Chap 89 : Thí Luyện Của Yêu Tộc.
Ngàn năm sau vụ việc huyết tế Đồ Vu kiếm của yêu tộc, Lão Tử, Nữ Oa ban xuống chúc phúc, nhân tộc bước một bước lớn vào thời kỳ hưng thịnh.
Người bình thường không có căn cốt tu hành sống thành cộng đồng riêng, họ xây thành, lập ấp. Đặt ra luật lệ, có tổ chức hơn.
Đáng nói là mặc dù chưa có sự chỉ dẫn của 2 vị đại thần Phục Hy và Thần Nông thì họ có thể thuần hóa động vật, kỹ thuật nuôi tằm, dệt áo phát triển mạnh, làm ruộng thâm canh, vài người xuất chúng hơn tìm hiểu về thảo mộc, bào chế các phương thuốc trị bệnh.
Còn về người có linh căn theo tiền nhân tu hành, tu vi viên mãn có thể bái nhập môn hạ của Tam Thanh hoặc là thoái ẩn tự thân.
Không ít vị ở lại hạ giới chỉ dạy hậu thế, về sau nam chính mở hành lang vị diện, họ theo đó phiêu du đến những vị diện khác. Trở thành truyền kỳ cho nơi mình đến.
Nhưng đó là câu chuyện rất lâu về sau, trở lại hiện tại, có một nghịch lý là văn minh nào càng phát triển, con người ta càng dễ nảy sinh tham vọng. Người đứng đầu các triều đại sơ khai bắt đầu dòm ngó lãnh thổ của nhau.
Ở nhân tộc, người nổi tiếng hơn cả là Hiên Viên, y có dã tâm rất lớn.
Mà trở lại với ma hoàng Thái Nhất đã, đoạt xác không dễ như tưởng tượng, hóa ra nguyên thần của ma tu sĩ xung khắc với thể chất người tu đạo, đối tượng đoạt xác phải là một kẻ tầm thường đã vậy bắt buộc bát tự sinh vào giờ âm, ngày âm, tháng âm.
Nhớ hồi đọc truyện thấy mấy ông đại đế, thần tôn đoạt xá như một trò đùa, vừa mắt ai là khiển cho kẻ đó c·hết bất đắc kỳ tử rồi cứ thế mà nhập vào.
Thực tế và sách vở đúng là một trời một vực.
Cảm thấy coi bộ kèo này không dễ ăn, hắn liền đề nghị bỏ chuyện du ngoạn hồng hoang. Dương khí có thể hấp thụ bằng nhiều cách, hay là ghé thái dương tinh thử xem chứ thời gian đâu chạy đi tìm người mệnh âm.
Đế Á có vẻ không cam tâm, cái thế giới xinh đẹp mở rộng dưới tầm mắt có bao nhiêu điều lạ mà nó chưa thấy bao giờ, bỏ là bỏ thế nào.
"Thái Nhất, không cần hóa hình người nữa, đi dạo vài vòng thôi cũng được."
"Ngươi nhìn chúng ta ma khí đầy người, xuống đó chắc chắn sẽ bị kiếp lôi đánh." - Hắn thở dài. "Làm sao hiên ngang đi tìm người mệnh âm được."
Nó suy nghĩ một lát rồi bảo hắn ngươi tìm chỗ giấu thể xác đi rồi dùng nguyên thần xuất khiếu đi tìm người mệnh âm, như thế ma khí tỏa ra cũng sẽ giảm đi rất nhiều. Không ít lần La Hầu dùng cách này thâm nhập hồng hoang.
Thái Nhất : "Sư di, ngươi điên rồi đi."
Không có nhục thân bảo vệ mà để kiếp lôi đánh trúng sao chống cự được La Hầu á thánh bị đến cho nguyên thần chấn động, hắn chuẩn thánh đỉnh phong thôi, chắc hồn phi phách tán quá.
Đế Á : "Không phải ngươi có thần khí phòng ngự sao? Ta linh cảm cái kia lôi kiếp không phá nổi tiên thiên chí bảo."
Hắn nhíu mài. "Sư di, sao ngươi biết ta có tiên thiên chí bảo phòng ngự?"
Đế Á nói nó không hiểu sao khi bước chân đến đây đôi tai có thể nghe được lai lịch vạn vật. Thần kì như thế? Ngươi tương lai không phải là Đế Thính bên cạnh địa tạng vương bồ tát đó chứ???
Đúng thật là đỡ lôi kiếp không phải việc khó với Hỗn Độn chung nhưng sau lần bị Bàn Cổ hư ảnh nện Khai Thiên Phủ vào đã hư hại không nhẹ.
"Thái Nhất, sư di năn nỉ ngươi. Ta không muốn trở về ma giới c·hết già với lão đại đâu."
"Được rồi! Chúng ta đi huyết hải." - Hắn không phải người cứng rắn, nói một lát cũng xiêu lòng, để giấu nhục thân, xác định động phủ của nam chính thích hợp nhất.
Quân doanh thiên giới.
Khâm Nguyên bước tới nhìn một lượt hết thảy tân binh mới của đợt này. Y cho người lôi lên trước mặt chúng một nữ vu tộc mình đầy thương tích, cả người đeo gông xiềng.
Đám thiếu niên nhìn thấy nhao nhao bàn tán. đoán chừng đây là bài kiểm tra.
Yêu thần bất ngờ chỉ tay vào một người bất kỳ có bộ dạng rụt rè. "Ngươi lên đây."
Tên yêu soái ném cho hắn một mảnh kim loại có dấu tích màu nâu đã khô, tựa hồ như máu.
"Chặt đầu cô ta." - Khâm Nguyên đồng thời cũng truyền âm cho nữ vu tộc nếu hạ gục được yêu tu kia, hắn sẽ phóng thích người thân của ả trong thiên lao.
Cô ta nghe thế trợn mắt chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu. Xiềng được tháo ra, ả dùng nhục thân khủng bố lao về phía thiếu niên như muốn ăn tươi nuốt sống. Còn cậu ta vậy mà kinh hãi tới mức đứng yên tại chỗ mở to mắt nhìn, sợ đến không thể cử động.
"Vô dụng!?!" - Khâm Nguyên lắc đầu, trong miệng bắn ra một loạt độc châm xuyên vào người ả nữ vu làm cô ta t·ê l·iệt ngã xuống, co giật liên hồi.
Tim cậu tân binh đập như muốn văng khỏi lồng ngực, nước mắt giàn giụa tuôn ra. Tiếp theo làm cái hành động bất ngờ, tay nâng mảnh kim loại muốn tự kết liễu.
"Này!!" - Toàn bộ đồng môn kêu lên.
Thêm một cái độc châm nữa bắn thẳng tới hất bay mảnh kim loại, thiếu niên đổ gục xuống đất khóc to.
"Khâm Nguyên đại ca sao không để cho ta c·hết đi."
"Cho dù ngươi có c·hết, cũng phải như Sát Na ca ca ngươi, c·hết trên chiến địa... Người đâu, mang hắn ra ngoài cho khuất mắt ta." - Khâm Nguyên tức giận quát lớn. Nhìn đứa trẻ này khiến hắn nhớ đến người huynh đệ đã đỡ cho mình mũi tên ở Vu Yêu trận đầu. Tâm trạng trở nên tồi tệ.
Khâm Nguyên : "Tất cả các ngươi nghe đây, vu tộc g·iết đồng bào của chúng ta, chúng không hề tha cho trẻ con hay là nữ nhân. Không g·iết chúng n·gười c·hết sẽ là người nhà các ngươi."
Cả bọn im lặng không lên tiếng.
"Nghe yêu thần đại nhân nói rồi chứ?" - Yêu soái nhìn bọn họ. "Vậy ai xung phong ra tay đây?"
"Ta?!" - Giọng nói phát ra từ một thiếu niên có dáng vẻ nhỏ nhắn.
Đại Kim Ô trông thấy nhận ra ngay cái tên hôm điểm danh cả gan đánh mình. Người đó không chút ghê tay nhặt lên mảnh vỡ kim loại lạnh lùng đâm nhiều nhát liên tục vào đầu nữ vu nhưng cố tình không đánh vào tử huyệt, cho cô ta cảm nhận tột cùng nỗi đau.
Nhìn không nổi nữa, vài tân binh quay đi hướng khác nôn, Khâm Nguyên bảo tên yêu soái kết liễu cô ta coi như nhân đạo.
Nhị thái tử :"Không tưởng tượng nổi tên nhóc nhìn giống đàn bà kia lại ra tay tàn độc như thế. Cũng may ta không gây thù chuốc oán với hắn."
Đại thái tử sợ nuốt nước bọt. "Ta... Ta thấy cũng thường thôi. Ai chả làm được, xui xẻo là cô ta c·hết rồi, nếu không ta cũng xung phong ra tay."
Nào ngờ lời vừa nói xong yêu bình lại lôi lên bốn tên vu tộc khác làm hắn xanh mặt.
Khâm Nguyên ra lệnh cho họ theo y đến Nhất Thiên tầng. Tầng trời đầu tiên khi đặt chân lên thiên giới, cũng gần với hạ giới nhất của Tam Thập Tam Thiên.
Ở đây Đế Tuấn đã bày sẵn một cái huyễn trận lớn, diễn hoá tiểu hồng hoang.
Đám tân binh sẽ tự chia thành bốn đội để g·iết bốn tên vu tộc được thả trong trận, hết thời gian ba canh giờ, đại trận tự sụp đổ, toàn bộ dịch chuyển xuống chân Bất Chu sơn, tới lúc đó muốn bắt chúng sẽ khó gấp bội vì phía vu tộc có thể đến cứu người bất cứ lúc nào.
Khâm Nguyên : "Không g·iết được chúng, các ngươi cũng không cần về quân doanh nữa, yêu tộc không nuôi bọn vô dụng."
"Còn các ngươi, chỉ cần chạy thoát là có tự do, thiên đình tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện này." - Khâm Nguyên đi tới lấy tay vỗ lên khuôn mặt sưng phù của một trong bốn tên tiểu vu, chúng nhìn nhau đầy ngờ vực nhưng cũng không còn lựa chọn, lần lượt tiến vào trận bên trong.
"Chia nhóm đi, tốt nhất đừng làm ta thất vọng." - Khâm Nguyên chắp tay ra sau rồi biến mất.
Hai tên yêu soái tiếp lời. "Để phòng trường hợp các ngươi nói dối, mỗi đội phải mang về quả tim của vu tộc mới tính nha, tự bảo trọng đi."
"Nguy hiểm như thế mà phụ hoàng cũng muốn chúng ta tham gia sao?" - Kim Ô thái tử lo lắng nhìn nhau.