Lúc tỉnh lại, dư vị ban đêm đang dần phai nhạt, sắc trời mênh mông đang dần tỏa sáng, cảnh sắc bốn phía đều bị ánh sáng màu vàng nhạt chiếu rọi.
Cố Nhàn Ảnh nhìn mặt trời mọc, nghe thấy trong phòng phía sau mơ hồ truyền đến tiếng động nhẹ nhàng.
Cô chần chờ một lát, rốt cuộc vẫn đứng dậy đẩy cửa phòng phía sau ra.
Đứng ở ngoài cửa phòng liếc mắt một cái, Cố Nhàn Ảnh liền nhìn thấy Hoa Ly đang ngồi ngay ngắn trên giường, cũng không biết đến tột cùng là y tỉnh lại từ khi nào, đã ăn mặc quần áo chỉnh tề, ánh mắt trong trẻo, tựa hồ đã tỉnh lại một lúc lâu.
Ngay cả Cố Nhàn Ảnh cũng không khỏi giật mình sửng sốt, "Sao ngươi lại dậy sớm như vậy? ”Hoa Ly tựa hồ cũng không ngờ Cố Nhàn Ảnh lại đến sớm như vậy, chậm chạp một lát sau mới đáp: "Ta đang chờ nàng.
”Hai người, một người dậy quá sớm, một người đến quá sớm, bất luận là chỗ nào cũng thập phần khả nghi, cũng may hai người ở bên nhau như thế này, ngược lại cũng không ai có thể nói ra cái gì không đúng.
Trầm mặc một lát, sắc mặt Cố Nhàn Ảnh vẫn như thường nói: "Đệ tử Bạch Vũ Kiếm Tông chúng ta sẽ có tiết học buổi sáng, cho nên phải dậy sớm chút, ta dẫn ngươi đi xem? ”Hoa Ly thành công bị "lớp học buổi sáng" trong lời của Cố Nhàn Ảnh hấp dẫn, gật đầu vịn mép giường chậm rãi bước xuống đất.
Trải qua lần thăm dò hôm qua, Hoa Ly hiện giờ cuối cùng cũng có thể đi lại, chỉ là vẫn như cũ không cách nào quen sử dụng hai chân.
Động tác đi đường của y cực chậm, bước chân yếu ớt, cho dù là có Cố Nhàn Ảnh đi bên cạnh đỡ thì cước bộ vẫn bất ổn như cũ, chỉ là không bị té ngã.
Cố Nhàn Ảnh kiên nhẫn đi cùng y, đi ra khỏi rừng hoa lê, đi về phía Kiếm Các, nàng không cảm thấy hành động chậm chạp như vậy có vấn đề gì, nàng chỉ lo lắng thể lực của Hoa Ly.
Mà Hoa Ly lại chuyên chú học cách đi bộ, đôi mắt sáng ngời rạng rỡ, giống như là chuyện gì rất vui vẻ.
Cố Nhàn Ảnh không cảm nhận được niềm vui của Hoa Ly đối với việc học bước đi, nhưng lại có thể cảm nhận được niềm vui khi xem mỹ nhân, cũng vui vẻ theo Hoa Ly, hai người cùng nhau đi dạo một lúc, rốt cục cũng đến ngoài cửa Kiếm Các.
Sắc trời đã sáng lên, không sai biệt lắm, Cố Nhàn Ảnh nói có tiết học buổi sáng kỳ thật cũng không sai, nàng vốn phụ trách quản giáo vài tên đệ tử, hiện giờ đám đệ tử này cũng đã sớm chờ ở giữa Kiếm Các.
Thời điểm Cố Nhàn Ảnh đỡ Hoa Ly tiến vào Kiếm Các, các đệ tử trong Kiếm Các ầm ĩ trong chốc lát đều an tĩnh lại.
Tầm mắt mọi người không hẹn mà cùng lướt qua Cố Nhàn Ảnh, đặt ở trên người Hoa Ly.
Hoa Ly chịu mấy ánh mắt nhìn vào, nhất thời đỏ mặt, cơ hồ là theo bản năng dịch về phía Cố Nhàn Ảnh.
"! " Cố Nhàn Ảnh đối với nguyên nhân lần này y đỏ mặt rất là không hài lòng.
"Ở chỗ này chờ ta một chút.
" Nàng ở bên tai Hoa Ly thấp giọng nói một câu, tiếp theo tầm mắt từ trong đám người đảo qua một vòng, dùng vẻ mặt cao thâm khó lường, khó phân biệt được hỉ nộ ái ố đã thành công dọa được đám đệ tử sợ tới mức nhanh chóng cúi đầu đi.
Đối với Cố Nhàn Ảnh mà nói điều này không thể đơn giản hơn, đệ tử trẻ tuổi của Bạch Vũ Kiếm Tông đều là gối đầu thêu hoa, không có mấy người chân chính chịu đựng được.
Tiếp theo, nàng từ tủ sách Kiếm Các tìm ra mấy cuốn sách đưa cho mọi người, sau đó bảo đám đệ tử sao chép, lúc này mới trở lại bên cạnh Hoa Ly, dẫn y đi và nói: "Chúng ta đi thôi.
”Hoa Ly bình tĩnh nhìn Cố Nhàn Ảnh, gật gật đầu.
Mang theo Hoa Ly rời khỏi Kiếm Các, Cố Nhàn Ảnh thuận miệng nói: "Trong Kiếm Các đều là đệ tử trẻ tuổi của Bạch Vũ Kiếm Tông, vừa rồi nằm sấp trên bàn ngủ chính là đại đệ tử Hạ Uẩn, đứng ở bên cửa sổ là nhị đệ tử Diệp Ca, còn có hai người náo loạn vui nhất chính là tam đệ tử Trầm Ngọc Sơn cùng tứ đệ t ử Cung Nguy, cô nương duy nhất là tiểu sư muội Tiết Tiêu Vũ, đều là những tiểu tử rất thú vị.
”Hai người đi cách Kiếm Các rất xa, Hoa Ly mới do dự hỏi: "Vừa rồi vì sao bọn họ lại nhìn ta như vậy? ”Cố Nhàn Ảnh dừng bước, vẻ mặt thoáng chốc trở nên phức tạp.
Nếu muốn nói về nguyên nhân, thì nguồn gốc của nó cũng khá dài, Hoa Ly đại khái không biết sự tồn tại của y sớm đã thành truyền thuyết bên trong Bạch Vũ Kiếm Tông.
Mọi người trên dưới Bạch Vũ Kiếm Tông có thể không biết chưởng môn, không biết thái sư thúc tổ như nàng, nhưng nhất định sẽ biết Thanh Vụ Động, biết đến Hoa Ly ngủ say trong Thanh Vụ Động.
Cố Nhàn Ảnh biết đám tiểu tử kia thường xuyên lẻn vào Thanh Vụ động, hiện giờ người bên trong Thanh Vụ Động tỉnh lại, cứ như vậy sống sờ sờ đứng ở trước mặt bọn họ, nếu bọn họ không tò mò đó mới là chuyện lạ.
Huống hồ với gương mặt Hoa Ly, cho dù là ai nhìn cũng phải nhìn chằm chằm hai lần.
.