Chap 18 : Vu Yêu Trận Đầu ( 3 )
Nói đến nàng dâu tương lai của Đế Tuấn từ ba mươi ba trọng thiên trở về giữa đường gặp cậu em chồng vừa xuất quan, nàng ngỏ lời mời Đông Hoàng ghé Thái Âm tinh, Nguyệt Quế thụ trong giai đoạn đơm hoa kết quả.
Suốt cả một đoạn đường Hi Hòa không ngừng nói tốt cho Thường Hi trước mặt Thái Nhất.
Từ ngày biết nam chính là vu tộc hắn bỏ kế sách làm thân của Côn Bằng đề xuất trước đó. Một nửa muốn dùng thiên hôn công đức tăng tu vi đến chuẩn thánh đỉnh phong. Nửa còn lại muốn để cho Đế Tuấn độc hưởng.
Thái dương tinh nóng bỏng nồng nhiệt bao nhiêu, thái âm tinh lại ôn nhu hiền hòa bấy nhiêu, nền trời sắc tím nhạt hòa quyện cùng từng cái tinh tú lập lòe ánh sáng vẽ nên bức tranh cổ tích huyền ảo.
Thường Hi tiên tử ngồi ôm hai chú thỏ ngọc dưới gốc Nguyệt Quế. Giai nhân so với trăm ngàn tinh tú trên trời còn lộng lẫy hơn.
Hi Hòa :
"Tiểu thúc, Ngươi cùng muội muội trò chuyện, ta có việc."
Thái Nhất đến ngồi xuống bên cạnh, Thường Hi vừa vuốt ve thỏ vừa đỏ mặt. Bộ dạng đã có nét của vị cô nương trưởng thành.
Họ cùng ngắm nhìn từng ngôi sao băng sáng rực lướt ngang qua bầu trời. Hắn nhìn nàng, phát hiện nàng cũng đang nhìn lại.
Ánh mắt lưu luyến không rời. Động lực kỳ lạ thôi thúc cả hai nhích lại gần nhau, theo phản xạ Thường Hi cũng từ từ nhắm mắt như chờ đợi điều gì đó thật ngọt ngào.
Khoảng khắc sắp chạm môi, hắn ngừng lại, Thường Hi đoán trước kết quả nhưng vẫn không cam tâm, không nên như vậy, nàng ôm lấy hắn ngã xuống chủ động hôn.
Nguyệt Quế thụ thả xuống từng chiếc lá bạc bay khắp không gian như chúc phúc cho họ, dưới bầu trời trăm triệu vì sao Thường Hi và Đông Hoàng Thái Nhất trao lời hẹn ngàn năm.
Rời Thái Âm tinh, hắn ghé qua Yêu đế cung thăm Đế Tuấn liền bắt gặp cảnh nóng của ca ca và đại tẩu, đành quẹo hướng tam thập nhất thiên yêu sư cung.
Côn Bằng đang nhào bột làm mì sợi, vừa hay lại có lộc ăn. Đông Hoàng Thái Nhất bỏ từ trên người ra Nguyệt Quế quả và Phù Tang quả muốn đổi một bát mì.
Y vừa thưởng trà vừa đưa mắt nhìn hắn húp lấy húp để tô mì thịt bò như hổ đói. Đùng một cái bế quan cả mấy ngàn năm, một chữ cũng không thèm nhắn lại. Côn Bằng tưởng họ là bạn, cho nên vì chuyện này vô cùng để bụng.
"Chuyện đệ bế quan và biết trước thân phận của nam chính, ta đang nghĩ nên tính sổ thế nào đây?!"
Đông Hoàng Thái Nhất tay bê tô mì thịt bò vẫn không thèm nhìn Côn Bằng. "Không có! Trong rừng hôm đó là lần đầu gặp hắn."
"Còn dám ngụy biện."
Côn Bằng lấy cây quạt tre ném tới cắt gọn bát mì thịt bò làm hai, số mì còn lại đổ hết ra bàn. Đông Hoàng Thái Nhất nhìn tô mì đầy tiếc rẻ.
"Lão ca, ta gạt trời gạt đất cũng không gạt huynh."
Côn Bằng :
"Vậy nói xem. Lần đầu gặp sao hắn biết đệ là yêu hoàng, đã vậy g·iết c·hết tỷ tỷ người ta. Nhớ hôm đó hạ phàm mặc đạo bào bình thường, tới tên trưởng lão nhân tộc còn không biết."
Hắn dùng đủa gõ cộc cộc lên bàn, khuôn mặt thành thật. "Huynh hỏi ta, ta hỏi ai đây! Thời gian đó cũng không có g·iết vu tộc. Tỷ tỷ của hắn là kẻ nào."
Côn Bằng : "Đệ thật không biết?"
"Thật đó! Huynh mau đền bát mì khác cho ta đi."
"Hết rồi!" - Côn Bằng lạnh nhạt uống trà tiếp, không thèm để ý nữa.
Đông Hoàng Thái Nhất : "Cùng lắm sau này đệ và ca ca c·hết thì gốc Phù Tang, Hà Đồ Lạc Thư, cả Đông Hoàng chung đều cho huynh."
Mặt mài Côn Bằng biến sắc, chén trà đưa tới miệng cũng đột nhiên khựng lại.
"Nhà bếp còn rất nhiều mì."
Nói xong đã không thấy bóng Thái Nhất.
Thầm nghĩ tên tiểu tử này thật không có tiền đồ, xuyên thành yêu tộc cường giả lại vì một tô mì muốn mang cả gốc Phù Tang và pháp bảo tặng cho người ta.
Thay vì vui mừng Côn Bằng lại bồi hồi không rõ nguyên nhân. Câu sinh tử từ miệng của thằng nhãi con này nói ra nhẹ nhàng như thế nhưng để lại cho y cảm thấy nặng tựa vạn cân.
Côn Bằng với Hồng Mông Tử Khí về sau hoàn toàn có thể thành thánh nhân.
Nhưng rồi sau khi thành thánh thì thế nào?
Y già rồi! Lười chạy theo chiều lòng các mỹ nữ trẻ tuổi, cũng ngại tranh đấu đánh nhau giành cái hư danh cường giả mạnh nhất như trong mấy bộ tiểu thuyết rẻ tiền. Nhưng người già sợ nhất là cái gì? Chính là cảm giác cô độc.
"Trù nghệ rất đỉnh nha! Lúc trước cha ta cũng nấu mì thịt bò rất ngon, từ ngày ông ấy mất lâu lắm rồi mới được ăn lại món này." - Hắn xuýt xoa bê ra cả nồi.
Côn Bằng : "Sau này muốn ăn cứ đến Bắc Minh, dẫn cả thê tử và hài tử của đệ đến."
"Là huynh nói đó! Nhưng đệ không hứa. Sợ lúc đó..." - Đông Hoàng Thái Nhất vừa cười vừa nói.
Côn Bằng cắt ngang. "Sao lại không hứa?! Đệ vừa động phòng với Thường Hi còn gì. Đàn ông phải có trách nhiệm chứ?!"
Hắn nhướn mài. "Lão ca! Hôm nay huynh làm sao vậy."
Côn Bằng : "Không sao. Nói chuyện của nam chính đi."
Trở lại với hiềm nghi ban đầu, người tỷ tỷ kia của nam chính lai lịch rất khó hiểu.
Theo lời Thái Nhất nói lúc đó hắn không có đánh vu tộc, cho nên sự kiện l·àm c·hết n·gười duy nhất là ném Cổ Kim Thạch xuống nhân giới. Chẳng lẽ nàng là nhân tộc.
Sau một hồi suy tính, Côn Bằng muốn đến nhân tộc điều tra một chuyến. Tuy nhiên lại bận tâm đại chiến Vu Yêu sắp nổ ra, với lại chuyện cũng đã hơn mấy ngàn năm rồi, xương cốt n·ạn n·hân sớm đã rã thây, y liền đem muộn phiền này nói với Thái Nhất.
Hắn nâng Hỗn Độn chung gọi từ bên trong ra một thiếu niên anh tuấn, lệnh cho y từ trong dòng chảy thời gian điều tra sự tình năm đó, một chi tiết nhỏ cũng không được bỏ sót.
Đông Hoàng thiện thi cúi đầu cầm lấy chí bảo biến mất.
Côn Bằng : "Đệ đưa Đông Hoàng chung cho thiện thi như vậy có ổn không? Lâm trận lấy gì để thủ?"
"Không hề gì, dù gì yêu tộc cũng thua mà." - Hắn nói.
Theo kịch bản vu yêu trận đầu yêu tộc thua, trong đó ghi rõ nguyên nhân do không phá nổi nhục thân mười hai tổ vu nên b·ị đ·ánh phải rút binh về thiên đình.
Trận hai, Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát Trận suýt hủy đi sinh cơ, cuối cùng đạo tổ hạ tràng. Vu tộc chưởng địa, yêu tộc chưởng thiên, ai về nhà nấy.
Trận ba thì hai nhà thân tử đạo tiêu.
Côn Bằng và Thái Nhất đến chiến trận Đản Viên, trên đường đi ngang nhân tộc, khác với mấy ngàn năm trước lần này khí vận nồng nặc giữa tổ địa bốc lên, thật khó tin được chỉ một khoảng thời gian ngắn họ đã biến đổi thế nào, đa số từ bỏ đời sống du mục phát triển thành làng mạc trù phú.
Thậm chí cả hai còn cảm nhận được khí tức cảnh giới Đại La Kim Tiên trong đám người trước đây còn chưa biết tu luyện là gì.
Côn Bằng cao hứng nói ra. "Ta thấy rất nhanh sẽ tới thời đại Tam Hoàng Ngũ đế. Lúc mới xuyên qua còn nghĩ nam chính là nhân tộc, có một đoạn thời gian đến đó tìm kiếm."
Đông Hoàng Thái Nhất :
"Đệ cũng thế. Kết quả tìm nhầm người còn hại c·hết một đứa nhỏ. Thể xác nó tới giờ vẫn còn bảo lưu. Chờ luân hồi ra dùng máu thông qua sinh tử bộ tra một tý, phân cho hắn một cái công đạo."
Đản Viên sơn bên dưới yêu tộc theo lũ lượt từng tốp rút lui. Khâm Nguyên, Thương Dương hai vị yêu thần bộc hậu yểm trợ đại quân. Đằng sau nam chính cùng Cường Lương tổ vu sát khí nộ thiên đuổi theo.
Cường Lương : "Đại Nghệ phía trước là Cơ Sơn, chúng ta đuổi tiếp không?"
Nam chính lắc đầu : "Vu tổ cứ theo kế hoạch, giao bọn hắn cho ta."
"Được! Vậy ngươi cẩn thận."
Cường Lương hô lớn, thân ảnh lẫn vào đại quân vu tộc biến mất. Nam chính một tay cầm chặt cánh cung tay còn lại kéo căng dây cung, khắc sau hơn trăm ngàn mũi tên lao v·út đi hướng vào yêu tộc đội hình.
Yêu binh bị trúng tên tu vi Kim Tiên thần hình trong nháy mắt hóa thành tro. Một mũi tên bộc phá phía Khâm Nguyên, yêu tướng dưới trướng liền lao ra đỡ hộ.
"Khâm Nguyên đại ca, hãy chiếu cố mẫu thân và đệ đệ ta."
"Sát Na!! Sát Na." - Khâm Nguyên đỡ lấy người chiến hữu cùng hắn vào sinh ra tử. Khoảng khắc thể xác yêu tướng hóa thành một con ong nhỏ Khâm Nguyên phẫn nộ biến ra bản thể.
Thương Dương :
"Khâm Nguyên a! Điên rồi sao? Ngươi đang làm trái quân lệnh của thiên đế đấy."
"Vu tộc! Xưng ra họ tên." - Khâm Nguyên gầm thét, không để lời Thương Dương vào tai.
Nam chính lần nữa nâng lên Xạ Nhật Thần Cung. "Đại Nghệ."
"Tốt lắm! Giết huynh đệ của ta, ta muốn các ngươi sống không bằng c·hết."
Khâm Nguyên trên người bay tới trăm ngàn kim châm, trong miệng không ngừng phun ra một chất dịch đặc sệt màu xanh bao phủ toàn bộ số kim đó, y vỗ cánh, cơn mưa độc theo đó rãi xuống toàn bộ chiến trường.
Vu tộc thể xác vô cùng cường đại, tuy không thể bị độc này g·iết c·hết nhưng chỗ bị nhiễm nhanh chóng thối rửa ăn mòn tận xương. Vu số vu quân kêu gào thảm thiết.
"Mau rút về Cơ Sơn."
Thương Dương phát lệnh đại quân, yêu tộc binh lính cấp tốc mở đường máu rời đi, sắc mặt y thảm trọng, cái kia dung dịch màu xanh chính là tinh huyết của Khâm Nguyên. Nếu cứ tiếp tục e là....
"Khâm Nguyên đủ rồi! Tổn thất lượng lớn tinh huyết chỉ để giày vò tiểu vu thì có đáng không. Cũng không thể mang bọn hắn thật sự g·iết đi."
"Câm miệng, ngươi s·ợ c·hết cứ lăn." - Khâm Nguyên điên tiết không muốn dừng lại.
Nam chính đứng giữa trận địa một chút tổn thương cũng không có, xung quanh có một lớp bảo vệ vô hình kiên cố. Đứng cùng phía với vu tộc, y nhìn họ b·ị t·hương sống dở c·hết dở cũng không dễ chịu gì.
"Hệ thống tiền bối! Nâng cấp Xạ Nhật Thần Cung thành tiên thiên linh bảo. Tên độc hoàng này không thể giữ, ta muốn yêu tộc chỉ còn cửu yêu thần."
Chỉ thấy sau đó cung tên vàng trong tay nam chính phát ra cỗ ánh sáng diệu thiên. Hắn lần nữa giương cung liền bị một luồng kim quang chiếu thẳng vào mắt.
Thúy Quang Lưỡng Nghi Đăng giăng ngang trời. Đông Hoàng Thái Nhất thân ảnh bên dưới thái dương hiện ra.
"A!! Đến rồi." - Nam chính thốt lên.
Côn Bằng nhìn cung tên mà giật mình, cái loại cung tên kia vậy mà là tiên thiên linh bảo.
"Lão đệ, thứ kia là Xạ Nhật Thần Cung. Nam chính là thần thoại Hậu Nghệ."
Đông Hoàng Thái Nhất liếc nhìn Khâm Nguyên bộ dạng vô cùng chật vật, cưỡng chế nhiều tinh huyết như thế không cần mạng à. Hắn trực tiếp quát cả hai vị yêu thần.
"Ta không muốn nghe giải thích, hai ngươi cút về Cơ Sơn đợi lệnh."
"Tuân lệnh." - Thương Dương chạy đến đỡ lấy Khâm Nguyên, đại quân yêu tộc dưới bảo hộ của yêu hoàng an toàn lui đi.
Nam chính lạnh lùng, nghĩ đến mối thù năm xưa Cổ Kim Thạch gây ra y bất giác nắm chặt thần cung.
"Yêu hoàng. Ngươi không thể lúc nào cũng kè kè bọn hắn. Ta muốn toàn bộ yêu đình phải trả giá."
Đông Hoàng Thái Nhất :
"Thật đáng thương, ngươi không đánh nổi ta lại chuyển mũi nhọn qua công kích yêu đình. Mấy ngàn năm qua ngươi vẫn là một đứa nhỏ không chịu lớn."
Vút!!!!
Một mũi tên phá toái lao đi với tốc độ khủng kh·iếp về phía Côn Bằng và Đông Hoàng, hắn tùy tiện giơ lên hai ngón tay đã chặn lại được. Nam Chính tức giận tạm thời dùng truyền tống phù biến mất.
Côn Bằng vừa rồi nhìn không kịp tốc độ mũi tên, thật không hổ danh tiễn thần Hậu Nghệ.
"Lão đệ, ngươi dùng tay bắt lại được mũi tên của thằng nhóc đó quá thống khoái. Xem mặt mũi nó hậm hực bỏ đi thật là hả lòng hả dạ a."
Thái Nhất dùng lửa phân đi mũi tên, bấy giờ Côn Bằng mới nhìn thấy bàn tay hắn chảy ra tiên huyết.
Côn Bằng : "Cẩu hệ thống, mang hậu thiên buff thành tiên thiên, không loại trừ khả năng về sau nâng cấp Xạ Nhật Thần Cung thành Tiên Thiên chí bảo."
Đông Hoàng Thái Nhất : "Đệ mà thành thánh liền mang Hỗn Độn Chung nện c·hết hắn. Đi thôi lão ca, chúng ta đến Nữu Dương xem tình hình Cửu Anh, Anh Chiêu."
Côn Bằng vì câu này rơi vào trầm lặng tự hỏi bản thân có thực sự cần hồng mông tử khí, hay là...