Chap 17 : Vu Yêu Trận Đầu ( 2 )
Lôi Trạch, Sùng Ngô mỗi một tấc đất bốc lên từng ngụm linh khí trời đất. Tộc đàn ở đây gồm hai tộc lớn : Hoa yêu và Hồ Điệp phụ trách chải chuốc linh mạch và ươm dưỡng linh thảo cống nạp tài nguyên lên thiên đình.
Đổi lại cổ thiên đình che chở bảo hộ các nàng, do vậy hầu hết tộc nhân cơ bản không có sức chiến đấu với ngoại lai, tâm tư lại càng đơn thuần chỉ chú tâm làm tốt vai trò của mình ngày qua ngày.
Mấy hôm nay nghe tin vu tộc đột nhiên t·ấn c·ông các vùng lân cận, cả hai tộc đàn đứng ngồi không yên, cũng may đại la kim tiên hơn bảy mươi bốn vị cầm theo thánh chỉ của Đế Tuấn đến trấn sơn.
Hoa tộc và Hồ Điệp không nghi ngờ gì nhiệt tình đón tiếp còn đám gian thần cứ như vậy lừa gạt các nàng đem toàn bộ tài nguyên tiến cống cắn nuốt bất chất hậu quả, rất nhanh từng tên đều muốn đột phá thêm một tiểu cảnh giới.
Nếu không phải bọn hắn xung phong thủ sơn sợ là có bán mạng cũng không có cơ hội được nếm thử những loại kỳ thảo này. Từ đây sinh ra phản tâm cho rằng Đế Tuấn còn độc chiếm các loại tài nguyên tốt hơn nữa.
"Thật không ngờ chỉ bấy nhiêu tài nguyên thôi tu vi của ta đã thăng đến hai thành, xem ra chuẩn thánh cảnh của Đế Tuấn cũng không phải dựa vào thực lực."
"Biết sao được, ai bảo người ta có pháp bảo lợi hại lại kiếm được chỗ dựa tốt, từ chuyện Tiên chủ chúng ta bị yêu đình xử lý. Đạo tổ cả giơ tay đánh khẽ cũng không có làm. Xem ra chúng ta chỉ có thể cả đời quỳ dưới chân hắn."
Bọn còn lại cũng lắc đầu than khổ, hận không thể đục khoét toàn bộ yêu đình bảo khố.
"Cái này cũng chưa chắc!"
"Vị đạo huynh này, ngươi có cao kiến gì không?" - Vài tên dồn ánh mắt vào kẻ vừa nói.
Hắn nhìn trước nhìn sau tránh tai mắt rồi nói thật khẽ. "Trước tiên phải lôi kéo một vị chuẩn thánh cường giả làm cho nội bộ yêu tộc bên trên rục rịch."
Chuẩn thánh cường giả.
Ở thiên đình ngoài Đế Tuấn ra chuẩn thánh có ba vị : Phục Hy, Thái Nhất và Côn Bằng, nhưng cả ba người này đều tự nguyện phục tùng Đế Tuấn, miễn trừ tiến nhập chân linh vào chiêu yêu phiên.
Vậy có lý do gì để bọn họ phải phản kháng.
Tiếp đó hắn lại nói. "Trước tiên động thủ từ Côn Bằng. Hắn trước đây là Bắc minh chi chủ chí tại bốn phương, không thể vô duyên vô cớ đầu nhập thiên đình làm thủ hạ cho Đế Tuấn. Nhất định có ẩn tình. Còn sau lại lôi kéo Đông Hoàng Thái Nhất."
Vế đầu những người khác nhao nhao hưởng ứng, làm gì có ai đang yên đang lành muốn làm nô bộc cho người khác, còn vế sau ai nấy đều tỏ ra nghi ngờ.
Đế Tuấn và Thái Nhất là đồng sinh huynh đệ, lôi kéo huynh đệ ruột tương tàn nghe qua tưởng đùa.
"Làm sao lôi kéo Đông Hoàng Thái Nhất, đạo huynh không biết hai người họ là đồng nguyên huynh đệ sao?"
"Đồng nguyên huynh đệ thì sao? Nghe nói Thái Nhất thực lực vượt xa Đế Tuấn nhưng chỉ làm Đông Hoàng, còn không phải do hắn đầu óc đơn giản à? Ai lại không muốn làm người trên vạn người, chúng ta vừa tâng bốc vừa kích động hắn một chút, chuyện còn không thành sao?"
"Đúng vậy! Hahaha... Đạo huynh thật quá thông minh."
"Một lũ nông cạn!" - Côn Bằng ngồi trong yêu sư cung nhoẻn miệng cười, toàn bộ cuộc trò chuyện của đám người kia y đều nghe thấy. Bọn này còn không biết đại họa đang giáng xuống đầu.
Thời gian này y tập trung luyện hóa Hồng Mông tử khí song cũng để ý một chút sự tình Vu - Yêu, sau khi xem qua những vị trí vu tộc c·hiếm đ·óng, y phỏng đoán các trận nhỏ này chỉ làm nền cho một cuộc tổng tiến công lớn hơn nhắm đến yêu tộc tài nguyên.
Theo hướng chiến địa, chỉ mấy ngày nữa thôi đại quân chính sẽ đến, Lôi Trạch, Sùng Ngô bao quanh khắp nơi địa hình rừng sâu núi thẳm rất tốt để vu tộc ẩn mình và đột kích.
Hai nơi địa bảo này đã không thể cứu vãn.
Tam thập tam thiên có cho chi viện cũng cần ít nhất là nửa tuần trăng mới đến nơi, lại chưa biết đối phương thực lực tới đâu. Mười hai tổ vu cùng hiện thân thì bao nhiêu binh lực cũng không đủ để c·hết.
Côn Bằng còn đang thắc mắc tại sao người thông minh Đế Tuấn không nhìn ra mà còn cho mấy chục vị Đại La kim tiên đến Lôi Trạch để nạp mạng, thì ra do đám người này vốn dĩ đáng c·hết.
Ánh mắt Côn Bằng thả đến thái dương chi tinh ở chân trời. "Lão đệ, Vu yêu chiến cũng đã mở màn rồi. Chúng ta đến ứng kiếp thôi."
Đúng như dự đoán, rạng sáng hôm sau ở Sùng Ngô vang lên tiếng trống trận, vô số cự nhân vu tộc thân hình vạn trượng tiến vào t·hảm s·át.
Dẫn đầu bọn họ Chúc Dung tổ vu và Cộng Công tổ vu mặt mài hả hê xông đến. "Giết g·iết g·iết! Một tên tiểu yêu cũng không để thoát."
Vu tộc thân hình đồ sộ đi tới đâu dẫm đạp yêu tộc tới đó, hoa tộc và hồ điệp cũng bị diệt sát không thương tiếc. Tàn quân bỏ chạy toáng loạn, mấy chục tên đại la kim tiên bây giờ mới kinh hãi, vì cái gì vu tộc t·ấn c·ông mà bọn hắn không nhận được bất kì cái tình báo nào?
Tứ bề đều là vu tộc, các lối thoát toàn bộ bị chặn, viện binh sao? Làm gì có.
Cứ như thế toàn bộ Sùng Ngô máu chảy thành sông, Lôi Trạch bên này cũng nhanh chóng bị chiếm.
Yêu hoàng Đế Tuấn ngồi ở Đại Nhật cung cùng Phục Hy, Hi Hòa, Thường Hi quan sát hết thảy tình hình thông qua Nhật Minh kính. Thay vì lo lắng thần sắc lại có chút cổ quái, nụ cười không có lý do đặt trên miệng.
Thập Đại yêu thần mơ hồ nhận ra mọi chuyền đều nằm trong tính toán của thiên đế.
Chẳng mấy chốc một yêu soái từ Nam thiên môn cấp báo.
"Bẩm thiên đế, toàn bộ đại la chính thần đều t·ử t·rận, hoa tộc cùng hồ điệp tộc không còn một tia sinh khí."
"Ta biết rồi! Tiếp tục quan sát đi."
Đế Tuấn gật đầu, đợi Thái Nhất bế quan xong lại mang hoa tộc cùng hồ điệp tộc chân linh từ bên trong Chiêu Yêu Phiên tách ra mang đi ngoại giới phục dựng, dù sao các nàng ấy vẫn còn giá trị, còn đám gian thần kia c·hết vạn lần cũng không đáng tiếc.
"Thập yêu thần nghe lệnh!" - Đế Tuấn nói, đôi mắt lướt qua từng khuôn mặt yêu thần nhóm.
"Có chúng thần."
Bọn họ nhiệt huyết trào lên rất muốn dẫn binh. Từng người quỳ gối đợi lệnh quyết sống c·hết cùng vu tộc.
Đế Tuấn :
"Cửu Anh, Anh Chiêu đến thủ Nữu Dương, vu tộc đuổi đến phải rút về hạ lưu sông Hiến Dực, còn Khâm Nguyên, Thương Dương theo hướng đông ba trăm dặm thủ Đề Sơn, gặp đại vu giả vờ chống cự sau lại rút về núi Đản Viên. Còn nếu tổ vu dẫn binh thì trực tiếp lui trăm dặm, hạn chế t·hương v·ong nhiều nhất có thể, nhất cử nhất động đều phải thông cáo về thiên đình."
Thập Đại yêu thần nhìn nhau khó hiểu, gặp tổ vu rút lui là đương nhiên nhưng mà còn đại vu cũng rút là thế nào.
Cửu Anh : "Bệ hạ! Cửu Anh không sợ bọn chúng. Thề c·hết với vu tộc."
Yêu thần nhóm nghe vậy cũng đồng loạt hô lớn, bọn họ không một tia sợ trong lòng.
"Thương Dương, Quỷ Xa, Thử Thiết, Anh Chiêu... Đều không s·ợ c·hết! Thề g·iết vu tộc. Báo thù cho các huynh đệ."
"Các vị bình tĩnh nghe thiên đế nói hết đã!"
Phục Hy và Hi Hòa trấn an lòng quân, hai người họ biết Đế Tuấn lâu như vậy rồi, y đã ra quyết định gì hẳn đã nghĩ rất kỹ. Yêu thần mười vị được một tay Thái Nhất đào tạo tính tình nóng nảy không khác gì ''lão sư'' một chút thiệt thòi liền không nuốt nổi.
Đế Tuấn :
"Những cái sơn địa bỏ đi này chỉ là mồi nhử, các ngươi rút quân tiến độ không cần quá nhanh, đủ để vu tộc mãng phu có thể đuổi theo đi xa khỏi Bất Chu Sơn địa phận. Còn lại các yêu thần khác cùng trẫm và Hi Hoàng Thái âm thần đánh vào Vu tộc cấm địa, Bàn Cổ điện. Một trận nhổ tận gốc mạch tâm của vu tộc."
Lúc này Côn Bằng mặt mài tươi tỉnh tiến vào trong. Khí thế hùng trượng. "Bệ hạ quả là diệu kế, đi dỡ nhà của vu tộc, tính luôn phần của thần."
"Tốt lắm, đại kế đã bàn xong liền tiến hành đi. Cho vu tộc một đoạn kinh hỉ."
Vu tộc bản doanh, Đường Đình vực.
Hết thảy mọi chuyện tiến triển quá thuận lợi, liên tiếp chiếm cứ mấy cái địa phận, vu tộc khí vận cũng tăng lên không ít làm cho Đế Giang ngược lại cảm thấy có gì đó không ổn.
Nam chính phát hiện tổ vu không cùng ba quân ăn mừng mà ra một góc trầm tư làm cho hắn hiếu kỳ đi theo.
"Vu tổ không biết vì chuyện gì sinh ra phiền lòng?"
Đế Giang lắc đầu. "Đại Nghệ, ngươi cảm thấy thế nào?"
Nam Chính như hiểu ra toàn bộ ưu tư của Đế Giang. Bọn họ diệt gần một trăm tên đại la kim tiên, lại độc chiếm các đại sơn chứa khổng lồ tài nguyên.
Theo lý mà nói yêu đình đứng ngồi không yên nhưng tới tận bây giờ yêu tộc hoàng giả không có hiện thân, cả thập đại yêu thần cũng không thấy bóng.
Đế Giang đầu óc không được linh hoạt lắm còn nhìn ra thì hắn sao lại không.
Theo lời y ngày mai đại quân từ Đường Đình sẽ đánh chiếm Viên Vực, sau đó băng qua sông Hiến Dực đánh vào Nữu Dương.
Nam Chính trầm ngâm, gương mặt dán vào không gian hệ thống quan sát bản đồ. Những cái địa phận trọng yếu yêu tộc dễ dàng buông bỏ như vậy sao? Kiểu người cầm đầu thiên hạ như Đế Tuấn không phải kẻ chấp nhận ăn chịu thiệt.
"Tổ địa hiện giờ vị nào canh giữ?"
Đế Giang : "Tổ địa bày cấm chế. Còn có vài chục đại vu tu vi Thái Ất kim tiên coi sóc."
Nam Chính hỏi vu vơ. "Vậy nếu thiên đình nhị hoàng cùng tập kích tổ địa. Bọn họ và cấm chế cầm cự được bao lâu?"
Cư nhiên lời này khiến Đế Giang xanh mặt. "Không được!" - Y liền đứng lên lập tức vào đi về phía đám người đang say trong chiến thắng. "Chúc Dung mau tụ tập các huynh đệ lại ta có chuyện quan trọng."
Chúc Cửu Âm quát tháo.
"Đáng c·hết! Thảo nào không thấy hai con chim ba chân đó hiện thân, dám mưu đánh vào điện thờ phụ thần."
Chúc Dung nghiến răng nghiến lợi, hỏa chi lực bắn ra từ lỗ tai.
Đế Giang :
"Lần này cũng nhờ Đại Nghệ cảnh báo, nếu không sợ là ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến trường hợp này."
"Tiếp theo chúng ta nên thế nào? Chẳng lẽ rút về tổ địa."
Huyền Minh, Hậu Thổ cùng các tổ vu lần lượt nhìn nam chính, ánh mắt mong chờ. Vu tộc trước nay nghĩ gì làm đó, liền không có suy tính trước sau, cũng vì vậy ăn không biết bao nhiêu thiệt thòi.
"Nếu yêu tộc đã có suy tính, chúng ta tương kế tựu kế. Cứ giống như chưa biết gì đi. Tiếp theo cứ làm thế này... Thế này..."
"Hahaha!! Đại Nghệ ngươi đúng là phúc tinh của vu tộc bọn ta. Phen này xem Đế Tuấn còn chạy đi đâu được nữa."