Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Đông Hoàng Thái Nhất Không Ứng Kiếp

Chương 16 : Đường Về Thương Quốc. [ 2 ]




Chương 16 : Đường Về Thương Quốc. [ 2 ]

Ở cách đó không xa là Thường Hi cùng Khâm Nguyên, hai người núp đằng sau khóm tre trông chừng hắn.

Thấy tướng công của mình trời nắng chói chang vẫn phải cuốc bộ, nàng sốt ruột thầm mắng Bát Tử là tên ngốc, nắng vậy mà không chịu phi hành.

"Khâm Nguyên!! Thằng cháu ngươi định cho Thái Nhất cuốc bộ ngàn dặm về Thương quốc hả?”

Không biết Thường Hi nghe ai nói, cho rằng phàm nhân thể chất rất yếu, sơ hở là bị bệnh.

Khâm Nguyên nghe xong chỉ biết câm nín, cảm thấy một nỗi bất lực đang dâng lên.

Cứ cho là bây giờ hắn đã trở thành phàm nhân chân yếu tay mềm thì cái thân thể hiện tại kia cũng được đúc luyện từ kim châu thượng cổ, lại cộng thêm vô số nguyên thần tinh luyện mà thành, bệnh nào nhập cho nổi.

"Nương nương! Ta đã nói lần thứ tám chục rằng đây chỉ là một vị diện nhỏ!" - Yêu thần Khâm Nguyên phải giải thích đi giải thích lại việc Thương Uyên là một tiểu đại lục, ở đây thằng nhóc Bát Tử cũng được xem là cường giả, một khi phát động phi hành, yêu khí tỏa khắp bốn phương, lúc ấy có trời mới biết bao nhiêu phiền phức sẽ ập tới.

Hai người rón rén tới gần, duy trì giữ khoảng cách đủ xa để hắn không phát hiện, cả hai bẻ lá chuối ven đường che mặt lại.

Thường Hi. "Hay là ta biến thành phàm nhân đi theo giúp đỡ cho chàng ấy, ngươi thấy ổn không?"

"Coi như ta xin người!!" - Khâm Nguyên chấp tay xá nàng mấy lạy. Nàng ta còn không chịu xem bản thân mình là cảnh giới gì, chuẩn thánh cảnh xuất hiện ở đây không chỉ làm cho trời đất dị tượng, mà còn có thể kinh động chư thiên.



"Chỉ là... Một mình chàng ấy ở nhân tộc, ta thật sự lo lắng, lỡ gặp nguy hiểm..." - Nàng khẽ cắn môi, đôi mắt lấp lánh một chút thất vọng.

"Đảm bảo không mất sợi lông nào luôn, lỡ có gì thần từ yêu giới lập tức bay đến c·hết thay cho yêu hoàng, nương nương thấy được chưa?" - Khâm Nguyên thở dài, thật sự có nguy hiểm thì cũng chỉ có đám phàm nhân kia gặp họa thôi.

Nói đoạn cơ thể bọn họ tự dưng mờ nhạt, trước đó mượn nhờ người giấy xuất hồn cũng gần đến giới hạn. Thời gian một canh giờ sắp hết, Khâm Nguyên gấp gáp hối thúc Thường Hi trở về yêu giới.

Nàng vẫn còn lưu luyến, đôi mắt dõi theo bóng dáng Đông Hoàng Thái Nhất một lúc lâu nữa mới chịu quay đi. Họ dần biến mất vào khoảng không, để lại khung cảnh yên ả của buổi trưa hè.

Bên này hắn và Bát Tử vừa đi vừa trò chuyện trông rất vui vẻ. Nghe tên nhóc bày tỏ mình cố gắng hết sức vẫn không đột phá lên hóa thần nổi, hắn bèn cảm thấy lạ.

Yêu tộc khí vận có tụt thê thảm tới mức này rồi ư, hóa thần đáng lý ra chỉ cần vài viên đan dược hỗ trợ rồi có hộ pháp ổn là qua được thôi mà.

"Khâm Nguyên không cho ngươi tài nguyên à?"

Bát Tử xì một tiếng, đuôi mèo phẩy qua phẩy lại, vẻ mặt đầy ấm ức.

"Điện hạ không hiểu đâu. Cửu cửu suốt ngày chỉ biết đến thê tử, làm gì quan tâm đến đứa cháu này chứ. Nói là cho ta vài viên đan nhưng đều là loại… E hèm… Chất lượng không được tốt lắm."

"Sao lại thế?" - Hắn tặc lưỡi. "Loại đan dược gì mà không tốt?"



"Thì toàn là... Mấy cái loại xuân dược." - Bát Tử bỗng hơi gượng, liền than thở đan dược ở yêu giới toàn loại hỗ trợ song tu. Có đào hết mười ba tầng yêu thiên cũng không có loại nào dành cho tu luyện.

Khâm Nguyên đưa không phải cường dương cũng là bổ cốt.

Việc này Yên Hà chẳng ngạc nhiên lắm, mấy tên yêu thần này từ lúc còn ở cổ thiên đình đã bị mất gốc, luyện đan thì cứ mười viên thành phẩm là có chín viên phế đan.

"Bao giờ ta lên trúc cơ sẽ luyện cho ngươi ít viên." - Hắn vừa nói vừa tranh thủ kiểm tra thanh hảo cảm và sát khí của mình, chúng còn rất lâu mới đầy nổi.

"Điện hạ thật là tốt với ta!!!!" - Hai mắt y bừng sáng như sao trời. Chẳng qua trước đó Bát Tử đã nghe không ít kẻ hết lời tán thưởng trình độ luyện đan của hắn, ngoài yêu sư Côn Bằng ra thì khó ai bì nổi.

[ Kiểm tra tiến trình đột phá luyện khí tầng ba. Hảo Cảm : 20/1000!!!. ]

[ Sát khí : 0/1000 ]

[ Bát Tử thích bạn + 10 điểm hảo cảm ]

Mười điểm hảo cảm như muối bỏ đại dương. Nghe lời hệ thống đi thu nhặt bằng cách thủ công thì mùa quýt cũng không trèo lên nổi độ kiếp.

Hắn cân nhắc đi đường tắt bằng cách luyện tà công, còn nhớ La Hầu có bí pháp nuôi ma cổ trùng từ quỷ tằm, chuyên ký sinh nguyên thần để móc túi tu vi, nhưng cách này sợ là không xài được ở đây, vị diện bé như cái lỗ mũi tìm con tằm còn khó chứ nói gì quỷ tằm.



Hơn nữa nó còn đòi hỏi phải ký sinh trên nguyên thần của người tu hành mạnh mẽ, lỡ không thành công sẽ bốc hơi một nguồn tài nguyên khổng lồ mà chính bản thân cũng phải chịu phản phệ. Quá rủi ro.

"Vậy dưỡng ma châu có lẽ ổn hơn." - Hắn tự nói với lòng, mà mấy lời này vô tình bị Bát Tử nghe được. Y không những không sợ mà còn gợi ý mình sẽ giúp hắn tìm đối tượng.

"Ồ! Không sợ ta bắt ngươi rút máu luyện châu à?" - Hắn đưa tay gãi cằm mèo con trêu chọc.

Bát Tử : "Không sợ. Nếu điện hạ thật sự muốn ra tay thì đã chẳng cần nói trước cho ta làm gì. Với lại ta nghĩ mình vẫn còn giá trị đủ để giữ được cái mạng đến lúc điện hạ mạnh lên."

"Cũng có chút thông minh đấy!" - Nghe vậy hắn cười lớn.

Để luyện ma châu nhất định phải có máu của kẻ làm nhiều chuyện ác, oán linh c·hết oan cùng yêu đan hoặc đan điền còn tươi của tu sĩ để làm vật chứa, những loại vật chất này chứa thâm sâu oán niệm dễ luyện thành châu.

Bát Tử chắp tay kính cẩn. "Tưởng gì chứ cái này dễ, giờ chúng ta chỉ cần đi lên phía trước đồ sát một thành hoặc hủy diệt một nước, kiểu gì không có một đống nguyên liệu cho điện hạ luyện châu."

"Hợp lý! Nhưng làm vậy có ổn không?" - Hắn tặc lưỡi.

"Đã xác định tu ma thì sợ cái quái gì nữa. Kiểu gì cũng bị gắn danh ma đầu..." - Bát Tử hiện ra nhân ảnh, hào hứng phóng lên cây hái quả rừng ném cho hắn. "...Thì g·iết một hai mạng với đồ sát một thành có gì khác nhau?? Cái nào lẹ thì mình làm."

Yên Hà cầm quả rừng đưa lên miệng cắn một miếng, ngẫm nghĩ về lời đề nghị vừa rồi.

Đồ sát cả một thành quả thực là phương pháp thu thập nhanh chóng nhưng quá lộ liễu, ắt sẽ gây chú ý đến các chính phái, tới lúc đó sợ chưa kịp nuôi lớn ma châu thì đã ngồi nhà lao.

Hắn hỏi Bát Tử tự tin bao nhiêu phần về việc một mình y chấp hết toàn bộ các tông môn, mỗi người phun một ngụm nước bọt cũng khiến bọn họ c·hết chìm.

"Ta còn chưa trúc cơ, có gì ta chạy trước đấy. Ngươi lúc đó đừng nói chúng ta quen nhau." - Hắn nói thêm.