Chap 34 : Số Mệnh Là Số Mệnh.
Nam chính mang toàn bộ tài nguyên thời gian qua đổi hết thành một đống chiêu thức phòng ngữ vô cùng vững trãi. Đồng thời mang Xạ Nhật Thần cung nâng cấp chí mạng bồi thêm vào.
Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn cùng nhau lần nữa ngưng tụ hư ảnh kim thân, sau lưng hai người hiện ra hai cái pháp thân nhà phật to như thái sơn.
Xạ Nhật tiễn mang theo lượng kim sắc ánh sáng ngang ngửa mặt trời, lao v·út đi với tốc độ đoạt mạng. Hai phát bắn phát vỡ nát kim thân của tây phương nhị thánh.
Yêu tộc và cả Nữ Oa sững người trước cảnh tượng khó tin. Từng mảnh vỡ hoàng kim đổ xuống như mưa. Trong miệng hai vị thánh nhân phun ra ngụm máu tươi.
"Không có khả năng." - Nữ Oa chấn kinh.
Côn Bằng cắn một miếng nhân sâm quả nuốt xuống, tay trái nâng lên Phù Tang quả. Chơi với nam chính thì còn nhiều cái kinh hỉ lắm, các vị từ từ cảm nhận.
Đế Tuấn sắc mặt có chút khó coi. Hai mắt nhìn chằm chằm vào Phù Tang quả trên tay Côn Bằng, loại này mười vạn năm mới có trái chín, vô cùng trân quý. Mỗi lần chia ra làm hai, y một nửa, Thái Nhất một nửa.
Mấy năm nay đến hồng hoang, hai huynh đệ ăn qua trăm vạn loại trái cây ngon, liền quay lưng ghét bỏ loại quả cay xé họng này cho nên không có về Thái Dương tinh thu hoạch theo chu kỳ.
Rồi vì cái gì tự nhiên Côn Bằng có?
Vị yêu sư đại nhân bên này đang vui vẻ thì bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của Đế Tuấn cũng có chút chột dạ. Dù gì cũng là tiên thiên linh quả trồng ở vườn nhà người ta.
"Bệ hạ, cái này Đông Hoàng ban cho ta. Còn bảo ta phải hết sức trung thành phò tá bệ hạ, đồ ngon, chỗ tốt không thiếu... Chẳng lẽ lời đó của Đông Hoàng chứ không phải ý của bệ hạ?"
Y khéo léo giải thích, không nói thật do Thái Nhất mang linh quả đi đổi một bát mì thịt bò, nếu không sợ là lần tới hai huynh đệ nhà hắn gặp mặt sẽ có án mạng.
"Trẫm không ý kiến. Hoàng đệ đã nói thế... Yêu sư cứ tự nhiên." - Đế Tuấn cười khổ. Quay mặt liền muốn hóa đá. Giận đến nổi khuôn mặt anh tuấn cũng muốn bốc hỏa.
Cái tên phá gia chi tử Đông Hoàng Thái Nhất này!!!
Yêu binh, yêu tướng lẳng lặng nhìn nhau, yêu hoàng mang theo Đông Hoàng chung đi mất, thực lực thiên đình coi như giảm xuống một nữa. Vu yêu chiến về sau ai dám đứng ra tiên phong.
Nội bộ lúc này nảy sinh vấn đề lớn. Thập yêu thần là thuộc hạ của Đông Hoàng Thái Nhất, hắn đi rồi bọn họ cũng rục rịch muốn theo.
Khâm Nguyên suy nghĩ thật lâu, cuối cùng lại quay qua vỗ vai Cửu Anh.
"Huynh đệ chúng ta được một tay điện hạ đào tạo. Bây giờ ngài ấy lưu lạc bên ngoài thật lòng ta không có an tâm. Hay thế này đi! Ta nguyện theo Đông Hoàng chịu khổ, các ngươi tiếp tục ở đây trấn thiên đình mà hưởng vinh hoa phú quý."
Cửu Anh : "Cái rắm?!! Ngươi đừng có mà lẻo lự. Ta thấy ở lại mới là chịu khổ đấy."
Anh Chiêu trừng mắt. "Cửu Anh nói đúng. Vinh hoa với chả phú quý, sắp bị thiên đế đè c·hết bằng cả núi công việc đây. Ngươi đi, ta cũng đi ."
Kế Mông bất bình. "Hai ngươi đi thì phần việc của hai ngươi ai lo hả? Sẽ không phải bọn ta ôm hết đâu? Không được! Ta không có chấp nhận... Cùng lắm ta theo luôn."
Thử Thiết gãi đầu nhìn qua Phi Đản và Phi Liêm. "Gì? Đều muốn đi à? Vậy... Vậy chúng ta cũng đi luôn phải không Phi Đản."
Phi Đản chống nạnh. "Chứ sao nữa. Bọn hắn đi hết chúng ta ở lại làm dồn từng đó việc, có mà c·hết trước khi đánh nhau với đám man rợ vu tộc."
Quỷ Xa : "Các ngươi có còn lương tâm không? Đi hết thì thiên đế tính sao đây?"
Chín vị yêu thần còn lại đồng thanh đáp. - "Vậy xem ra Quỷ Xa là người có lương tâm và trách nhiệm nhất, phiền ngươi ở lại sẵn tiện làm hộ dùm phần việc bọn ta luôn. Bao giờ khuyên được Đông Hoàng bọn ta sẽ về."
Quỷ Xa : "Nè! Ta chỉ hỏi thôi mà. Ai bảo ta sẽ làm luôn phần việc của các ngươi."
Yêu thần nhóm liền cãi nhau ỏm tỏi, không ai chịu ai.
Số là trên thiên đình ngoài 5000 thiên luật còn có 7749 thiên quy.
Từ việc hạn chế uống rượu, đi nhẹ nói khẽ, không được chửi bậy, không phi hành quá nhanh trong phạm vi 33 trọng thiên. Không được trêu ghẹo thiên nữ...
Yêu tộc phần nhiều là dã thú, các chủng tộc tự do bay nhảy, bị mấy cái luật lệ này của Đế Tuấn gò bó đến cùng cực.
Thập đại yêu thần đứng đầu yêu chúng càng phải tuân thủ nghiêm ngặt, mỗi ngày ngoài luyện quân, giá·m s·át các trận đấu trên Chiến Tiên đài, xử phạt những thành phần vi phạm quân lệnh, còn trông nom hết thảy các phân đà, tộc đàn... Cả ngàn việc không tên khác.
Tóm lại vô cùng khổ sở.
Lúc này có người nãy giờ một câu cũng không nói, uể oải ôm lấy bảng danh sách cực dài, ghi ghi chép chép.
Đó là Bạch Trạch.
Gần đây Đế Tuấn giao cho hắn khâu trang trí, chuẩn bị lễ vật, cả khách mời rồi thịnh yến của thiên hôn. Hắn tính tới giờ đã hơn cả tuần không ngủ. Đôi mắt mơ màng dính chặt vào từng con chữ.
Chưa có Côn Bằng, chuyện to chuyện nhỏ gì cũng tới tay Bạch Trạch, giờ cứ ngỡ có yêu sư sẽ đỡ hơn, nào ngờ Côn Bằng không luyện đan thì cũng đi luyện pháp bảo. Hoàn toàn không cứu vớt hắn được chút việc nào.
Chợt Khâm Nguyên ghé tai Thương Dương nói gì đó rồi cả hai cười rất vui vẻ.
Tiếp theo Khâm Nguyên lại gần Bạch Trạch.
"Bạch Trạch huynh đệ, chín người bọn ta muốn đi tìm Đông Hoàng khuyên ngài ấy trở về, cảm phiền ngươi làm hộ phần việc của bọn ta, ngươi thấy sao?"
Yêu thần Bạch Trạch thơ thẩn, tay vẫn liên tục ghi chép.
Hoàn toàn không biết ai đang hỏi mình và nói cái vấn đề gì. Đôi mắt hằn sâu thâm quầng. Miệng trả lời một cách máy móc và không liên quan đến câu hỏi của Khâm Nguyên.
"Bệ hạ, người lại không đồng ý cách trang trí này sao? Để thần làm lại..."
Cái tên Bạch Trạch này bị Đế Tuấn giao việc áp lực đến tẩu hỏa nhập ma rồi đi? Cả đám Cửu Anh vừa cảm thấy thương vừa cảm thấy buồn cười.
Anh Chiêu : "Hắn nhiều việc như vậy, còn làm thêm phần của chúng ta sợ là..."
Khâm Nguyên gạt đi. "Không sao, Đông Hoàng từng nói người có áp lực mới thành đại sự."
Quỷ Xa : "Các ngươi có còn là người không? Chê Bạch Trạch chưa đủ việc làm à?"
Phi Liêm : "Nói thừa, chúng ta là yêu tộc. Dĩ nhiên không phải người. Đi thôi, đi thôi... Đi tìm Đông Hoàng."
Quỷ Xa nhìn Bạch Trạch, rồi nhìn đám huynh đệ đã khuất dạng. "À... Ừm Bạch Trạch, ta rất đồng cảm với ngươi, có điều chuyện đã lỡ rồi, thôi ngươi chịu khó làm luôn phần việc của ta nhé, ngươi im không trả lời tức là đồng ý. Ta đi nha."
Một lúc sau, Bạch Trạch mơ hồ nhìn lại đã không thấy ai.
"Hình như vừa rồi có ai nói chuyện với ta thì phải?"
Đế Tuấn đôi mắt dõi theo nam chính, trận chiến bắt đầu hơn cả canh giờ rồi mà Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, cả Nữ Oa vẫn không thể tổn hại vào một sợi tóc của Nghê Thường.
Người xem đều đã ngoáp ngắn ngoáp dài, thực tế nam chính ở tư thế phòng ngự, không có phản kích lại. Còn thánh nhân ra tay cả buổi vẫn không xuyên nổi vào.
Côn Bằng lịch sự biến ra một cái bồ đoàn cho yêu đế cùng yêu hậu thượng tọa.
"Bệ hạ, nương nương. Ngồi đi. Trận này không kết thúc sớm đâu."
Lần trước nam chính và Hi Hòa đã đụng độ ở nhân tộc địa bàn, dù vậy việc đối phương dám đứng ra chống lại tam thánh cũng khiến cho nàng phải để tâm.
Tiểu tử vu tộc lai lịch khác thường.
Cách đây không lâu công khai cản trở yêu tộc hành sự, giờ lại vì muội muội nàng và Thái Nhất mà đứng ra công khai chống lại thánh nhân.
Chưa biết là địch hay bạn, nhưng nếu là địch, chỉ mong thánh nhân mang hắn thần hình câu diệt, kẻ này không c·hết về sau yêu tộc đối đầu với vu tộc tương lai sẽ rất vất vả.
Hi Hòa :
"A Tuấn, chàng xem tên vu tộc kia thật lạ? Quanh người hắn rõ ràng không có hào quang của pháp khí vì cái gì thánh nhân không công kích được."
Yêu đế Đế Tuấn hai mắt phát sáng, Vạn yêu nhãn thu về, lắc đầu thay cho câu trả lời.
Cái gì cũng không nhìn được.
Chỉ có Côn Bằng biết rõ, đối phương không có hào quang pháp khí nhưng có hào quang nhân vật chính. Lợi hại gấp mấy lần pháp khí.
Mà cái này cẩu hệ thống buff quá lộ liễu, ai đời chưa thăng đến chuẩn thánh cảnh mà cho nam chính đánh ngang tay với ba vị thánh nhân. Còn thể thống gì.
Vừa nghĩ như vậy, trong đầu Côn Bằng đã vang lên tiếng mắng chửi.
Hệ thống : "Đổ thừa ta cái rắm, còn không phải chuyện tốt ngươi làm, kích động tên tiểu tử nam chính để hắn nhúng tay vào việc này à?"
Côn Bằng giật mình, tính ra cũng lâu lắm rồi không có nghe tiếng hệ thống. Nó cũng quả thật rất toàn năng, đọc được cả suy nghĩ của y.
Hệ thống : "Ngươi đi c·hết đi Chu Anh, đừng tưởng ta không biết ngươi và Lý Băng Thu đang âm thầm giở trò phá hỏng kịch bản. Nếu nam chính không đi đúng lộ tuyến, ngũ quan thế giới này sẽ sụp đổ."
Côn Bằng : "Biết rồi, ngươi đừng có nhắc đi nhắc lại nữa. Ta đảm bảo với ngươi nam chính vẫn sẽ đứng trên đỉnh phong, có điều tới lúc đó ngươi cũng không được quên bọn ta."
Hệ thống : "Đương nhiên, ta sẽ mang các ngươi trở về trước lúc các ngươi c·hết. Cho hai người một cơ hội nữa."
Côn Bằng : "Xin lỗi nha! Tiểu tử Lý Băng Thu và ta quyết định rồi, bọn ta muốn tiếp tục ở lại đây. Nếu ngươi không đồng ý, chi bằng cùng thế giới này... Đều sụp đổ hết đi."
Trở về trước lúc y và Thái Nhất c·hết ở thế giới hiện đại thì có ý nghĩa gì đâu. Không ai chờ đợi cũng chẳng ai cần họ.
Một Đông Hoàng Thái Nhất muốn sửa kịch bản đã khiến hệ thống ăn không ngon ngủ không yên thời gian qua rồi, bây giờ cả nhân vật qua đường như Côn Bằng cũng bắt đầu yêu sách.
Hệ thống nhảy dựng lên, nó cho là bọn hắn đang muốn làm phản.
Côn Bằng : "Đừng nói khó nghe thế, cái này gọi là thương lượng có lợi cho đôi bên."
"Ta thấy chỉ có lợi cho hai ngươi."
"Hệ thống đại lão, ngươi nghe ta nói hết đã. Việc nam chính xuất hiện ở đây cũng cho thấy hắn thật lòng thật dạ với yêu tộc công chúa." - Côn Bằng nói. "Ngươi ép hắn g·iết Đông Hoàng Thái Nhất, có từng suy nghĩ qua cảm giác của đứa nhỏ này không?"
Hệ thống thở dài. "Đủ rồi! Ta không muốn nghe nữa. Thái Phi tồn tại một phần lỗi ta nhưng Đông Hoàng Thái Nhất không thể không c·hết, cho các ngươi đặc quyền cứu mạng vài tiểu sinh linh chứ không phải đưa các ngươi kim bài miễn tử."