Chap 69 : Kết Liên Minh.
"Ồ! Đệ hiểu rồi. Vậy đệ về thái dương tinh bế quan đây." - Đông Hoàng nói xong liền quay lưng đi thì bị một cái ô trảo khổng lồ ghì chặt vai kéo lại.
"Đứng yên đó." - Đế Tuấn vỗ bàn. Lệnh cho chín yêu thần tiến vào điện rồi bắt đầu màn giáo huấn khác.
Y yêu cầu sau này quân doanh bảy ngày đều phải viết báo cáo một lần. Tăng cường luyện quân và chiêu mộ tán tu, hiện tại thiên thần đạt Thái Ất cảnh quân số chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đại La càng ít. Về sau khó mà bố trí hoàn thiện Chu Thiên Tinh Đấu.
Bạch Trạch. "Bệ hạ, sau hai lần đại chiến thần nghĩ khí vận của chúng ta không còn như trước, tu sĩ trong tộc liên tiếp đột phá thất bại. Trong số người độ kiếp gần đây chỉ có vài người thành công, số còn lại có pháp bảo hộ thân vẫn bị thiên kiếp đánh còn nửa cái mạng."
Hi Hòa : "Khí vận của chúng ta trước giờ không phải đều rất thịnh sao?"
Yêu hoàng Đế Tuấn nhìn đến chỗ Đông Hoàng Thái Nhất. Hắn hiểu ý liền lấy ra Hỗn Độn chung.
Chí bảo mở ra thiên giới chi môn tỏa sáng rực rỡ, yêu văn bay lượn khắp trong điện, tuy nhiên quang mang sau đó liền suy yếu.
Đế Tuấn cả khuôn mặt biến sắc, Thái Nhất cảm thấy bất thường, hắn vận khí đè nén từng mảng kim quang xuống, chúng ngưng tụ thành các tầng ánh sáng vặn xoắn lên nhau. Đếm tới lui chỉ được có hơn 6 tầng, không đúng! Chính xác chỉ có 5 tầng.
"Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?" - Quỷ Xa bối rối.
Mọi người bên dưới cũng như nàng ấy, đều hoang mang trước những gì hiện hữu, Hỗn Độn chung trấn khí vận, từ lúc mở 33 tầng thiên đỉnh cho tới nay luôn ở ngưỡng 9 bậc, giai đoạn thiên hôn và lúc 10 kim ô thái tử sinh ra đẩy khí vận gia tăng đáng kể, vậy mà sau một trận đại chiến đã tiêu tán gần phân nửa.
Bầu trời xuất hiện vết rách rõ ràng là do vu tộc làm. Đánh nhau cũng do vu tộc kiếm chuyện trước. Khí vận yêu tộc bị giảm đi chóng mặt như vậy Đế Tuấn khó mà chấp nhận nổi.
Y ngồi đó, vô hồn nhìn chằm chằm vào Hỗn Độn chung. Nội tâm hỗn loạn, từ trước đến giờ bất kể làm gì cũng được thiên đạo nâng đỡ, tại sao yêu tộc đã đắc tội gì sao lại giáng một đòn mạnh như thế.
Khác với huynh trưởng, Thái Nhất hiểu rõ vu yêu đã đi hơn nửa đoạn đường. Yêu tộc dần mất giá trị lợi dụng. Thiên đạo vô tình hắn chẳng bận tâm, khổ nổi chẳng biết diễn đạt thế nào để anh mình bớt sốc.
Bất ngờ Anh Chiêu gợi ý có thể tiếp tục chinh phạt mở rộng thế lực yêu tộc, giúp khí vận tăng lên.
Đông Hoàng Thái Nhất bác bỏ ngay cái ý đó, lúc trước khác, bây giờ khác, thời điểm thiên đạo nghiêng về bọn họ thì có thể tùy tiện chém g·iết bao nhiêu cũng không thành vấn đề nhưng giờ thời thế đang thay đổi, hành xử kiểu này chỉ tổ làm sát nghiệp chồng chất.
Nói cách khác cả đám bị lão tặc thiên và Hồng Quân cho vào sách đen cần theo dõi rồi. Tốt nhất đừng có hành xử gây chú ý nữa.
Đế Tuấn cũng đồng ý với hắn. Bây giờ làm thế là không khôn ngoan.
"Chúng ta nên kết minh với các tộc đàn khác để khí vận dung hòa lại."
Bạch Trạch : "Bệ hạ nói phải, khí vận của chúng ta đang không tốt. Kết minh là lựa chọn tốt nhất."
Hi Hòa : "Phu quân, chàng định kết minh với ai?"
"Phụ hoàng, con nghĩ cha nên kết minh với vu tộc." - Thập thái tử từ bên ngoài ôm một khối cầu hình tròn nhảy chân sáo đi vào trong. Cả đại điện im thin thít.
Đế Tuấn tự lấy tay vuốt ngực, nuốt cho trôi cục tức.
Đây là con trai của y, con ruột của y, con cầu con khẩn... Không được g·iết c·hết nó, tuyệt đối không!!
"Tiểu thập ngoan, chỗ người lớn đang nói chuyện, đi ra ngoài chơi nhanh!!!.. Con nít không hiểu chuyện. Mọi người đừng để ý." - Hi Hòa cũng giận đến đỏ mặt, con với cái! Nói năng thế à? Biết thế sinh ra quả trứng luộc ăn.
Thập thái tử ánh mắt lướt qua chỗ Thái Nhất, liền bị thu hút bởi Đông Hoàng chung treo ở thắt lưng. Hai mắt đứa trẻ sáng lên như bóng đèn pha.
"Là Hỗn Độn chung? Đông Hoàng Thái Nhất hoàng thúc. Ta đã nghe rất nhiều về người."
Đế Tuấn : "Thái Nhất, đứa trẻ này là Tiểu Thập, nhỏ nhất nhưng lại hóa hình sớm hơn 9 vị ca ca, ta rất tự hào về nó."
"Lợi hại vậy sao." - Thái Nhất vui vẻ bước đến bế bổng cháu trai vào lòng, thành thật mà nói thì hắn rất yêu thích trẻ con. Nhìn chúng đáng yêu như thiên thần vậy.
Thập thái tử nét mặt nghiêm túc, trước mặt bao nhiêu người dõng dạc nói lớn. "Đông Hoàng thúc, nể tình chú cháu, sau khi thúc c·hết có thể giao Hỗn Độn chung cho ta được không? Có như vậy thì nửa đời sau cháu trai của thúc sẽ không còn sợ bố con thằng nào nữa rồi."
Thái Nhất nghe xong nghệch mặt ra luôn, hắn trầm mặc trong mấy giây, các vị yêu thần nuốt nước bọt ngó Đế Tuấn, ngay lập tức Thiên hậu Hi Hòa biến mất tại chỗ rồi xuất hiện bên cạnh hắn, nàng đầy phẫn nộ véo tai con trai lôi xềnh xệch về cung.
"Cái tên nghịch tử này ai dạy ngươi ăn nói lung tung như vậy hả? Hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi một trận nhớ đời."
"Hoàng thúc, chúng ta sẽ cùng nói chuyện về Hỗn Độn chung sau.... A!! Mẫu hậu, người nhẹ tay chút..."
"Không biết giống ai, tối ngày nói chuyện điên điên khùng khùng." - Đế Tuấn lắc đầu ngán ngẩm nhìn theo thằng con, cũng may y còn 9 đứa nữa. Không thì chắc tức vỡ ngực mà c·hết mất. "Vừa rồi nói tới đâu nhỉ?"
Bạch Trạch : "Bẩm bệ hạ, nói đến vấn đề kết minh."
Để kết minh với bọn họ thì chí ích bộ tộc đó cũng phải hùng mạnh ngang ngửa, khí vận chênh lệch không quá nhiều.
Ở hồng hoang hội tụ đủ điều kiện đó chỉ có ba cái tộc lớn, long tộc, hồ tộc và Atula tộc.
Long tộc và hồ tộc sợ là hơi khó, bọn họ thể hiện rõ quan điểm là phe trung lập từ đầu rồi, xem tới xem lui chỉ còn atula tộc nhưng mà cách đây không lâu hai bên đánh nhau to vì một cái lý do có phần vớ vẩn.
Ánh mắt thiên đế dừng lại ở chỗ đệ đệ mình. Đông Hoàng Thái Nhất né tránh quay hướng khác huýt gió, cứ mỗi lần Đế Tuần nhìn hắn lâu một chút thì xác định sẽ không phải chuyện tốt lành gì đi.
Đế Tuấn : "Ta nghĩ chúng ta có thể thử đề nghị kết minh với atula tộc."
Bên dưới 9 vị yêu thần thì thầm to nhỏ. Atula tộc không mạnh nhưng cũng không tính là yếu. Cũng rất đáng để suy nghĩ.
"Đệ thấy sao?" - Yêu hoàng Đế Tuấn ngón tay khõ nhẹ liên tục lên Hà Đồ Lạc Thư.
"Đệ không có ý kiến, theo ý huynh hết." - Nói vậy thôi chứ hắn biết Minh Hà thù dai, dễ gì đồng ý. Ông ta là hàng xóm với vu tộc, người ta nói bà con xa không bằng láng giềng gần. Có kết minh cũng không kết với yêu tộc đâu.
Đế Tuấn hài lòng. "Đã vậy chuyện kết minh giao cho đệ và yêu sư là thích hợp nhất. Bãi triều."
"..."
Yêu sư cung - Thư phòng.
"Chuyện này do đệ mà ra, tự mình giải quyết lấy." - Côn Bằng tỏ ra thờ ơ, ngồi vẽ tranh kiếm tiền mặc kệ sự đời.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Đệ đâu có giỏi ăn nói chứ? Lão ca, coi như huynh vì ta, đi nốt lần này."
Côn Bằng : "Thái Nhất à! Đệ tha cho ta đi. Cái mùi đặc trưng của Huyết hải nặng tới nổi cả đậu hủ thúi cũng thấy xấu hổ, lúc ở chỗ nam chính trong chưa được một nén nhang mà ta ói tới 11 lần rồi đó."
Đối phương kiên định như thế khó mà lay chuyển, bất đắc dĩ Thái Nhất nghĩ ra hạ sách, hắn biến ra con dao rạch một đường trên tay rồi lấy đại một cái chén ngọc hứng tiên huyết.
"Đệ đừng có làm mình làm mẩy nữa." - Côn Bằng cười nhạt. Không biết Đông Hoàng Thái Nhất học ở đâu cái thói hở tý rạch tay của mấy đứa nhỏ tuổi teen.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Tiên huyết của đệ rất là quý hiếm đó, một trong những nguyên liệu bào chế trường sinh đan."
Côn Bằng : "Đệ coi ai cũng ngốc như đệ hả?"
Tu đến chuẩn thánh cảnh, vốn đã thọ mệnh trường hà, trường sinh bất tử có tác dụng gì đâu? Côn bằng thầm mắng Thái Nhất đơn thuần, thời buổi nào rồi còn mang trường sinh đan đi gạ, dụ người phàm không biết gì còn nghe được.
Thái Nhất hừ lạnh cầm chén máu bỏ ra cửa. "Được rồi! Là huynh chê đó nha. Trường sinh đan không chỉ có thể kéo dài thọ mệnh còn chữa bách bệnh nữa. Nói không chừng chữa hết bệnh yếu sinh lí."
Côn Bằng : "Làm như ta thèm... Chữa được bệnh yếu sinh lí cơ.... Ơ!! Ơ khoan đã!!"