên tĩnh.

"A, Diệp Kiều sao lại trốn vậy."

"Tốc độ nàng nhanh nên lại muốn trốn nữa rồi."

"Đánh không lại liền chạy, thì ai dám đánh với ngươi nữa. Bộ Diệp Kiều rất thích loại chiến thuật như này sao?"

Hai người chỉ so chiêu đơn giản, Tống Cương cho rằng nàng đang muốn đánh tiêu hao sức lực, hắn không nghĩ đường đường là một thân truyền nhưng lại yếu đến nỗi phải lựa chọn đánh tiêu hao sức lực như này, hắn nhịn không được liền mở miệng: "Ngươi có thể đừng trốn nữa mà đánh trực diện với ta không?"

Diệp Kiều ngờ nghệch nhìn hắn một cái: "Ngươi chắc chứ?"

Diệp Kiều cũng chơi đủ rồi, thần sắc nàng liền trở nên nghiêm túc, sau đó thân ảnh lại lần nữa biến mất.

Đợi cho đến khi Tống Cương có thể cảm nhận được hơi thở của nàng, thì con ngươi hắn đã co lại, trong chớp mắt cánh tay liền tê rần, chợt nhớ đến.

Diệp Kiều này là lôi linh căn!

Cũng may phản ứng của Tống Cương vẫn còn kịp thời, hắn vừa định dùng một tay khác để đỡ đòn, thì lúc này Đoạt Duẩn trong tay Diệp Kiều chợt biến thành hai đoạn, thuận thế đánh ra một chiêu, kiếm khí bùng nổ.

Hắn bị đòn kiếm khí hung hăng xuất hiện bất ngờ này đánh vào trước ngực, Tống Cương muốn bắt lấy Diệp Kiều trước mắt để phản kháng, nhưng dưới sự nghiêm trọng của đòn kiếm khí, hắn không có cơ hội chạm được nàng, cả cơ thể không chịu khống chế mà bay ra ngoài đài thi đấu.

Tốc độ rất nhanh, tư thế rất ngầu.

Không cần bất kì chiêu thức hoa hòe loè loẹt gì.

Cùng với âm thanh vật nặng rơi xuống đất, bầu không khí trong ngắn ngủi liền ngưng đọng.