Ta Đi Qua Thiên Sơn Vạn Thủy Cũng Chỉ Để Dừng Lại Bên Cạnh Chàng

Chương 62




Ta ngẩng đầu nhìn lên, phải rồi con người đó, bóng hình đó, giọng nói đó, là Thiên Ẩn, hắn đang đứng trước mặt ta, khoảng cách không xa thế nhưng cũng chẳng gần, nhưng đủ để ta nhìn rõ dòng chảy chuyển lưu trong đôi mắt hắn. Tại sao lại nhìn ta như thế chứ, đừng nhìn ta với ánh mắt ấm áp dịu dàng thân thuộc như vậy nữa, đừng làm trái tim ta mền nhũn tan chảy ra thêm bất kì lần nào nữa. Chàng nhẫn tâm thật đấy, nhưng tại sao bản thân ta lại trở nên thế này, dù là một ánh mắt, dù là một cử chỉ hành động vô tình của Thiên Ẩn, cũng khiến ta không lỡ bỏ lỡ mỗi một giây phút được ngắm nhìn.

Mới vừa rồi còn ôm ấp nữ tử khác, kề vai áp má mà trao nhau những lời thệ hải minh ngôn, bây giờ lại nhìn ta với ánh mắt như vậy, biểu cảm như vậy, khiến ta không khỏi có chút mỉa mai khinh thường, nhưng càng cảm thấy khinh thường bọn họ bao nhiêu, ta lại càng cảm thấy khinh thường chính bản thân mình bấy nhiêu.

- Sao nàng lại ở đây? – hắn lo lắng hỏi ta, đứng giữa biển hoa đào ấy, lại một lần nữa như thể ta đang nhìn thấy Tiểu Vũ. Cả hai con người đó, cũng đều vô tình làm bản thân ngươi thêm thương tổn hơn mà thôi, tất cả tất cả, chỉ là giả dối diễn trò mà thôi. Đừng ngu muội như vậy nữa Tử Bạch, ngốc nghếch như thế là quá đủ rồi, trái tim này không thể tiếp tục nhận lấy sự đớn đau dày vò nào nữa đâu, trí óc này cũng không muốn ghi nhớ thêm bất cứ hình bóng ai nữa rồi, bản thân ta thực sự cũng đang cảm thấy sợ hãi quá rồi.

Ta chuyển rời ánh mắt, trầm mặc tiến về phía trước, đi ngang qua người Thiên Ẩn như thể không thấy hắn, khoảng khắc đoạn tuyệt đó mãi sau này vẫn cứ ám ảnh ta. Thiên Ẩn không tin rằng ta lại biểu hiện như vậy cũng vô cùng ngạc nhiên, vội đưa tay ra nắm lấy tay ta kéo lại. Ta không tự chủ mà vung tay lên, cái tát rơi xuống mặt hắn.

Ta lúc đó không hề tiếc sức nên cái tát ấy khá mạnh, trong không gian tĩnh lặng vang lên rất rõ ràng, Cốt Cốt đứng bên cạnh quan sát mọi chuyện không khỏi ôm miệng sửng sốt. Thiên Ẩn cũng không tin nhìn ta, ánh mắt ấy xoáy sâu vào trong trái tim ta nhói đau. Chính ta cũng khá ngạc nhiên với hành động vừa rồi của bản thân.

Ta tuy có chút cảm thấy không lỡ, nhưng so với những gì ta nhận lấy thì với hắn có là gì đâu, chẳng khác nào một giọt nước rơi xuống biển lớn như những gì Cốt Cốt đã từng nói.

- Đùa giỡn ta như vậy, chàng vui lắm phải không? – không hiểu ta lấy đâu ra dũng khí, nói câu đó ra rất rõ ràng, lại còn mang chút mỉa mai tự trào. Thiên Ẩn như thể không hiểu ta đang nói gì, mày nhíu lại càng chặt hơn. Ta giật cánh tay đang bị Thiên Ẩn nắm lấy có chút đau đớn ra, như cười như không mà lưu luyến in dấu lại những hình ảnh quý giá cuối cùng này, sau đó vội vã rời đi. Không để Thiên Ẩn kịp nói gì thêm, ta đi nhanh như thể chạy trốn, bởi sợ những câu Thiên Ẩn nói tiếp theo sẽ làm ta đau lòng.

Thiên Ẩn không đuổi theo, ta hiểu điều đó có nghĩa là gì…

Thiên Ẩn, ta với chàng, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt.

* *

Bầu trời đột nhiên xám xịt lại, im ắng đến lạ kì, khiến lòng ta không khỏi bất an. Đứng trên mỏn đá ngày nào phóng tầm mắt ra xa vạn dặm, thấy phía xa những đám mây xám xịt tích tụ lại thành một tầng mây to lớn khổng lồ. Từ đâu đó ngùn ngụt bốc lên những lớp tà khí mãnh liệt, dần dần nhuốt chửng mọi thứ. Ta đứng từ xa như vậy mà vẫn có thể cảm nhận những thứ đó mạnh mẽ đến vậy,không hiểu là khi lại gần nó còn vô tưởng tới cỡ nào. Tim ta khẽ đánh mạnh một cái khi ý nghĩ trong đầu vừa lóe lên, Huyết Vương, hắn hành động rồi. Không ngờ lại nhanh như vậy đấy, ta tung người lên không trung, niệm quyết gọi một đám tường vân tới, cưỡi mây đạp gió bay thẳng về phía núi Diêu Hòa – nơi phát ra luồng tà khí mãnh liệt mà chết tróc ấy.

Núi Diêu Hòa…

Huyết Vương ngẩng đầu lên nhìn cái bóng đen to lớn không rõ hình thù gì phía bên trên, cái bóng đen khổng lồ ấy tưởng chừng như vô cùng mỏng manh nhưng mặc kệ gió có gào rít điên cuồng cỡ nào cũng không tài nào làm nó tan biến được, ngược lại còn dao động tạo thành những hình thù vô cùng quái dị.

- Ngươi còn muốn ta chờ đợi đến khi nào nữa, tiểu xà yêu, còn không mau sử dụng sức mạnh hồng hoang giải thoát ta ra ngoài. – giọng nói ồm ồm vang lên đầy nội lực, Huyết Vương xiết chặt nắm tay, hắn do dự. Hắn đã đem quân đánh lên Thiên Đình, những con ma vật vô diện làm bằng bùn đất địa ngục bất tử chắc cũng đã làm đám thần tiên kia hoảng hốt và náo loạn không ít. Quanh chân núi Diêu Hòa cũng đã bày binh bố trận mười lớp giáo mạc ngăn chặn những kẻ khác phá bĩnh chuyện ở đây. Như vậy nơi này sẽ chẳng còn ai làm nhiễu loạn hay ngăn cản được những gì hắn làm và sẽ làm. Hắn đã mất bao nhiêu công sức để có được ngày hôm nay, vất vả gian nan biết chừng nào, hắn mong có được ngày hôm nay biết bao nhiêu. Thế mà không hiểu tại sao hiện tại hắn lại trở nên do dự thiếu quyết đoán như vậy…

Nếu hắn thả tên Xà Quân này xuất thế, như vậy chúng sinh lục giới sẽ ra sao. Nhưng, nếu cứ mãi mãi giam cầm hắn tại nơi đây, người con gái ấy cũng sẽ phải tiếp tục sống trong băng hàn lạnh lẽo cô độc giá băng. Nàng đã chịu khổ quá nhiều rồi, chấp niệm duy nhất trên đời hắn hiện tại, chỉ là muốn nhìn thấy nàng sống vui vẻ, không bao giờ phải khóc, cũng không bao giờ phải gọi tên hắn hết lần này đến lần khác trong tuyệt vọng. Chúng sinh thiên hạ thì sao chứ, đời này của hắn chỉ cần có mình nàng là đủ rồi.

Dường như đã hạ quyết tâm lắm, hắn lạnh lùng nhìn đám hắc khí quần tụ không thành hình kia, giọng nói lạnh băng mang theo hàn khí bức người.

- Thả nàng ấy ra trước đã. Ngươi thả nàng ấy ra, ta nhất sẽ giúp ngươi thoát ra ngoài.

Huyết Vương vừa dứt lời, thì một tràng cười điên cuồng vang lên như đâm thủng màng nhĩ.

- Ha ha.. nói hay lắm.. Được, ta thả nàng ra là được chứ gì.

Dứt lời, từ trong đám hắc khí bắn ra một tia sáng, trái tim Huyết Vương khẽ run, hắn mở to mắt nhìn quầng sáng ấy hạ xuống mặt đất, ánh sáng chói lòa khiến mắt hắn hơi cay, nhưng hắn vẫn không dám bỏ lỡ một phút giây nào nhìn vầng ánh sáng chói mắt ấy dần dần yếu đi, hiện ra một bóng dáng đã không lắm rồi không được nhìn thấy nhưng lại rất đỗi quen thuộc, nàng đứng đó, luồng sáng nhạt tản ra, vạt áo trắng nhẹ bay như tiên nữ giáng trần thập phần thoát tục. Khuôn mặt xinh đẹp tĩnh lặng, đôi mắt nhắm lại không mở ra, hàng mi khe khẽ run.

Huyết Vương vội chạy đến, ôm lấy nàng vào lòng, thầm trấn động, dòng cảm xúc dâng trào như sóng thần mãnh liệt khiến hắn không sao kiểm soát cũng như gọi tên nổi, đã lâu lắm rồi, lâu lắm rồi, cuối cùng cũng có thể một lần nữa ôm lấy người con gái ấy trong vòng tay.

Thân người Nhược Nha rất lạnh, Huyết Vương ôm lấy nàng mà tưởng chừng như đang ôm lấy một tảng băng vĩnh cửu vô cùng lạnh lẽo trong vòng tay, điều này lại khiến hắn xót xa, nàng đã phải chịu đựng nhiều như thế nào, hắn tự trách bản thân mình, tại sao lại để nàng vất vả đau đớn. Nhưng không sao cả, Nhược Nha… Nhược Nha, sau này ta nhất định sẽ không để nàng phải chịu thêm bất kì thương tổn nào nữa, nhất định ta sẽ bù đắp cho nàng, yêu thương nàng, bảo hộ nàng…

Hắn nhắm mắt, xiết chặt người con gái đó trong vòng tay, mặc kệ xung quanh yêu phong gào thét, tình cảnh hỗn loạn, nguy hiểm cận kề,…

Phập...

Đột nhiên lồng ngực hắn đau đớn dữ dội, Nhược Nha lạnh lẽo nhìn hắn, một tay nàng nhanh như cắt thọc sâu vào trong lồng ngực hắn. Huyết Vương sững sờ không dám tin vào những gì xảy ra trước mắt, cơn đau đớn như thể không tồn tại, mày hắn không nhíu, chỉ ngạc nhiên nhìn khuôn mặt băng lãnh tĩnh lặng thân thuộc mà cũng quá đỗi xa lạ ấy. Huyết Vương không có bất kì phảng kháng hay tấn công gì, Nhược Nha lại càng có thời gian để thọc sâu vào trong lồng ngực hắn, khuấy đảo tìm kiếm, khiến máu chảy đầm đìa, cuối cùng cũng tìm được thứ cần phải tìm, nàng đánh một chưởng vào Huyết Vương, khiến hắn bật ngã trở về sau.

Huyết Vương nhìn rõ thứ trong tay nàng, một viên minh châu thoạt nhìn có vẻ rất tầm thường nhưng lại ấn chứa sức mạnh vô cùng to lớn, nằm trong lòng bàn tay Nhược Nha nhuốm đầy máu tươi của hắn, của trái tim hắn, viên minh châu khẽ phát ra những tia sáng dịu nhẹ, ánh màu máu tươi tạo thành một màu huyết dụ vô cùng đẹp mắt.

Hắn đau đớn nhìn người con gái đứng trước mắt, vẫn dung mạo ấy, dáng hình ấy, nhưng ánh mắt không có tiêu cự lạnh lùng đến xa lạ. Trong tay nàng dần dần tích tụ một luồng lực lớn mạnh, vầng hào quang dần dần sáng bừng lên, ánh mắt nàng vẫn lạnh băng nhìn hắn, tiếng gió cùng tiếng cười điên dại của Minh xà thượng cổ vang lên, nhưng hắn không nghe thấy gì, chỉ tuyệt vọng trống rỗng nhìn Nhược Nha.

Quầng sáng ấy lao về phía Huyết Vương, hắn không thể tránh cũng không muốn tránh nữa, nếu nói ước nguyện lớn nhất trên đời hắn là gì, thì cũng đơn giản chính là được chết trong tay nàng. Như vậy cũng tốt, hắn thầm nhủ.

Ta vừa hay đến nơi, vừa rồi phải lọai bỏ mấy tên ma binh ngông cuồng nên hiện tại có chút mệt mỏi, nhìn thấy tình cảnh hiện tại cũng có chút sửng sốt, trong vô thức ta lao về phía Huyết Vương để ngăn cản đòn tấn công của vị nữ tử nọ không hiểu là ai tại sao lại động thủ. Nhưng khoảng cách giữa chúng ta quá xa, ta đến không kịp, đầu óc trở nên trống rỗng khi nhìn thấy quả cầu tinh quang ấy đang dần dần nuốt chửng Huyết Vương, thì đột nhiên sững lại khi thấy một bóng dáng màu đỏ lao nhanh đến chắn trước mặt hắn.

Là Cửu Vi, nàng ta đã tới kịp…