Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chap 22 : Côn Bằng Chuyện Xưa.




Chap 22 : Côn Bằng Chuyện Xưa.

Ba mươi ba tầng trời yêu vân ảm đạm, yêu tộc binh lính xếp hàng đặc kín bốn cửa thiên môn. Rất nhiều người lúc đi thì huynh đệ cười nói, lúc về cầm theo di vật của thân hữu.

Bạch Trạch ghi chép sổ sách nhẩm tính trước mắt Kim Tiên cảnh c·hết hơn sáu vạn, Thái Ất Kim Tiên hai vạn. Đại La Kim Tiên tử thương một trăm vị...

Đế Tuấn đứng liếc nhìn từng con số thống kê t·hương v·ong nhưng trong đầu lại nghĩ đến di chỉ truyền thừa. Đáng lẽ y đã mang được trận pháp về cổ thiên đình, ai ngờ đâu giữa đường bị Đạo tổ chặn lại, lấy di chỉ phân cho tổ vu, tâm tình vì vậy sinh ra bức bối khó chịu.

Bạch Trạch :

"Bệ hạ! Lần này thiệt hại quá nhiều, thần nghĩ chúng ta nên tiến hành tuyển quân sớm hơn dự định và bồi dưỡng một số yêu soái Thái Ất Kim Tiên viên mãn để họ sớm tấn thăng Đại La cảnh bổ sung vào chỗ thiếu hụt."

Yêu hoàng uể oải gật đầu, tuyển quân chỉ là giải quyết vấn đề trước mắt, ngày nào còn chưa nghĩ ra cách phá nhục thân của mười hai tổ vu thì bao nhiêu quân tuyển cũng chỉ để nạp mạng.

"Báo!!!"

"Lần này là tộc nào diệt?" - Đế Tuấn giật mình.

Hai tộc rút quân về sau, mười hai tổ vu điên cuồng săn bắt yêu tộc, thực lực bọn hắn bây giờ đã không ai có thể ngăn cản nổi. Đại địa truyền lên dồn dập tin tức các tộc đàn yêu tộc bị diệt, chỉ nghe đến chữ báo thì trong lòng thiên đế chuẩn bị sẵn đón một cái hung tin.

"Bẩm không phải tin diệt tộc mà là... Khí tức của Đông Hoàng đột ngột biến mất." - Yêu tướng lắc đầu, biểu cảm căng thẳng.

Bạch Trạch : "Nói năng không đầu không đuôi. Sao lại biến mất?"

"Thần và huynh đệ đang gác trước cửa tam thập nhị thiên đột nhiên không phát hiện được khí tức lẫn hơi thở của Đông Hoàng, liền gấp rút chạy đến thông báo cho bệ hạ."

"Cái gì?" -Đế Tuấn hoảng hốt bước đến túm áo yêu tướng. Thái dương chân hỏa thoát ly khống chế bùng phát ra. Đến cả Bạch Trạch yêu thần bên cạnh cũng không tránh được hỏa diệm đốt tới.

Y cấp tốc đến tam thập nhị thiên, khắp thiên đình đều biết khí tức của Đông Hoàng Thái Nhất biến mất, hắn là linh hồn của yêu tộc nên trên dưới rơi vào trạng thái hỗn loạn.

Hà Đồ Lạc Thư mở ra hồng hoang bản đồ. Đế Tuấn đem tiên huyết tế lên, không cảm nhận đồng sinh huynh đệ hơi thở.

Huyết nhục tương liên, bất kể nơi nào chỉ cần tiên huyết kêu gọi liền hiện lên sợi dây liên kết vô hình. Vậy mà bây giờ trong thiên địa chỉ còn lại khí tức của mỗi y.

Đế Tuấn :

"Tất cả các ngươi còn đứng đó làm gì, mau lục tung hết tam thập tam thiên lên cho ta."

Mà Đông Hoàng Thái Nhất lúc này đang ở không gian hệ thống, cách đây mấy canh giờ hắn cưỡng chế mang nguyên thần thâm nhập vào cỗ cơ thể rỗng của nam chính lúc trước mang về từ Thanh Khâu.

Quả nhiên sau khi đoạt xác liền bắt được hệ thống. Nó cũng khá kinh ngạc vì chuyện này. Trải qua một đoạn tranh luận, hệ thống thấy h·ăm d·ọa không tác dụng liền bắt đầu hạ giọng nài nỉ.

Hệ thống :



"Ngươi nghĩ mà xem, không hoàn thành cốt truyện thế giới này sẽ sụp đổ. Lúc đó ngươi và Đế Tuấn cũng toi mạng thôi. Hay là ta cho ngươi một cái đặc quyền c·hết không đau có được không."

Đông Hoàng Thái Nhất :

"Loại đặc quyền này ngươi để mà dùng. Tóm lại ta không làm nữa."

Lời Côn Bằng nói với hắn không sai đi đâu được, hồng hoang thế giới sụp đổ thì cùng lắm hai người họ bị trả về đại thế giới, còn hệ thống, trên nó có một trí tuệ toàn năng chi phối các tiểu hệ thống, tên này mà không làm tốt chắc chắn sẽ bị trách phạt.

Nói không chừng bị điều chuyển công tác đến làm hệ thống của thế giới dành cho trẻ con mẫu giáo.

Bị bắt thóp hệ thống tức giận mà không thể làm gì, lúc trước chọn trúng linh hồn Lý Băng Thu vì y nhìn khù khờ dễ khiến. Ai mà ngờ được đối phương lại giở chứng giữa chừng. Bất thình lình bảo nó đi đâu tìm một linh hồn phù hợp.

"Được rồi thế ngươi muốn như nào?"

Đông Hoàng Thái Nhất :

"Ngươi giải thích cho ta tại sao nam chính từ nhân tộc lại thành Hậu Nghệ, hồng hoang tiểu thuyết trong vu yêu chiến làm khỉ gì có nhân tộc tranh phong, ngươi đào đâu ra cái tình huống cẩu huyết để ta và Đế Tuấn bị nhân tộc g·iết vậy?"

Hệ thống : "Ầy! Làm Hậu Nghệ là bất đắc dĩ để thu thập khí vận thôi, ban đầu thằng nhóc đó vẫn yên ổn làm một cái nhân tộc. Còn chẳng phải ngươi thấy c·hết không cứu? Còn đoạn nhân tộc g·iết hai ngươi ở trên đề xuất xuống sao ta biết được."

Đông Hoàng Thái Nhất :

"Ta làm đúng tính cách nhân vật đó. Đông Hoàng Thái Nhất máu lạnh vô tình, loại người này đi quan tâm sống c·hết nhân tộc hả? Đối phương là tiểu mỹ nữ thì không nói. Đằng này là một tên đực rựa. Bộ ngươi là hệ thống của tiểu thuyết đam mỹ hay gì?"

"Hình như cũng có lý... Nhưng mà ta cũng đã lỡ cho hắn làm Hậu Nghệ rồi. Bây giờ ngươi muốn ta làm sao."

"Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra, bao giờ nghĩ xong lại gọi ngươi."

Hắn ngẫm một hồi liền đứng dậy chuẩn bị rời khỏi không gian hệ thống. Quyết định hỏi ý Côn Bằng rồi tính tiếp.

"Vậy sao được! Ta không phải hệ thống của ngươi."

Đông Hoàng Thái Nhất : "Vậy ta về giải tán yêu tộc."

Nó vội hóa thành một con mèo nhảy lên vai hắn làm nũng. "Người ta đùa đấy. Ngươi cần cứ gọi ta. Nam chính hay phản diện cũng đều là tâm can bảo bối của bổn hệ thống. Ta luôn sẵn sàng phục vụ."

Máy móc mà trở mặt còn nhanh hơn bánh tráng.

Nguyên thần Đông Hoàng Thái Nhất thoát ly khỏi cỗ t·hi t·hể của nam chính, bên ngoài Côn Bằng đã ngồi đợi sẵn.

Hắn thuật lại đầu đuôi cuộc trò chuyện, cả hai cười ha hả với nhau. Thể xác nam chính sau đó được lưu giữ trong thủy ngục. Bọn họ coi như đã có trong tay một cái bùa hộ thân.

Tuy nhiên bước tiếp theo của Vu yêu bắt buộc Đồ Vu Kiếm xuất thế, Côn Bằng và Thái Nhất còn chưa nghĩ ra được cách gì đối phó.



Có thể thành công luyện chế Đồ Vu Kiếm mà tránh dùng máu của nhân tộc quá tốt, không những hạn chế gây thù với nam chính, nhân tộc cũng không được hoàn nhân quả.

Côn Bằng : "Cẩu hệ thống chỉ nói là dùng máu của nhân tộc, chứ không nói là không dùng được máu của tộc khác. Biết đâu tác dụng tương đương thì sao."

Thái Nhất : "Vậy ta lập tức đi tìm những chủng tộc khác nhau lấy máu thí nghiệm thử."

Trước mắt đây là cách duy nhất, dù quá tàn bạo nhưng sau đó liền nghĩ miễn không g·iết nhân tộc sẽ không đụng tới nam chính, chủng tộc khác chẳng quan trọng.

Suy cho cùng đây là hồng hoang thế giới, kẻ yếu đương nhiên bị chà đạp.

Côn Bằng :

"À! Tranh thủ về Đông Hoàng cung đi, Phi Liêm yêu thần vừa tạt qua chỗ ta tìm đệ, nghe nói Đế Tuấn muốn lật ngược cả tam thập tam thiên lên rồi."

Đông Hoàng Thái Nhất vội vội vàng vàng muốn phi thẳng ra cửa. "C·hết rồi! Chắc do ta không để lại khí tức. Kiểu này ca ca sẽ g·iết ta mất."

Côn Bằng gọi hắn lại, y mang ra tô mì thịt bò chuẩn bị sẵn.

"Mang về cung luôn đi. Mà ta hơi thắc mắc sao đệ sợ Đế Tuấn như thế, huynh đệ thì huynh đệ, thực lực đệ vẫn mạnh hơn hắn rất nhiều. Ta mà là đệ sẽ tự mình làm thiên đế."

Đông Hoàng Thái Nhất : "Lão ca có chỗ không biết, lúc chưa hóa hình ta bị ngoại nhân công kích c·ướp Hỗn Độn chung, sém chút không giữ được mạng. Là huynh ấy mang bản nguyên của mình cứu ta... Thôi đệ về trước đây."

Đông Hoàng Thái Nhất ra khỏi cửa, lúc sau Côn Bằng mới nhớ lại. Người tập kích Thái Dương tinh không ai khác chính là y.

Người xuyên không mà, ai lại không mơ tưởng Tiên Thiên Chí Bảo đâu. Lúc đạt tới Đại La Kim Tiên cảnh đã hùng hổ mang theo sát khí xông vào mặt trời.

Năm đó...

Có một hắc y nhân thâm nhập Thái Dương tinh, sau khi vượt qua tầng tầng cấm chế đã đi đến một địa phương cằn cỗi.

Gốc Phù Tang bên dưới, một tiểu thiếu niên đang tu luyện, thái dương chân hỏa không ngừng bị hút vào bên trong nội thể, bên cạnh là một đoàn Kim Ô còn đang ôm theo một cái chuông vàng ngủ say.

"Hỗn Độn Chung."

"Người đến là ai?! Dám xông vào thái dương tinh."

Thiếu niên có chút bối rối, kẻ này đến gần như thế y vẫn không phát hiện, lúc này liền tế ra Hà Đồ Lạc Thư chắn phía trước.

Côn Bằng cho La Hầu cõng nồi. Dù gì La Hầu cũng làm đủ chuyện xấu rồi, thêm một chuyện chắc cũng không tính là gì.



"Ta là tu sĩ dưới trướng La Hầu ma tổ, chỉ nói một lần! Đoạt bảo không đoạt mạng."

"Đoạt bảo?! Nghĩ cũng đừng nghĩ đến." - Hai mắt thiếu niên phát quang.

"Hai con súc sinh lông lá này quả nhiên thích uống rượu phạt! Vậy ta chỉ có thể xuống tay mang huyết mạch các ngươi đều ăn sạch sẽ."

Để tránh phiền phức Côn Bằng không dùng đến thủy chi pháp tắc, dọa nạt một chút thôi, hai cái kim ô ứng kiếp không thể dễ c·hết như vậy, về sau nếu để bọn họ phát giác nhận ra thân phận sẽ không có chuyện gì tốt đẹp.

Thực lực của Đế Tuấn chỉ là Thái Ất Kim Tiên không phải đối thủ của hắn, trong vài hồi giao chiến đã bị Côn Bằng trọng thương.

Hắn đến cầm lấy Hà Đồ Lạc Thư, lại để ý vẫn không thấy thiên đạo phản ứng liền vui thầm trong bụng, cho là thiên đạo không phản đối, phen này không mang Đế Tuấn và Thái Nhất làm thịt thì đúng là có lỗi với chính mình.

Liền đó nhanh chóng đến gần chỗ Kim Ô đang ôm Hỗn Độn chung ra tay. Đế Tuấn hoảng loạn ngay tích tắc quỳ xuống.

"Tiền bối! Là Thái Huyền không có mắt chọc giận ngài, pháp bảo đều giao ngài, giao cho ngài hết... Đừng hại đệ đệ của ta."

"Muộn rồi!"

Kim Ô huyết mạch tuyệt đối là món ngon, ngay lúc hắn tụ ra một đạo chưởng muốn đập c·hết Thái Nhất thì bên ngoài thái dương tinh thiên tượng đại biến. Sấm động cuồn cuộn mang theo hắc vân từ trên trời xuất hiện.

Giữa mây đen lộ ra một con mắt khổng lồ, thiên địa vạn vật ngừng thở. Thái dương chân hỏa cũng theo đó gào thét.

Một đạo lôi đánh thẳng vào tay Côn Bằng hất văng Hà Đồ Lạc Thư bay ra. Nó liền bay về chỗ Đế Tuấn.

Cổ nhân có câu, cái gì không phải của mình thì giành giật bể đầu cũng không thuộc về mình.

Côn Bằng nội tâm than thở, thiên đạo an bày Hỗn Độn Chung cùng Hà Đồ Lạc Thư cho Kim Ô huynh đệ quả nhiên sẽ không để hắn c·ướp đi.

Vô thượng Thiên Phạt Chi Nhãn mở mắt nhìn chằm chằm vào thay cho lời thánh thức nói hắn giỏi thì tiếp tục g·iết người c·ướp c·ủa thử xem.

Mặc dù thiên phạt chi nhãn xuất hiện, Đế Tuấn vẫn không cảm thấy an toàn, y vội trích trong người ra mấy phần thái dương bản nguyên dâng ra trước mặt kẻ xâm nhập.

"Tiền bối, pháp bảo của bọn ta là cộng sinh pháp bảo không thể giao ra, cái này coi như tạ lỗi, hy vọng ngươi về sau đừng làm khó huynh đệ ta."

Cũng coi như ngươi biết thức thời, vốn còn bất mãn vì lần này công cốc đến, Côn Bằng định giáo huấn Kim Ô huynh đệ thêm một trận nữa nhưng nhìn Đế Tuấn biết điều như thế liền thu lấy mấy phần bản nguyên rồi bỏ đi.

Trở về hiện tại, Côn Bằng ngồi trong yêu sư cung ngắm nhìn Hồng Mông Tử khí.

Đông Hoàng Thái Nhất bị hắn trọng thương hết lần này đến lần khác, đổi lại người khác thì chắc chắn hận tận xương tủy. Vậy mà đối phương lại cười nói vui vẻ như không, là Thái Nhất đơn thuần hay còn suy tính khác.

Côn Bằng từng chứng kiến Thái Nhất vì ép Ngưu tộc gia nhập cổ thiên đình đã c·hặt đ·ầu toàn bộ con cháu của Ngưu Thiết đại vương, còn muốn phanh thây chín vị phu nhân của ông ta.

Người tàn độc như thế mà dễ dàng từ bỏ mối thù bẻ cánh rút xương vì mình cùng là người xuyên không với hắn. Hình như có chút cấn cấn.

"Vẫn nên quan sát một thời gian nữa rồi tặng hắn cũng không muộn." - Côn Bằng thu về Hồng mông tử khí.

Thái Nhất ngoài cửa yêu sư cung, khóe miệng nhếch lên mỉm cười một cách thần bí.

Hình như Côn Bằng không biết, quạ là loài thù dai nhất trong thế giới động vật.