Chap 79 : Huynh Đệ.
Hắn ngồi nhìn nàng vẽ rồng vẽ phượng cho tương lai mà không nói được câu gì. Được một lúc nhận ra mỗi mình độc thoại, nội tâm thiếu nữ của nàng công chúa bị sự lo lắng chiếm lấy.
Sao đối phương im lặng không nói gì?
Hay là ngoại hình ta khó coi? Chắc chắn vậy rồi. Nghĩ thế nàng ấy bối rối đứng ngay dậy tiến ra gần cửa, cố giữ một khoảng cách nhất định để y không ghét bỏ mình.
"Thành chủ, có phải do người ta không được đẹp bằng cô nương yêu tộc nên chàng không ưng."
Côn Bằng : "Ta không có chê công chúa, nhưng mà giữa chúng ta..."
[ Chuẩn bị nói giữa chúng ta không hợp chứ gì? Sao lúc ân ái con người ta ngươi không nói vậy đi. Cẩu nam nhân. ] - Hệ thống treo phía trên lắc đầu đánh giá. Nó rảnh rỗi quá chạy đi khắp nơi làm quần chúng ăn dưa. Vừa hay bắt gặp trâu già ăn ốc còn không chịu đổ vỏ.
"Câm miệng!! Ta không phải loại người đó." - Y gào lên, trong cơn nóng giận vớ ngay cái gối trên giường ném về phía hệ thống nhưng lại bay xuyên qua người nó vì đó chỉ là cái hình ảnh chiếu ba chiều, kết quả cái gối trúng ngay mặt Thiết Phiến công chúa, nàng đang mếu máo bật khóc luôn tại chỗ đóng cửa chạy ra ngoài.
Hệ Thống : [Ai da! Chu Anh, muốn nàng c·hết tâm cũng đâu cần phải làm thế.]
Côn Bằng thở dài nằm bệch ra giường. Vậy là có 100 cái miệng cũng không giải thích nổi.
"Ngươi cười đã chưa? Rồi thì lượn đi cho khuất mắt lão tử."
Hệ thống : [ Thôi đừng có giận nữa, lần này cho ngươi và tiểu tử họ Lý một cái tin tức quan trọng.]
"Lượn." - Côn Bằng gằn giọng, nhất quyết đuổi hệ thống đi tìm Thái Nhất mà nói, giờ trời có sập xuống y cũng không muốn quản.
Hệ thống : [ Ngươi không nghe thì đừng có hối hận đấy, mai mốt lớn chuyện đừng bảo ta không nói trước."
[ Hồng Quân hắn ra tối hậu thư cho Đế Tuấn, lấy chuyện đạo - ma không chung đường, muốn đem huynh đệ bọn họ tương tàn."
[ Mà quan trọng hơn, Đế Tuấn đã xuất cung rồi. Có thể sắp đến đây rồi đấy. ]
'Nghiêm trọng vậy sao?" - Quả nhiên cái tin tức chấn động, Côn Bằng nghe xong liền bật người dậy.
Theo như hiểu biết của y, Đế Tuấn hẳn sẽ không khó dễ đệ đệ mình nhiều, với lại Đông Hoàng Thái Nhất mà c·hết, vu yêu khỏi đánh nữa. Hồng Quân chắc chỉ hù cho vui thôi.
[ Chu Anh, ngươi bị ngốc hả? ] - Hệ thống quét xong qua suy nghĩ của Côn Bằng liền cười lớn.
[ Đế Tuấn và Thái Nhất nguyên là tinh hoa thái dương tinh tách ra làm hai nửa, cả hai vốn là một thể. ]
Côn Bằng : "??"
Hệ thống : [ Nhìn bộ dạng ngơ ngơ ngáo ngáo của ngươi xem ra không biết thật, chấp niệm của Thái Nhất chính là Đế Tuấn và ngược lại. Muốn chứng đạo, một trong hai phải thôn phệ lẫn nhau để có bản nguyên hoàn chỉnh.]
[ Đó cũng là lý do khi tiểu tử kia lật trời xưng đế, Hồng Quân cùng thiên đạo tuyệt nhiên không ý kiến.]
Côn Bằng : "Thảo nào tên điên như ngươi không có xuất hiện lúc ta đưa Hồng Mông tử khí cho đệ ấy."
Hệ thống : [ Bao giờ hắn cùng Đế Tuấn chưa hợp thể thì 10 cái hồng mông tử khí cũng không làm nên cơm cháo gì.... Ê! Khoan, ngươi mắng ai điên hả? ]
Nghĩ với tính của Thái Nhất kiểu gì cũng bị thiệt thòi. Đế Tuấn điên cuồng trong mắt Côn Bằng không phải dạng người sẽ thèm để mắt tình cảm huynh đệ. Y lập tức hóa thì huyễn hóa huyền khí băng lam rời khỏi địa cung đi tìm hắn để trợ giúp.
Lúc này yêu hoàng Đế Tuấn kì thực chưa động thủ, y vác sắc mặt buồn bã tản bộ bên bờ biển Đông Hải, kim nhãn ngó xa xăm phía ngoài chân mây.
Ráng chiều đỏ rực hoàng hôn, hải điểu tung cánh thành đàn bay về tổ.
Khi đạo tổ triệu Đế Tuấn đến Tử Tiêu y sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, tuy nhiên khi xem lại toàn bộ những chuyện đệ đệ làm trong thời gian qua y vẫn không dám ngẩng đầu nhìn trực tiếp.
Nào là trái lệnh Thánh Nhân diệt sát hoa tộc, huyết sát tế luyện vạn hồn yêu chúng ở Vạn Cốt Thiên Sơn. Còn chưa kể phế huynh trục vị.
Nhiêu đó t·rọng t·ội, quả thật thiên đạo khó dung.
Y thiên đế, cũng là huynh trưởng, đạo tổ úp mở nếu có thể đại nghĩa diệt thân. Nói không chừng công đức tường vân giáng xuống. Thuận lợi chứng đạo.
"Chứng đạo!!!" - Đế Tuấn siết chặt bàn tay. Mênh mông tiếng sóng gào thét tựa tiếng lòng.
"Phụ hoàng, người có tâm sự sao?" - Thập thái tử trong lớp chim bay chập chửng đậu lên vai Đế Tuấn, hắn nghe tiếng con liền lấy lại phong thái đỉnh đạc của bậc đế vương.
Đế Tuấn : "Nghịch tử! Không lo tu hành lẻn theo ta làm gì? Tý nữa ta đến Thang cốc kiểm tra, hỏa hoa không nở thì mông ngươi sẽ nở."
"Có mấy ca ca ngốc mới chưa làm nở được hoa thôi. Nhi thần đã xong từ lúc mẫu hậu bắt đầu đi kiếm cây roi rồi." - Thập thái tử vô cùng tự hào khoe khoang, xét về tu vi thì 9 vị ca ca bị y bỏ xa tám chục quãng đường.
"Hi Hòa đi kiếm roi? Có phải ngươi lại làm hỏng gì không?" - Thiên đế nhíu mài, tuy giọng rõ ràng nghiêm khắc là thế nhưng bàn tay lại dịu dàng vuốt ve mấy sợi lông màu vàng óng trên người con trai.
Thập Thái Tử : "Đại ca và nhị ca lén đi xem Quỷ Xa tỷ tỷ tắm, phấn khích tới nổi chen chút nhau rồi té luôn xuống hồ để Khâm Nguyên thúc thúc tóm được."
Đế Tuấn : "Mấy cái đứa này... Vậy ngươi có nói giúp các ca ca không?"
"Có ạ! Huynh đệ có kiếp này, không có kiếp sau... Nhưng mà nương nói sẽ đánh luôn cả nhi thần nên thôi." - Thập Thái Tử nhảy lên mái tóc đỏ bồng bềnh của cha, ung dung nhìn ngắm buổi chiều tà đẹp đẽ.
Thiên đế vì câu nói của con trai mà suy nghĩ thật lâu, y có tán tận lương tâm đến mức nào cũng không lđủ vô tình để xuống tay với đồng nguyên huynh đệ.