Chap 9 : Phượng Tộc Công Chúa.
Ở hồng hoang công đức tương đối quan trọng, khí vận trên người tăng giảm theo công đức. Nói đến công đức, xếp sau thánh nhân thì mọi người đầu tiên sẽ nghĩ đến thái dương Kim Ô.
Thái Nhất, Đế Tuấn là thiên đạo sủng nhi, trên người mang đại công đức, vừa hóa hình đã là Thái Ất Kim Tiên cảnh giới, về sau con đường tu luyện càng thêu hoa dệt gấm, ngày đi ngàn dặm.
Rất nhanh đã chứng đến Đại La Kim Tiên.
Rất nhiều cường giả còn nói đùa bọn họ chỉ thở thôi thiên đạo cũng giáng xuống công đức.
Cho nên có tưởng tượng thế nào cũng không ra loại nghiệp lực kinh khủng gì khiến cả hai bị thiên đạo từ bỏ. Nam chính khá nghi ngờ tính xác thực của câu chuyện.
Bất đắc dĩ hệ thống cũng nhìn ra, nó kiến tạo ra viễn cảnh thế giới hồng hoang tương lai cho nam chính xem qua.
Cửu thiên xuất hiện mười khỏa thái dương tinh, thiên hỏa không ngừng bắn phá thiêu đốt vạn vật, lại chuyển cảnh đến Bất Chu sơn sập, thiên hà bên trên trút nước xuống đại địa.
Không chỉ có nhân tộc mà còn có bách vạn tộc lầm than.
Hồng hoang bị cắt ra chia thành Đông Thắng Thần Châu, Nam Thiệm Bộ Châu, Tây Ngưu Hạ Châu, Bắc Câu Lô Châu. Do Đế Tuấn cùng Đông Hoàng Thái Nhất đại chiến vu tộc mà thành.
Vu - Yêu so với các lượng kiếp khác hậu quả vô cùng kinh khủng.
Nghiệp lực hủy thiên diệt địa kéo khí vận yêu tộc cùng vu tộc về sau vô cùng thảm hại dẫn đến hai tộc chịu nghiệp lực quấn thân, đường tu hành sau này cực kỳ gian nan.
Thông tin về thiên địa lượng kiếp, thiên đạo thánh nhân, đại đạo thời không... Đều hóa thành một nguồn sáng hung hãn xông vào đầu thiếu niên.
Nhất thời tiếp nhận bao nhiêu là huyền cơ, y liền không chịu nổi rơi vào hôn mê.
Hệ thống tranh thủ kiểm tra lại toàn toàn bộ cốt truyện, không thấy nảy sinh vấn đề gì.
Tên nam chính lần này đúng là kì lạ, từ chuyện chậm trễ hết từng ấy năm để bước vào con đường phục hận cho tới việc thay vì nôn nóng muốn lật đổ phản diện thì quay sang nghi ngờ tính xác thực của thông tin nó đưa ra.
Những cái vấn đề này hoàn toàn không có trong nguyên tác nha.
"Chẳng lẽ do hai tên xuyên việt giả kia giở trò? Mà không đúng, kiểm tra chẳng thấy bọn hắn tương tác bất thường gì nam chính của mình cả... Thôi trước mắt đi tìm chỗ cho y trọng sinh. Hy vọng không phát sinh nhiều chuyện đau đầu khác."
Vạn Hỏa Sơn, Phượng tê cốc.
Từng là thánh địa bất khả x·âm p·hạm trong mắt ngoại tộc.
Huy hoàng bao nhiêu, chói lọi bao nhiêu... Đều lùi dần vào quá khứ.
Sau khi tổ Phượng mất, hai quả trứng cuối cùng mà nàng sinh hạ trước lúc c·hết cũng bặt vô âm tín.
Một tay Thanh Loan chấn nh·iếp, dẫn dắt phượng tộc lui ra khỏi tranh đấu hồng trần.
"Đây là kim linh thảo quả, thần dược do đích thân Đông Hoàng điện hạ thu thập. Mong công chúa sớm ngày hồi phục."
Tỳ Ngưu yêu soái mang theo rất nhiều lễ vật đến cửa Phượng tê cốc, toàn bộ đều từ Đông Hoàng cung gửi qua.
Thanh Loan : "Phiền yêu soái."
Tỳ Ngưu quay đi, trong miệng lẩm bẩm với đám thuộc hạ.
"Được yêu hoàng nhìn trúng từ một cái gia tộc suy tàn liền được hưởng chừng này tài nguyên. Chả bù với chúng ta bán mạng đêm ngày không được yêu hoàng nhìn đến."
Thanh Loan nén lại cơn giận, tươi cười như không. Sau khi y rời đi liền ra lệnh cho người hầu mang toàn bộ lễ vật vứt hết.
Nàng hầu run rẫy hỏi lại lần nữa, Thanh Loan không trả lời.
Đồ thiên đình chi chủ tặng nói bỏ là bỏ ư? Nhỡ để yêu tộc nhìn thấy thì cái đầu của bọn họ sớm muộn cũng dời nhà đi. Mà không tuân lệnh chủ tử thì cũng bị trị tội.
Làm người hầu thật khổ!!!!!
Cũng may bên ngoài đại điện có tiếng chống gậy nặng nhọc truyền đến, lão nhân gia râu tóc bạc phơ bước vào. Ông ấy ra dấu cho người hầu lui xuống.
Vị này là Liễu Hỏa trưởng lão, từng là một trong bốn cánh tay đắc lực của tổ phượng năm xưa, hiện tại là lão sư của Thanh Loan công chúa.
"Lão lão."
Ông ta không trả lời mà chống gậy đi đến trước bức họa ảnh Phượng tổ ngắm nhìn.
Trước khi đến Thanh Khâu thành, Liễu Hỏa đã đưa cây trâm vàng làm từ phượng cốt cho nàng để lấy mạng Đông Hoàng Thái Nhất.
Nhưng xem ra nữ nhi ngốc này vẫn chưa dám ra tay.
Liễu Hỏa :
"Qua sự việc ở Thanh Khâu đã nhìn rõ bộ mặt thật của hai con quạ đó chưa? Cái tên đại vu kia chính là tạo tác của Đế Tuấn. Hắn tưởng ai cũng ngu ngốc như vu tộc không nhìn ra."
Thanh Loan : "Đế Tuấn muốn ra tay với chúng ta cần gì phải tốn công diễn trò."
"Vu yêu hai tộc không vừa mắt nhau, nhân cơ hội này bọn hắn một bên trừ khử phượng tộc, một bên viện cớ đánh vu tộc. Con đừng để hai con quạ đó mê hoặc, huynh đệ hắn gian xảo."
Phượng tộc trưởng lão lấy trên người ra bình ngọc chứa loại dung dịch màu đen tỏa ra ma chướng khí đưa cho Thanh Loan.
"Hắc thủy hòa với phượng huyết sẽ trở nên vô hình. Tìm cơ hội đưa cho Đông Hoàng Thái Nhất uống."
Nàng chậm rãi đưa tay nhận lấy, nét mặt lộ ra biểu cảm phức tạp.
"Người đâu, lên thiên đình gửi thiệp mời thiên đế đến phượng tộc ngự yến."
Thái Nhất lúc này ở tiên trì phía ngoài, hắn thả ra rất nhiều tiên huyết bản mệnh lên t·hi t·hể nam chính làm dẫn dược kêu gọi ba hồn bảy phách trở về.
Bé gái nhỏ nhắn mặc huyết y ngồi ăn trái cây bên cạnh, hai tay mân mê tà áo của hắn, Chu Tước ngoài bản thể lộng lẫy khi ra ngoài cùng chủ tử hầu hết thời gian còn lại đều biến hình trẻ con quấn quít Thái Nhất.
Không thắc mắc vì sao chủ tử muốn cứu tiểu tử nhân tộc này, trước giờ nàng cùng Ngao Nguyệt luôn thực thi mệnh lệnh Thái Nhất một cách vô điều kiện, rảnh rỗi chỉ cần nằm bên cạnh chủ nhân. Thế là đủ.
Hắn thử hết bảy bảy bốn mươi chín cách, vẫn không có mạch đập. Một cái mạng người lại khó cứu vậy sao?
Luân hồi chưa ra. Hồn phách phổ thông sinh linh không có chỗ đi về, muốn cải tử hoàn sinh ngoài dùng tà thuật đoạt xác ra chẳng còn cách khác.
Còn đang suy nghĩ xem có nên đến yêu hoàng cung tìm Đế Tuấn mượn Hà Đồ Lạc Thư thôi diễn thiên cơ hay không thì bên ngoài vang tiếng tranh cãi.
"Bên ngoài tiếng gì ồn thế?"
"Để thuộc hạ ra xem."
Chu Tước bóng dáng liền biến mất tại chỗ.
Ngoài cửa xuất hiện luồng yêu khí nồng đậm, Khâm Nguyên yêu thần chấn chỉnh trang phục một lát mới bước đến đại điện Đông cung, ngay lập tức bị hai nàng thiên nữ xinh đẹp cầm kiếm ngăn lại.
"Phiền nhị vị thiên nữ thông báo một tiếng. Khâm Nguyên có chuyện muốn bẩm với Đông Hoàng."
"Đông Hoàng đang tắm, bất cứ ai cũng không được q·uấy n·hiễu. Yêu thần đại nhân phiền khi khác lại đến."
Khâm Nguyên nghe thế nét mặt hăm hở muốn vào. Đông Hoàng và Đế Tuấn lúc tắm đều hóa thành bản thể Kim Ô vạn trượng, may mắn nhặt được vài sợi thuân ô linh vũ mang ra ngoài bán thì chuyện tài nguyên tu luyện không cần lo nữa.
"Vậy ta càng phải vào đó hộ giá. Nhỡ đâu nước trong ôn tuyền có vấn đề gì, Đông hoàng lại đang thọ thương nghiêm trọng an nguy của điện hạ các ngươi gánh nổi không?"
Hai vị thiên nữ ngây thơ bị y dọa sinh ra lo lắng trên mặt, tuy nhiên nước ôn tuyền bọn họ hứng từ những giọt mưa đầu tiên trút xuống thiên hà, lại ngâm thêm rất nhiều kỳ hoa. Hoàn toàn không có lẫn vào bất cứ tạp chất gì.
"Đại nhân an tâm, chúng nô tì điều đã kiểm tra kỹ càng nguồn nước. Tuyệt đối không vấn đề."
Mãnh lực của đồng tiền mách bảo đây là cơ hội ngàn năm có một. Khâm Nguyên không nghe lọt tai lời của hai tiểu thiên nữ lập tức muốn vào. Cùng lắm bị trách tội vài câu nhưng lại được vài sợi lông cũng đáng mà.
"Tóm lại điện hạ trọng thương cần có người bên cạnh. Lỡ địch nhân tập kích còn có người hộ giá."
"Khâm Nguyên đại nhân đừng làm khó họ, Đông Hoàng đang tắm. Quả thật không tiện."
Chu Tước bước ra, theo Đông Hoàng Thái Nhất lâu như thế cũng chẳng xa lạ gì cái nết của Khâm Nguyên.
Hai nàng thiên nữ vui mừng. Khâm Nguyên quyền cao chức trọng, cho vào sợ Đông Hoàng nổi giận, không cho vào yêu thần lại nổi giận.
Đối với Chu Tước ngăn cản thì cũng chẳng phải vấn đề gì lớn. Khâm Nguyên sớm đã có chuẩn bị, y lấy trong tay áo ra hai nhân sâm quả, lần trước đến chỗ Trấn Nguyên Tử chơi tiện tay thó quả quý của người ta giấu đi.
"Bổn yêu thần đến báo cáo về lai lịch của đại vu ở Thanh Khâu cho điện hạ."
Y vừa nói vừa tung hứng hai quả nhân sâm.
Chu Tước nói riêng, cái loài chim bay nói chung rất yêu thích trái cây, tiểu hài tử nhìn thấy quả quý không kiềm chế được nước bọt theo mép miệng chảy ra.
Nhân sâm quả ba ngàn năm ra hoa, ba ngàn năm kết quả, rồi lại ba ngàn năm mới có thể dùng.
Quả quý này Trấn Nguyên Tử thường dùng biếu các đại nhân vật như Tam Thanh, Hồng Vân.. Hoặc các dịp thịnh yến cũng có mang vài quả biếu thiên đình, tuy nhiên đó là phần của yêu hoàng.
Bọn họ là thuộc hạ làm gì có cửa được nếm qua lần nào.
Chu Tước hai mắt kích động đu đưa theo quả nhân sâm.
"Khâm Nguyên đại nhân cho ta nếm thử đi... Cắn một cái thôi. Một cái thôi."
Thấy đối phương đã trúng kế Khâm Nguyên liền tiến đến nâng nhân sâm quả đặt ngang mắt Chu Tước.
"Cho ta vào! Liền tặng ngươi một quả."
"Được được được.... Ngươi nói cái gì cũng được mà... Vào đi, vào đi." - Nàng lập tức chộp lấy như sợ đối phương đổi ý. Trong nháy mắt hóa bản thể bay đi tìm một chỗ từ từ thưởng thức.
"Nghe rồi chứ?! Tránh đường!" - Khâm Nguyên hất hàm ra vẻ với thiên nữ canh cổng một mực đi thẳng vào Đông Hoàng điện.
Đón chờ là gương mặt cau có của Đông Hoàng Thái Nhất. Khâm Nguyên có chút thất vọng dòm ngó dưới hồ, ngoài cái xác không sót lại sợi lông vũ nào.
"Điện hạ không phải đang tắm à? Sao không thấy những thiên nữ dệt áo thu gom linh vũ nhỉ?"
Đông Hoàng Thái Nhất : "Ngươi vào để xem ta tắm hả?"
"Đương nhiên không phải. Thần đến bẩm báo việc điều tra."
Sau đó Khâm Nguyên liền thuật lại toàn bộ quá trình, các yêu tướng ở các phân đà dưới hạ giới xác nhận hình xăm vu tộc của tên đại vu hôm đó không thuộc về bất cứ tổ bộ nào trong Vu tộc.
Cũng chưa từng có tiền lệ vu tộc luyện được nguyên thần chứ nói gì để khống chưởng Hỗn Độn chung.
Rất có khả năng do người khác vu oan giáng họa. Một kẻ vừa là kẻ thù của yêu tộc vừa căm ghét vu tộc.
"Ba ngàn năm kỳ hạn đã qua, Tử Tiêu Cung lần thứ ba giảng đạo, tu sĩ có duyên đều có thể đến nghe."
Thanh âm như sấm rền khắp tam giới cắt ngang câu chuyện của bọn họ. Đạo tổ lần ba giảng đạo là cơ duyên bất cứ ai tu luyện cũng không thể bỏ qua.
Thái Nhất thiên định đời này dừng lại ở chuẩn thánh viên mãn. Nghe thêm mười lần giảng đạo cũng chỉ là như thế.
"Lần này các ngươi cùng huynh trưởng đi chung, ta phải chuẩn bị tốt trận đấu với tổ long. Không đi được."
Khâm Nguyên lo ngại Thái Nhất không phải đối thủ của Tổ long.
"Một mình Đông Hoàng đi ai biết tên dâm long đó làm ra cái chuyện gì."
Đông Hoàng Thái Nhất mỉm cười.
"Ta cho người truyền tin cho bà vợ cả hắn biết. Canh Thần long hậu cũng đến."
Đến lượt Khâm Nguyên cười! Đông Hoàng thật biết chơi. Ai không biết tổ long tuy trăng hoa nhưng sợ thê tử nhất đó mà. Hôm đó có cả Ngao Nguyệt chắc Doanh Chính sẽ không dám giở trò.
"Thái Nhất! Ta nhớ ngươi quá."
Yêu kiều mỹ nhân mặt nhỏ thanh tú. Xiêm y hờ hững nhảy chân sáo đi vào. Đôi mắt đen nhánh trong trẻo của nàng tìm kiếm xung quanh rồi lao hướng về nam nhân tóc trắng đang ngồi ở cạnh ôn tuyền nhảy xổ vào lòng ôm lấy.
Hồng hoang thần nữ một trong hai người đẹp nhất, Thường Hi tiên tử.
Một cỗ mị lực từ người Thường Hi tỏa hương ra. Đông Hoàng điện chìm trong mùi thơm ngào ngạt từ trăm vạn hoa cỏ cùng luồng khí lạnh nhè nhẹ.
Thái Nhất phũ phàng đẩy nàng ra, một bên chí dương, một bên chí âm gần gũi quá lâu cũng không biết sẽ nảy sinh cái gì.
Thường Hi bậm môi : "Ngủ cũng đã ngủ chung."
Khâm Nguyên coi như không nghe thấy gì.
Nhớ lại năm đó chưa hóa hình hoàn chỉnh, là Đế Tuấn ra trước đã bế đệ đệ trong lòng chu du khắp nơi, trong lần ghé qua Thái Âm tinh, Thường Hi nhìn thấy tiểu chim nhỏ Kim Ô tròn vo như một cục bông đầy ấm áp đã chủ động bế lên giường ôm ngủ.
Bao nhiêu năm nay lần nào Thường Hi cũng nhắc.
Thái Nhất : "Ngươi tác phong chẳng giống tỷ ngươi. Rõ ràng là lợi dụng ta còn bắt ta chịu trách nhiệm, còn công đạo không?"
Thường Hi : "Đùa thôi mà. Ta đến rủ ngươi cùng Tuấn ca và tỷ tỷ đi nghe đạo đây."
"Vậy cùng ta đến Yêu hoàng điện. Đúng lúc có chuyện muốn gặp hoàng huynh và đại tẩu."
Hắn nói xong liền thi triển thần thông tạo kết giới che lại cơ thể nam chính bên trong ôn tuyền sau đó cùng Khâm Nguyên, Thường Hi tiến về Yêu hoàng điện.