Chap 35 : Hồng Quân Tâm Kế
Côn Bằng : "Cái tên khô khan, uổng công làm hệ thống bao nhiêu lâu một chút tình người cũng không học được."
Hệ thống : "Còn không phải do các ngươi đòi hỏi quá đáng?"
Hắn lắc đầu. - "Nói sao cũng được mà, ngươi dù gì cũng chỉ nghĩ đến tên nhóc nam chính thôi."
Sau đó Côn Bằng đứng dậy khỏi bồ đoàn. Đi ngang qua chỗ Đế Tuấn cùng Hi Hòa không quên cáo mệt để về yêu sư cung yên tĩnh một lát.
Hai người trông theo bóng dáng Côn Bằng.
Hi Hòa : "A Tuấn, cái tên Bắc Minh Côn Bằng này hỉ nộ thất thường, ngươi không nên quá tin tưởng giao hắn nhiều quyền lực."
Đế Tuấn : "Ta chưa bao giờ tin ai cả."
Y nhìn qua chỗ Thập yêu thần sót lại mình Bạch Trạch. Hỏi lũ yêu soái được bọn chúng cho biết lúc nãy nghe cấp trên bảo thoáng qua hình như là đi tìm Đông Hoàng Thái Nhất.
Hi Hòa chau mài. "Sao không nghe họ nói gì thế?"
"Việc này chúng thần không rõ."
Mấy lời này làm Đế Tuấn cảm thấy bẽ mặt. Lòng bàn tay nắm chặt, không tự chủ vỗ thật mạnh trút giận lên cái bồ đoàn đang ngồi. Lửa phần thiên ào ạt tuôn ra hóa kiếp cho một tên yêu binh xui xẻo đứng gần.
Chưa bẩm báo câu nào đã tự tiện bỏ đi, vắng Đông Hoàng liền bỏ thiên đình. Trong lòng bọn họ ai mới là thiên đế.
Hi Hòa : "Đợi bọn họ về hỏi lại xem sau."
"Không cần." - Đế Tuấn nộ. Hi Hòa bị động thái này làm cho hoảng sợ thu về ánh mắt, không dám hỏi thêm gì nữa.
Trở lại với nam chính trong phạm vi kết giới gần như bất khả chiến bại, bất chấp nỗ lực của ba vị thánh nhân, lớp bảo hộ không chút xê dịch. Đã vậy càng lúc càng thêm kiên cố. Vì thế tiểu tử này cũng tỏ ra tự tin lên hẳn.
Cảm thấy thánh nhân cũng chả có gì lợi hại. Hệ thống tiền bối của mình mới là số một.
Bắt sóng được cái ý nghĩ này, hệ thống liền xuất hiện véo tai nam chính cảnh cáo.
"Tên tiểu tử nhà ngươi, ai khiến ngươi chạy lên đây lo chuyện bao đồng."
"Ai da... Đau đau đau!!! Tiền bối, từ từ nói, lỗ tai ta sắp đứt tới nơi rồi."
Hệ thống kéo ra bảng nhiệm vụ rồi dí mặt nam chính vào đó.
"Trợ giúp Hậu Thổ tổ vu hóa luân hồi không lo, giờ thì hay rồi, những thánh nhân này về sau giúp đỡ ngươi, hôm nay lại bị ngươi chọc giận."
Nam chính gãi đầu, ý thức được vấn đề nghiêm trọng, lúc nãy đang ở chỗ Hậu Thổ tổ địa, nhìn thấy vợ cả của mình b·ị b·ắt nạt thì không nghĩ nhiều lao lên trên này.
Ai biết họ là thánh nhân, càng không biết những người này về sau sẽ giúp đỡ hắn.
"Tiền bối, vậy bây giờ chúng ta đi, bọn họ chắc không giận chúng ta nữa đâu nhỉ?"
Hệ thống. "Thánh nhân có tự tôn của thánh nhân, hôm nay cả ba liên thủ bắt người, kết quả bị tên p·há h·oại như ngươi nhúng tay vào. Ngươi nghĩ bọn họ có để ngươi yên không?"
Nam chính cười hề hề một lúc. "Vậy... Ta đi xin lỗi họ được không."
Câu trả lời làm hệ thống bất giác vuốt mặt mấy cái, quá là tạo nghiệt!! Bao nhiêu người vì cái gì nó chọn phải tên nhân vật chính này.
Trong khi đó ngoài mặt thì nam chính nói thế. Trong lòng hoàn toàn trái ngược, thánh nhân hay lắm à, cái này không được, cái kia không được.
Khó nghĩ như thế chi bằng g·iết quách bọn họ đi có phải nhanh hơn không.
Bên ngoài cảm thấy thánh nhân uy nghiêm bị mạo phạm trầm trọng, Nữ Oa nương nương mang ra Càn Khôn Đỉnh thì đạo tổ đã hiện thân đình chiến.
"Người cần bắt thì đã chạy mất, các ngươi còn ở đây làm gì? Lui đi." - Ông ta phất tay lệnh cho ba người bọn họ trở về.
"Tuân lệnh lão sư."
Cả ba có chút không cam tâm nhưng đành cúi đầu nhận mệnh, tuy nhiên họ âm thầm ghi nhớ khuôn mặt nam chính. Ngày sau có dịp tuyệt đối không bỏ qua.
Đạo tổ chậm rãi nhìn Nghê Thường.
"Đến từ đâu thì trở về nơi đó. Thiên đình không phải địa phương vu tộc có thể tự tiện ra vào."
Hệ thống thì thầm. "Đi thôi. Ngươi không nên chọc giận Hồng Quân." - Nam chính nghe vậy cũng không lưu lại, mang ra tấm truyền tống phù đốt cháy.
Đạo tổ hiện thân. Yêu tộc toàn bộ quỳ bái hành lễ. Hạo Thiên đồng tử thả ra một dải bạch quang ánh sáng chói lọi cuốn lấy Đế Tuấn.
Cho đến khi mở mắt, y đã yên vị ngồi trên cái bồ đoàn ở Tử Tiêu cung.
Nơi đài cao, Hồng Quân đạo tổ cả người bao trùm huyền môn chi khí nhìn xuống. Hình tượng ông ta mỗi lần mỗi khác, từ lão nhân đầu cùng khuôn mặt đức độ tới đạo gia trung niên nhàn nhã không màng thế sự.
Ngoại hình nào cũng toát lên vẻ bất phàm thoát tục.
Thiên đạo thiên biến, Hồng Quân vạn hóa.
Đế Tuấn : "Tiểu đồ bái kiến lão sư."
Hồng Quân : "Lúc để Đông Hoàng Thái Nhất cầm yêu tộc khí vận. Cả ta cũng không nhìn ra tên nghiệp chướng đó lại thông đồng với La Hầu."
Đế Tuấn :
"Lão sư, Thái Nhất tâm tư đơn thuần, hành sự bất nhất. Không gánh vác nổi sức nặng ngàn cân của cái ghế thiên đế. Cúi mong lão sư thu hồi thánh mệnh."
Hồng Quân hư ảnh không nhịn được nhìn y. Thay vì cầu xin dẫn dắt đệ đệ thoát ly ma lộ, Đế Tuấn có vẻ quan tâm tới cái ghế thiên đế hơn.
Cũng tốt, loại người dã tâm lớn chỉ cần ban phát chút quyền lực, đối phương khắc bán mạng vì nó.
Đạo nhân từ tốn nói. "Thiên đế chi vị, đúng là hợp với ngươi hơn." - Đoạn lại thở dài.
"Có điều thiên đạo và chúng sinh tam giới đều nhìn vào thực lực... Muốn thuyết phục thiên đạo, trước tiên phải thuyết phục yêu tộc trước, làm cho bọn hắn công nhận ngươi mới là thiên đình chi chủ."
Trên mặt Đế Tuấn lộ ra biểu cảm phức tạp nhớ về chuyện thập yêu thần không nói câu nào đã bỏ đi tìm Thái Nhất. Thực lực thua kém đệ đệ. Tiếng nói cũng không có sự ủng hộ tuyệt đối từ mọi người.
Nghĩ đến đó thịnh nộ tăng vọt. Y không phải kiểu đế vương nhân từ, người bên cạnh mình nhất định phải tuyệt đối phục tùng hoặc là n·gười c·hết.
Hồng Quân gợi ý. "Thái Nhất trên danh nghĩa vẫn là đồng vị thiên đế, trừ khi nguyện ý thoái vị, nếu không công đức thiên hôn vẫn rơi trên người hắn mấy phần, còn thái âm tiên tử có hai vị, ngươi không thu thập được cả hai, cũng không thể gọi là hoàn chỉnh âm dương hòa minh chi khí."
Đế Tuấn trong lòng có dự định riêng.
"Lão sư, Thái Nhất rơi vào ma đạo tiểu đồ có trách nhiệm rất lớn, ta nguyện mang hắn giam cầm Thái Dương tinh, tuy nhiên dựa vào tu vi của tiểu đồ..."
Hồng Quân mang hai kiện pháp bảo đẩy về phía Đế Tuấn. Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp cùng Lượng Thiên Xích.
"Hai cái hậu thiên linh bảo có công đức vô lượng bên trên. Ngươi mang đối phó với hắn đi."
"Tạ lão sư." - Y cúi đầu đi ra ngoài.
Hạo Thiên đồng tử thắc mắc, hai kiện hậu thiên linh bảo đó có thể đối phó với tiên thiên chí bảo Hỗn Độn chung hay sao?
"Thái Nhất sẽ không thực sự xuống tay, Đế Tuấn có cầm cao cấp linh bảo bắt hắn cũng không thành vấn đề đâu."
Đạo tổ tại chỗ cười nhạt. Chỉ là sâu kiến, dám tính toán thiên đạo. Thái Nhất si tâm vọng tưởng muốn phản thiên, ông ta để Đế Tuấn tới chỉnh c·hết hắn.
Đại Nhật Thần cung thời điểm thiên hôn đến rất gần.
Một cái hỉ sự thắp lên hân hoan ngập trời, trong mỗi sơn động, tiểu yêu thận trọng chuẩn bị thật chu đáo đại lễ dâng lên thiên đình.
Đế Tuấn phá lệ, ngoài hồng hoang đại năng hết thảy được mời ra thì còn cho xây dựng thêm thiên lộ.
Thiên lộ gồm 999 bậc cầu thang chạm khắc tinh ngọc cao chót vót bắc thẳng từ dưới hồng hoang lên trời, chỉ cần là người yêu tộc, tu vi đủ sức trèo hết 999 bậc sẽ được chào đón.
Thanh Khâu nữ đế dẫn theo rất nhiều hồ tộc mỹ nữ đến giúp đỡ trang hoàng thiên giới, bọn họ chuẩn bị từng giai đoạn thật chỉnh chu.
Chẳng mấy chốc hỉ khí xung thiên, cảnh sắc vì ngày đại lễ mà bừng lên tươi tỉnh. Không khí ảm đạm của vu yêu tàn cuộc nhanh chóng bị vùi chôn.
Mấy cái yêu vương, yêu tướng hiểu chuyện xúm nhau đi cắt tỉa tóc tai, lông mao thật gọn gàng.
Thiệp mời được đích thân Đại La chính thần mang đi phát.
Vào lúc này Bạch Trạch xem lại danh sách khách mời thiên hôn, nhớ ra lâu như thế Đông Hoàng cùng chín tên yêu thần vẫn chưa về.