Chap 80 : Ghi Danh. ( 1 )
Thập thái tử : "Phụ hoàng, người định bao giờ mới dạy nhi thần bố trận."
"Bố trận?!" - Đế Tuấn nhíu mài, hắn không khỏi hiếu kì nhìn chằm chằm con mình, so với chín đứa kia thì tiểu tử này có tư duy vượt trội đến mức kì lạ.
Để dễ hình dung, trường hợp này tương tự thằng con mới biết nói của bạn tự nhiên hỏi cách giải phương trình bậc ba ở trung học.
Bày một cái tiểu trận không dễ, ngoài cơ bản như nắm rõ âm dương ngũ hành ra thì còn cả tỉ thứ để làm. Linh bảo phối bảo, điều động lực lượng, khống chế nguyên tố.... Tùy theo trình độ trận sư mà biến hóa khôn lường.
Trận của tu sĩ phổ thông gói gọn trong cửu đại nguyên tố, còn cường giả bố trận có thể nhấc lên cả thiên địa bỏ vào cùng.
Tóm lại phức tạp và vĩ mô vô cùng, không phù hợp chút nào với thằng con mới hóa hình không lâu.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến con lớn lên từng ngày, sợ là Đế Tuấn đã nghi ngờ đứa trẻ này bị người ta đoạt xác.
"Phụ hoàng?!" - Cậu ta sốt ruột chờ đợi, cố gắng thu hút sự chú ý của cha bằng cách bay lượn liên hồi trước mặt ông ấy.
Đế Tuấn : "Bố trận không đơn giản đâu, yêu cầu trọng yếu nhất là nguyên thần phải thật vững."
Thiên đế nói đến đây liền lấy đệ đệ mình ra làm ví dụ, Đông Hoàng Thái Nhất nguyên thần rất khủng bố nhưng mà nếu bảo hắn đi bày trận thì một tên yêu soái dùng vải đen che mắt cũng có thể phá được.
Thập thái tử tròn mắt. "Không thể nào!? Nhi thần có nhìn qua nguyên thần của hoàng thúc, cảm giác còn áp bức tựa thiên sơn cao mười tám tầng."
Đế Tuấn : "Ta đâu có chê nguyên thần hoàng thúc ngươi yếu, chỉ là dễ bị tác động bên ngoài chi phối, không toàn tâm toàn ý vào trận... Nhưng nếu muốn học, đợi hoàn thành được huấn luyện thần tướng. Ta sẽ đích thân dạy ngươi bố cục của Chu Thiên Tinh Đấu."
"Huấn luyện thần tướng?! Tuyệt!" - Thập thái tử reo lên đầy thích thú. Đinh ninh rằng Đế Tuấn sẽ cho y đi huấn luyện một đám thiên binh, tưởng gì khó chứ mấy trò đánh trận chỉ huy có chơi qua mấy lần.
Đế Tuấn nhếch mép cười. "Về bảo luôn mấy ca ca của ngươi tới chỗ Anh Chiêu yêu thần đăng kí dự tuyển đi. Ta thấy cả đám dạo này rảnh rỗi quá rồi đấy."
Thập thái tử. "Không cần đâu phụ hoàng, ba cái trò mèo, luyện binh gì đó, một mình con là đủ."
Đế Tuấn khẽ đưa tay che đi ý cười trên miệng. "Chắc chưa?"
"Thôi! Nhi thần đổi ý rồi! Mang các huynh theo rèn luyện cũng không tệ" - Quả nhiên điệu cười của cha liền khiến cậu ta bất an nên chủ động quyết định lại.
Sao ông ấy lại cười nhỉ?!! Ta có cảm giác mình rơi hố.... Chắc lo xa thôi, dù sao cũng là con ruột mà.
Một canh giờ sau đó ở Thang Cốc.
Hi Hòa ngồi ôm đầu trong góc không nói nên lời, bất lực nhìn đám trẻ, trừ Thập Thái Tử ra thì chín tiểu Kim Ô còn lại khóc lóc om sòm, dỗ mãi không nín.
"Các huynh có thôi đi không? Khóc lóc như mấy bé gái vậy." - Thập thái tử thở dài. Tay với vội cái áo trùm lên đầu.
Ngay sau đó Đại thái tử, nhị thái tử, tam thái tử.... Đều quay sang chửi y. Đang yên đang lành tự dưng lại tham gia huấn luyện.
Cậu ta biết sai chỉ đành im lặng nghe chửi, ban đầu tưởng mình là thái tử có đặc quyền đi ăn trên ngồi trước, chỉ huy người khác.
Ai mà biết thời thượng cổ cũng phải đi nghĩa vụ quân sự đâu.
Quả nhiên người chịu khổ là chín cái ca ca. Bị chửi không oan chút nào.
Cửu thái tử : "Thập đệ, ngươi hết chuyện để làm thì đi tu luyện đi, ai bảo ngươi đào sẵn huyệt cho ca ca ngươi chứ?"
Thất thái tử bộ dạng khổ sở, chuẩn bị giấy bút lông ngỗng viết di chúc. "Các tướng lĩnh nghe đến huấn luyện thần tướng còn chạy 80 dặm không ngoảnh đầu lại, nói đâu xa, A Cẩu con trai của Dạ Lang phó soái làm ví dụ, y tướng tá như con heo, huấn luyện xong còn đúng bộ da bọc xương thôi."
Nhìn đám con kêu la như thế Hi Hòa rất xót. Nàng cân nhắc lại có nên đi gặp Đế Tuấn cầu xin hay không. Thời gian này y phiền não chuyện Thái Nhất, lâu rồi hai phu thê chưa nói chuyện quá ba câu.
"Mẫu hậu mau cứu bọn con đi." - Chín tiểu thái tử ríu rít ôm chằm lấy Hi Hòa. "Không muốn nhập ngũ đâu."
Tam thái tử. "Hoặc người xin miễn cho chín đứa bọn con thôi, thập đệ sung mãn như thế. Để nó đi một lần cho biết."
Tứ thái tử :
"Ài! Tam ca, sao nói vậy được chứ? Nó cũng là em chúng ta mà, tại chưa từng trãi nên nó thế thôi."
Tứ thái tử chia sẻ thông tin nghe trong quân doanh, ở trại huấn luyện người mới ''chúng sinh bình đẳng'' mặc kệ ở ngoài thân phận gì, nhập ngũ bắt buộc sinh hoạt chung với đủ loại người. Có rau ăn, ăn rau, có cháo ăn cháo.
"Sinh hoạt chung? Còn có đủ loại người nữa chứ." - Đại thái tử nhíu mài. Lỗ tai hắn điếc từ đoạn này. Ngoài đoạn này ra không nghe thấy gì nữa. "Ý đệ là tắm chung.... Tắm chung luôn hả? Tin chuẩn không vậy"
Tứ thái tử : "Chuẩn mà, là do Tuyết Liên muội muội kể cho đệ nghe, già trẻ, lớn bé, nam nữ sinh hoạt chung hết. Phức tạp lắm."
Nam nữ tắm chung?! Vậy là thiên đường chứ còn gì nữa.
Nhị thái tử liền hứng thú, hắn và huynh trưởng đi lại gần choàng tay qua vai đệ đệ hỏi thật kỹ và được xác nhận lại trong đó có cả nữ nhân.
Hai vị thái tử nhìn nhau. Đoạn bọn họ bàn bạc xong lập tức bẩm với Hi Hòa không cần năn nỉ cha thu hồi thánh mệnh.
Đại thái tử :
"Mẫu hậu, nhi thần thấy thập đệ làm vậy rất hay, bọn con đều là chủ nhân tương lai của nơi này, gánh vác trách nhiệm bảo vệ yêu tộc, cho nên nhất định phải rèn luyện thật tốt."
"Đế Hoang?! Lúc nãy nương đánh con mấy roi trúng đầu sao?" - Hi Hòa hoảng sợ chạy đến vuốt ve đứa con lớn, đại thái tử ngày thường không ăn thì ngủ, thường xuyên chạy đi trêu chọc thiên nữ, tập thể dục còn làm biếng, không bao giờ dậy sớm ngự nhật nổi, tự nhiên nay nói ra mấy lời này làm ai nấy đều phát sợ.
Nhị thái tử : "Nhi thần đồng ý với đại ca, thiết nghĩ muốn quét sạch vu tộc trước hết bản thân phải thật mạnh mẽ, con thay mặt các em đồng ý tham gia huấn luyện."
Ơ ơ ai mượn vậy? Tam thái tử, Tứ thái tử cùng các vị thái tử còn lại nhao nhao phản đối, tức thì bị hai thằng anh liếc mắt như muốn nuốt sống, bọn họ đành ấm ức ngậm miệng.
Hi Hòa : "Mấy đứa vào đó lỡ như b·ị b·ắt nạt thì sao. Bổn cung làm sao có thể để các ngươi chịu khổ?"
"A di! Cháu cũng sẽ nhập ngũ, cháu sẽ giúp trông nom các biểu ca." - Thái Phi bước vào trong cùng hai nàng thiên nữ theo hầu, nàng khẽ nhún người hành lễ.
"Tốt quá! Nếu là vậy thì được, có Phi Phi ta rất yên tâm." - Thiên hậu nhẹ nhàng mĩm cười. Thật ra nàng lạ gì tính nết của hai đứa con lớn, cũng may có cháu gái đồng ý đi theo.