Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 189




Trong đoàn xe, Đường Ân đưa mắt nhìn xe cảnh sát ở xa xa, mày hơi nhíu lại.

Reng reng reng…

Đúng vào lúc này, điện thoại đột nhiên reo lên.

Giọng nói của Bùi Hạc vang lên trong điện thoại: “Cậu chủ, hình như xảy ra chuyện rồi, hành động của cậu ở thôn Hoàng Dương khi nấy bị người ta chụp lại, bây giờ truyền thông thành phố Giang đều đang đăng báo về cậu! Nếu tôi đøán không nhầm, bầy giờ đã có cảnh sát bắt đầu tìm cậu rồi!” Ỉ “Xảy ra chuyện gì rồi?” Sắc mặt Đường Ân hơi thay đổi.

“Có lẽ là người của tôi có vấn đề!” Bùi Hạc hơi tự trách nói.

Đường Ân híp mắt, đột nhiên nở nụ cười: “Không sao, trên tay anh có người của truyền thông không?”

“Có một chút!” Bùi Hạc đáp.

“Được, đợi lát nữa tôi gửi mấy tấm ảnh cho anh, làm theo lời tôi nói là được!” Đường Ân nói xong thì cúp máy, nhìn thấy mấy người thư ký Tề ở xa xa, lập tức hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.

Đỗ Hải Tân nhìn thư ký Tê một cái, nét mặt kiêu căng.

Mấy năm nay ở đội cảnh sát, hắn ta cũng có phong cách làm việc của riêng mình, đó chính là không cúi đầu trước người bình thường. Cho dù đối diện là ai, hắn ta cũng chỉ kiên trì với quan điểm của mình.

Đoàn xe ở xa xa đã nhanh chóng chạy đến gần.

Nhân viên cảnh sát lập tức chặn đường, mười mấy người còn lấy cả vũ khí ra, nhắm họng súng vào chiếc xe ở phía xa.

Đường Ân ngồi trên xe nhìn cảnh này, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng.

“Cậu chủ..”

“Không cần lo lắng, tôi đi đàm phán trước, đợi lát nữa nếu không thể rời khỏi, mọi người xuống xe lén quay video, đừng để bị người khác phát hiện!” Đường Ân kêu xe dừng lại, từ từ đi xuống xe buýt.

“Vâng!”

“Buông vũ khí, hai tay ôm đầu, người trên xe bước xuống hết!” Âm thanh trong loa lớn vang lên từ xe cảnh sát xa xa.

Đường Ân đưa mắt nhìn chằm chằm bọn họ, hít sâu một hơi, hai tay ôm đầu, lớn tiếng nói: “Trong xe có người bị thương, không thể xuống xe hết được!”

“Tôi nói tất cả mọi người đều xuống xe hết! Lập tức! Lập tức!” Đỗ Hải Tân giận dữ.

Đáy mắt Đường Ân loé lên lửa giận: “Trên xe có người bị thương…”

“Có người bị thương cũng phải đi xuống, xuống ngay!”

Đỗ Hải Tân quát to.

Đường Ân nghiến răng, hít một hơi thật sâu, đưa mắt ra hiệu với người trên xe.

“Đường Ân, ngồi xổm xuống đất không được nhúc nhích, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!” Đỗ Hải Tân lại kêu to, sau đó ra hiệu với cảnh sát xung quanh.

Mười mấy cảnh sát nhanh chóng xông tới, họng súng tối om trong tay vẫn luôn nhắm vào Đường Ân.

Anh không hề nhúc nhích, nhưng đáy lòng âm u: “Trên xe có người bị thương, tốt nhất lập tức đưa đến bệnh viện, nếu không sẽ xảy ra chuy: “Đội cảnh sát của chúng tôi làm việc không cần bất kỳ ai chủ huy ở đây cả, tốt nhất cậu nên ngồi yên đi!” Sắc mặt Đỗ Hải Tân lạnh như băng.

Đường Ân nặng nề nhìn mấy cảnh sát đến gần, không hề có ý phản kháng. Mấy nhân viên cảnh sát này đè anh lại, kéo hai tay ra sau lưng, sau đó áp tải đến gần xe cảnh sát.

Đỗ Hải Tân nhìn cảnh này, hừ lạnh: “Đồ vô dụng, gây rối ở nơi khác còn được, gặp phải người của đội cảnh sát cũng chỉ có thể bó tay chịu trói mà thôi!”

“Đương nhiên!” Thư ký Tề nở nụ cười, vội vàng lấy điện thoại ra, sau đó nhanh chóng chụp mấy tấm. Trên ảnh, mấy cảnh sát đã bắt tay hành động, thuận lợi đè Đường Ân lên đầu xe.

Sắc mặt Đường Ân cực kỳ khó coi, vẻ mặt tức giận, mà cái thư ký Tân muốn chính là kết quả này.

Sau một lát, tất cả mọi người trên xe đều bị dẫn xuống.

Hạt Tử bị thương nặng, Ân Nhị nghìn cân treo sợi tóc và mười mấy anh em dưới tay Hạt Tử cũng bị thương.

Nhưng khiến người ta lo lắng nhất là lúc Kỷ Du Du được đỡ xuống gần như đã không đứng vững được nữa.

“Tôi nói có người bị thương, mau đưa đến bệnh viện!”

Đường Ân kêu lớn.

“Yên lặng chút đi!” Đỗ Hải Tân lạnh lùng quát to, sau đó nói với nhân viên cảnh sát ở xung quanh: “Đi lên kiểm tra thử, nếu cần thiết thì phái người đưa bọn họ đến bệnh viện!”

“Kiểm tra? Anh không nhìn thấy bọn họ đang nguy hiểm đến tính mạng à?” Đường Ân tức giận.

“Tôi kêu cậu yên lặng một chút, cảnh sát chúng tôi làm việc không cần cậu đến chỉ huy!” Đỗ Hải Tân hung hăng đáp lời.

Đường Ân hận đến nghiến răng, quay đầu thấy mấy cảnh sát đã tiến lên, sau khi kiểm tra một lượt thì gật đầu với Đỗ Hải Tân.

Thư ký Tề thấy cảnh này thì cười cười, xoay người rời đi.

Lúc đi cũng đã đăng mấy tấm ảnh khi nãy ra ngoài.

Mười mấy phút sau, tin tức cậu chủ nhà giàu bị bắt lập tức thổi quét cả thành phố Giang.

Trên internet, đám anh hùng bàn phím đều tỏ ý vui mừng, không ngừng mắng chửi Đường Ân. Nhìn thấy anh đã bị bắt thì bắt đầu nhảy múa chúc mừng, thậm chí còn có người nói đây mới là tin mừng lớn nhất của năm nay.

“Tốt lắm, khắp chốn mừng vui…”

“Loại người này nên có kết quả như vậy, like cho người của đội cảnh sát!”

“Đáng lắm, nhất định phải lột da róc thịt anh ta, không thể để anh ta sống sót rời khỏi đượcỂ “Phải chết, người như thế còn không chết thì thiên lý khó dung!”

Dư luận thoáng chốc nhấn chìm Đường Ân, cũng có một vài người chuẩn bị muốn tặng mấy lá cờ thi đua trừ bạo an dân cho đội trưởng Đỗ Hải Tân của thành phố Giang.

Đường Ân không hề hay biết những chuyện này, lúc này anh đã bị người áp tải lên xe, hai tay bị còng lại.

Hai nhân viên cảnh sát áp tải anh đều mang vẻ mặt lạnh lùng.

Tư thế này của Đường Ân cực kỳ khó chịu, nhưng muốn nhúc nhích một chút đều sẽ bị hai tên cảnh sát đè lên bả Vai.

“Tốt nhất nên ngồi yên đi!” Giọng nói của Đỗ Hải Tân vang lên ở đảng trước, còn mang theo châm chọc: “Rơi vào tay tôi, cho dù thân thế của cậu có lớn đến mức nào, cho dù ai đứng sau lưng cậu cũng thế thôi, tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không tôi cũng không dám đám bảo cậu sẽ gặp phải chuyện thế nào đâu!”

Sắc mặt Đường Ân lập tức trở nên âm u: “Tôi muốn biết lý do anh bắt tôi!”

“Lý do?” Đỗ Hải Tân hơi sửng sốt, rồi đột nhiên cười ha hả: “Cậu lại còn đòi lý do? Cậu có biết lời mình nói buồn cười đến mức nào không? Cậu giết người mà còn đòi lý do?”

“Đó là có lý do..” Đường Ân gầm khẽ.

“Tôi không quan tâm cậu có lý do gì, đừng ảo tưởng nữa..” Hản ta quay đầu lại liếc anh một cái: “Tôi cảnh cáo cậu, bớt lấy cái thân phận cậu ấm kia ra hù doạ tôi đi, tôi sẽ sợ cậu chác?”

Đường Ân lạnh lùng siết chặt tay mình.

Xe cảnh sát chạy đến cửa phân cục, đã có rất nhiều phóng viên đang chờ đợi ở đây.

Nhìn thấy xe cảnh sát dừng lại, không ít phóng viên tiến lên giơ micro: “Đội trưởng Đỗ, tôi muốn hỏi một chút, đây là kẻ tình nghi sao?”

Đỗ Hải Tân cười, sửa sang lại quần áo của mình: “Đây không phải kẻ tình nghi, đây là tội phạm, một tên tội phạm tội ác tày trời! Tuy hôm nay đã xảy ra chuyện gây ra ảnh hưởng rất lớn với xã hội, nhưng chúng tôi có thể đảm bảo đã lập tức bắt kẻ phạm tội trở về!”

“Đội trưởng Đỗ, anh thật sự đã lập công rồi..” Phóng viên cười nói.

Ông ta đáp: “Lập công thì chưa nói tới, nhưng tôi có thể chắc chắn với mọi người, tôi tuyệt đối sẽ không để người như thế tồn tại! Người thế này không chết, thiên lý khó dung! Đã tới tay tôi rồi thì cậu ta đừng hòng chạy trốn!”

“Có thể nói chỉ tiết hơn không..”

“Xin lỗi, tôi còn phải làm việc!” Đội trưởng Đỗ xoay người.

Không ít máy quay nhắm vào Đường Ân, tuy đầu anh bị trùm lại nhưng vẫn khiến người ta chụp không ít ảnh.

“Dẫn về!” Đội trưởng Đỗ khoát tay.

Mười mấy cảnh sát áp tải anh đi vào phân cục.

‘Vào khoảnh khắc Đường Ân bị dân vào cục cảnh sát, một vài tài khoản truyền thông nào đó của thành phố Giang đăng ra một tin tức kinh hoàng: “Xung quanh thôn Hoàng Dương của thành phố Giang có hang ổ làm ma tuý, phát hiện hơn hai mươi cái xác không tên, may mắn được một chàng trai bí ẩn vạch trần!”