Chap 96 : Chân Tướng Của Hỗn Độn Chung Khí Linh.
Thanh Khâu nữ đế : "Ngươi tự lo cho bản thân mình thì hơn, Thanh Khâu trước giờ chưa từng mở cửa cho ma tu sĩ. Đông Hoàng! Mời."
"Nói tới là lại thế!" - Đông Hoàng Thái Nhất nhướn mài.
"Ngươi chọc ta tức c·hết à? Biết không muốn nghe còn nói." - Bạch Linh nói giọng đầy hờn trách, sau lưng nhấp nhô 10 cái đuôi mềm mại lộng lẫy, cửu vĩ đã hiếm, luyện thành thập vĩ hồ yêu càng là thiểu số.
Thanh Khâu nữ đế nhấp môi chén rượu bất ngờ hỏi hắn. "Ngươi cảm thấy Thái Huyền giữa ta và Hi Hòa sẽ chọn ai?"
Gò má nàng nhàn nhạt vì hơi men, cơn gió xuân thổi qua chỗ họ ngồi khiến cái chuông gió treo phía trên rung ring từng nhịp điệu vui tai, từ nơi đó có thể nhìn thấy cả rừng hoa anh đào xung quanh thành trì lay động giải phóng vô số cánh hoa bay lên không trung, đẹp lung linh tựa cổ tích.
Đối diện loại câu tự làm đau mình của nữ nhân thất tình. Đông Hoàng Thái Nhất lắc đầu thầm than. Tẩu tẩu hắn cùng ca ca nhất bái hồng thiên, không lẽ lại chọn cô ta?
"Bạch Linh, ta nói ngươi còn cố chấp thì còn đau khổ. Quên đi."
"Thường Hi muội hồn phi phách tán lâu như vậy, ngươi quên nàng chưa?"
"Tất nhiên là... Tất nhiên là không rồi." - Hắn đáp.
Đến đây cả hai bất lực nhìn nhau than thở, đúng là kẻ tám lạng thì người cũng gần một cân. Sau một hồi chuốc say cuối cùng Bạch Linh cũng không trụ nổi tửu lượng của Đông Hoàng Thái Nhất.
Hắn nắm lấy cơ hội, bắt đầu hỏi về những vấn đề lúc tỉnh táo cạy miệng cô ta cũng chưa chắc được nghe. Qua một đoạn kiên nhẫn, thu được vài thông tin đáng quan ngại.
Sự phát triển của nhân tộc mà hồng hoang nhìn vào chỉ là bề mặt nổi, cường giả của họ số đông phi thăng đã bằng một cách nào đó bốc hơi ra ngoài tam giới không chút dấu vết bất kể là độ kiếp thành công hay thất bại.
Theo Thanh Khâu nữ chủ hiện giờ ở nhân tộc trụ lại tám vị trưởng lão đại la kim tiên đỉnh phong nhưng họa chăng là qua lời kể của nam chính, còn thực hư tu vi của những người này thì không ai rõ.
Riêng Bạch Linh chẳng tin, nhân tộc là chủng tộc yếu ớt nhớt trong mắt bọn họ, làm gì có chuyện tu được đến Đại La Kim Tiên.
Nàng cho biết thêm tám người nếu tồn tại thì cũng rất ít có khả năng uy h·iếp đến yêu tộc bởi nhiệm vụ của họ là bảo vệ nhân hoàng tương lai.
"Nhân hoàng...." - Nhớ đến chuyện gây thù với Hiên Viên, Thái Nhất bực dọc liếc Đế Á, nó đang đùa giỡn bên cạnh liền cụp tai xuống.
Trong cơn say nữ đế không tự chủ đã ngã vào lòng hắn. Miệng vẫn không ngừng gọi tên Đế Tuấn.
"Đúng rồi, nhân hoàng... Nghe buồn cười thật phải không? Nếu lời này do tên nào đó nói ta sẽ cho rằng hắn bị điên, nhưng đích thân ân công nói. Chẳng biết mấy phần là thật nữa... Thái Huyền ca ca..."
Thái Nhất đưa nàng về tẩm cung liền cùng Đế Á rời khỏi đó.
Mà lúc này vô tình nhìn xuống thắt lưng, hắn không tìm được Hỗn Độn Chung. Pháp quyết thi triển gọi ra cũng không xuất hiện.
"Thái Sơ lại chạy đi mất."
Đế Á : "Thái Sơ? Đó là bạn hữu của ngươi à?"
Đông Hoàng Thái Nhất : "Không! Hắn là khí linh của Hỗn Độn Chung, từ khi có ý thức ta đã phát hiện hắn tồn tại rồi."
Đế Á : "Lạ nhỉ? Lão đại từng nói với ta vạn vật một khi hình thành linh thức sẽ coi như một thể ''sống'' huống hồ là tiên thiên chí bảo uy lực như Hỗn Độn chung, thiên đạo không thể nào để nó tồn tại linh thức được. Dạng này rất dễ phản chủ."
Ngoài huynh trưởng ra. Thái Sơ gần gũi nhất với hắn nhất, Đông Hoàng Thái Nhất đôi khi còn cảm thấy mình có thêm 1 cái nhị ca.
Vừa nhắc người, người liền đến. Thái Sơ gương mặt hồng hào hoan hỉ bước tới. Hỏi ra mới biết y không chịu được mùi soi phấn của lũ yêu hồ nên về thiên đình một chuyến thì nghe được tin Đế Tuấn đã bế quan, nếu quá trình này trôi trãi chẳng bao lâu sẽ thuận lợi chứng thánh.
Thái Nhất : "Thì ra huynh trưởng bế quan khiến ngươi vui như thế. Còn mừng hơn lúc nghe ta đột phá, rốt cuộc ai mới là chủ nhân của ngươi."
"Cảm ơn ngươi đã giúp đỡ Thái Huyền trở thành thiên đế." - Thái Sơ cho đến lúc này đã vô cùng mãn nguyện. Có thể nhìn thấy Đế Tuấn sắp hoàn thành giấc mơ thánh vị, y cũng không còn gì tiếc nuối.
Thái Nhất chau mài. "Huynh ấy là ca ca của ta, ta đương nhiên giúp đỡ huynh ấy."
"Phải!! Ngươi chính Đông Hoàng Thái Nhất! Sau này và mãi mãi." - Thái Sơ mĩm cười, lần đầu tiên trong bao nhiêu năm bầu bạn, Đông Hoàng Thái Nhất nhìn thấy khí linh của mình cười.
Loại quỷ dị tình huống này càng xem càng khiến Thái Nhất thấy lạ,. "Thái Sơ! Có chuyện gì xảy ra à? Sao ngươi lại nói mấy lời này."
Hỗn Độn Chung khí linh cũng không muốn nhiều lời, trực tiếp đi đến trước mặt Đông Hoàng Thái Nhất. "Ngươi có muốn luyện hóa hoàn toàn Hỗn Độn Chung không? Để nó trở thành một phần của ngươi, tồn tại dưới tên ngươi."
"Luyện hóa?!" - Hắn ngập ngừng, loại chuyện tốt như thế, ai mà không muốn chứ? Cư nhiên Thái Nhất vẫn cảm thấy pháp bảo của mình hôm nay rất lạ cho nên không vội đồng ý ngay. "Ta phải làm gì?"
Thái Sơ đưa tên giữa ấn đường, lại móc ra một quả hạch tâm đỏ rực đưa tới. "Cái này Kim Ô bản nguyên còn sót lại của ta được Hỗn Độn chung bảo vệ, ngươi luyện hóa rồi thôn phệ hoàn toàn... Như thế cắt đứt ta và nó liên hệ, nó sẽ từ từ chấp nhận ngươi."
Đế Á và Thái Nhất nhìn nhau. Kim Ô bản nguyên??! Không phải chỉ có hắn và Đế Tuấn mới có loại bản nguyên này thôi sao?
"Không cần ngạc nhiên đâu Lý Băng Thu, vì ta mới chính là Thái Nhất." - Thái Sơ lại cười.
Hắn c·hết lặng.
Từ trước đến giờ không có cái gì gọi là Hỗn Độn chung linh thức, mà là chân linh còn sót lại của hồng hoang thần thoại, Đông Hoàng Thái Nhất.
Năm đó sau khi Côn Bằng đến đánh c·ướp, để được sống, Đế Tuấn phải mang bản nguyên ra bồi, nên hóa hình rất gian nan, tới lượt Thái Nhất độ kiếp, Đế Tuấn không đủ sức hộ pháp, trong quá trình độ kiếp xảy ra chyện ngoài ý muốn dẫn tới thất bại.
Thái Nhất hàng thật cả nguyên hồn và nhục thân bị kiếp lôi đánh vỡ, tuy nhiên y là lượng kiếp nhân vật chính, chỉ cần kiên trì một chút, thiên đạo liền ra tay vá lại. Nhưng cũng vào lúc này tinh không giáng xuống loại lực lượng thần bí.
Tới khi y mở mắt ra phát hiện thể cơ thể được thiên đạo tái tạo nhưng bản thân nó cũng chứa nguyên hồn khác, có làm thế nào cũng không thể trở về được nữa, mà thiên đạo đối với Thái Nhất hàng thật tràn ngập sát ý coi như mối đe dọa, bất quá y đành ẩn mình sâu trong Hỗn Độn chung.
Thái Sơ : "Kí ức của ta và ngươi dung hòa cùng nhau, những gì chúng ta nghe thấy nhìn, từng trãi qua đều trở thành một phần của người còn lại."
Vậy là đối phương cũng biết về bàn cờ Vu - Yêu, biết tuốt về hệ thống.
"Thái Sơ... À không Thái Nhất huynh, ta không phải cố ý đoạt xá ngươi. Ngươi biết mà phải không?"
Thái Sơ. "Sao phải cảm thấy áy náy, ta nên cảm ơn ngươi mới đúng. Đổi lại là ta làm yêu hoàng. Ca ca có lẽ mãi mãi không có cơ hội chứng đạo."