Ta Dựa Vào Bản Lãnh Cứu Vớt Cả Tông Môn!

Chương 119: Đánh chết nàng cũng được




Mây đen tụ tập trên đỉnh đầu, làm cho trong không khí xuất hiện hương vị ngập tràn mưa gió. Diệp Thanh Hàn còn chưa kịp quăng Diệp Kiều ra ngoài thì thiên lôi đã thẳng tắp nhắm chuẩn xác đánh xuống.

"Ầm" một tiếng, lôi kiếp chợt lóe sáng như ban ngày.

Giây tiếp theo thiên lôi nửa đường đột nhiên cua gắt, hướng về phía kế bên Diệp Kiều hung hăng đánh xuống, rất nhanh, rất chuẩn, rất tàn nhẫn, trong nháy mắt Diệp Thanh Hàn cũng không phản ứng kịp.

"Hả?" Diệp đã chuẩn bị tốt tâm lí bị sét đánh Thanh Hàn mở mắt ra.

Diệp Kiều lần này không tính toán đi khiêu khích thiên đạo, lúc trước khi Minh Huyền độ kiếp, nàng chỉ là không nhịn được mà tặng cho nó ngón giữa, chọc nó hướng đến đầu nàng bổ xuống một luồng sấm sét cuồn cuộn.

Hiện tại là lôi kiếp của Diệp Thanh Hàn, mới vào trận mà thiên lôi đã đánh nàng. Nhưng do đây là lần thứ nhất nên linh căn của nàng hấp thu rất nhanh, Diệp Kiều nhẹ nhàng đè lại ngực, có thể cảm nhận được một chút thay đổi rất nhỏ.

Nàng ngẩng đầu.

Rất nhanh lần lôi kiếp thứ hai đã gia tăng lực đạo, lại hướng đến đầu Diệp Kiều đánh xuống.

Diệp Kiều trong một khắc, liền có cảm giác thiên lôi này là vì nàng mà đến, lần thứ hai rõ ràng lôi kiếp đã mạnh hơn, tiếng này so với tiếng trước càng thêm vang dội, bên ngoài bị động tĩnh lớn như vậy làm cho sợ hãi lui về phía sau.

Lôi kiếp của Nguyên Anh Kỳ...Đáng sợ như vậy luôn sao?

Lúc này chỉ mới là lần thứ hai.

Giữa sân, biểu tình của Diệp Thanh Hàn cũng dần trở nên hoang mang.

Hắn là ai? Hắn muốn làm gì?...Đây không phải là lôi kiếp của hắn sao?

Hắn trơ mắt nhìn tất cả lôi kiếp đều hướng lên người Diệp Kiều, liên tiếp mấy lần không ngừng nghỉ, Diệp Kiều cũng bị đánh đến mức tức giận mà hướng lên trời giơ ngón giữa, mím môi, "Tới đi."

Đánh chết nàng cũng được.

Lần trước nàng giơ ngón giữa sau đó bị sét đánh thảm cũng không khiến cho lần này nàng thấy sợ hãi, dù sao cũng phải chịu một trận, Diệp Kiều đã hoàn toàn chuẩn bị buông thả bản thân.

"Diệp Kiều." Thần sắc lãnh đạm của Diệp Thanh Hàn có chút rạn nứt: "Ngươi không sợ lôi kiếp sao?"

"Ờm...sợ chứ." Diệp Kiều: "Nhưng mà ta cố ý."

Dù sao cũng bị đánh, thì nàng nói thêm hai câu cũng đâu có sao.

"Phắc du." Diệp Kiều mới vừa nói xong, "Có ngon thì tới đây."

Diệp Thanh Hàn giật giật khóe miệng, cái này gọi là gì? Là sự kiên cường cuối cùng của Diệp Kiều sao?

Hai đợt thiên lôi đã làm người vây xem bị dọa sợ, thiên phú càng cao thì lôi kiếp càng kéo dài. Mấy năm vừa qua lôi kiếp của Nguyên Anh Kỳ diễn ra rất tuần tự, không có vụ chỉ mới hai lần lôi kiếp thôi mà cái sau so với cái trước càng mạnh hơn, rõ ràng đây là muốn đem người đánh chết.

"Đại sư huynh của ta thật trâu a." Sở Hành Chi lười biếng đem mặt dán bên ngoài kết giới, muốn nhìn rõ bên trong, thoáng nhìn thấy lôi kiếp chói mắt kia, đôi mắt hắn liền hơi trợn tròn.

"Lôi kiếp càng lớn, nghe nói thiên phú càng cao." Tần Hoài ngước mắt, nhẹ nhàng chậc một tiếng: "Lần này Diệp Thanh Hàn gặp khó khăn rồi."

"..."

Nghe được nghị luận bên kia, mấy người Trường Minh Tông liền có cảm giác người trong cuộc mới hiểu người trong kẹt.

Bọn họ nhất trí quay đầu, mở họp.

Mộc Trọng Hi nhỏ giọng nói: "Các ngươi nói xem, lôi kiếp kia thật sự hướng đến Diệp Thanh Hàn sao?"

"Ai biết được." Minh Huyền: "Ta cảm giác là hướng tới Diệp Kiều đi."

Thiên phú của Diệp Thanh Hàn cũng không thấp, nhưng tuyệt đối không cao đến mức mới lần thứ ba đã khiến lôi kiếp muốn đánh cho chết như này.

Tiết Dư nhỏ giọng nói, "Có phải thiên đạo đối với tiểu sư muội có ý kiến gì không?"

Thiên lôi sẽ không đánh sai người, nhưng dựa vào lần trước đó của Minh Huyền, lúc Diệp Kiều giơ ngón giữa thì nó liền đánh nàng, Tu Chân Giới cả ngàn năm nay cũng không ít lần xuất hiện lôi kiếp, nhưng chưa bao giờ thấy qua trường hợp như vậy.

Mọi người thưởng thức âm thanh sấm sét ầm ầm vang dội, như suy tư gì đó.

Thiên đạo muốn nhắm vào một người để ra tay, đúng thật là chưa nghe bao giờ.

Hơn nữa....

Loại chuyện như thiên đạo này, bí ẩn khó giải thích, nên thật sự bên trong nó sẽ tồn tại thiện ác ư?