Ta Có Dược A!

Chương 159




Edit: Cám

Công Nghi Minh Hà tâm động.

Nàng là nữ tử không sai, nhưng ai nói nữ tử không có dã tâm, không muốn tiến lên về trước?

Trên thế giới này, nữ Võ giả cũng không ít, chỉ bởi vì thân thể hạn chế, ban đầu muốn nhập môn luyện võ rất là gian nan, sau khi nhập môn, cũng phải tất cả nữ đệ tử đều có thể chịu đựng được tu luyện buồn tẻ cùng đau đớn kia, hơn nữa có rất nhiều nữ tử bị ái tình mê hoặc, lại không đủ tài nguyên tu luyện, nên bỏ dở nửa chừng..... Đây cũng là nguyên nhân vì sao thành tựu nữ tử lại kém nam tử.

Nếu để Cố Tá biết được suy nghĩ của Công Nghi Minh Hà, nhất định sẽ phun tào: Còn không phải nữ đệ tử tương đối mẫn cảm đó sao? Về mặt tình cảm trưởng thành trương đối sớm, lại thêm tác dụng của hormone, không cẩn thận liền sẽ bỏ qua thời kì tốt nhất để tu luyện. Nam hài tử tuy cũng xúc động, nhưng mặt tình cảm chậm phát triển, nên chỉ có thể phát tiết trên việc rèn luyện, còn không tự chủ được thân thể mình thì có trưởng bối quản, cũng ít khi bị tình cảm ảnh hưởng đến ý chí tu luyện ––– hơn nữa nam hài tử được giảng dạy nối dõi tông đường tam thê tứ thiếp gì đó, đều làm cho bọn họ trở thành người có dục vọng nhiều cảm tình ít, tài nguyên tu luyện phần lớn đều nghiêng về nam hài tử, đương nhiên là chiếm ưu thế rồi.

...... Càng nói càng thấy không công bằng.

Nhưng trong tông môn thì không giống vậy, ở đó không phân biệt nam nữ, bầu không khí toàn là cạnh tranh rèn luyện, tài nguyên đầy đủ, chỉ cần chịu chuyên tâm rèn luyện, cũng không cần cố kỵ tài nguyên.

Cho nên mới nói có rất nhiều nữ Võ giả có thể đem nam Võ giả áp xuống.

Công Nghi Minh Hà cũng không phải loại người nhát gan nhu nhược, nàng vừa rồi còn có chút thấp thỏm lo lắng, hiện tại bị một hồi "ví dụ thực tế" của Cố Tá triệt để thu phục, lúc này mới khôi phục dáng vẻ đáng yêu nhẹ nhàng, cười tủm tỉm nói: "Vậy ta sẽ đi cùng đại ca cùng A Tá ca ca, đại ca cùng A Tá ca ca cũng không được chê ta phiền toái."

Công Nghi Thiên Hành cười nói: "Yên tâm."

Cố Tá có chút ngượng ngùng: "Đương nhiên sẽ không." Tiếp theo lại nhớ ra cái gì đó, từ trong tay áo lấy ra vài bình ngọc, nhét vào tay Công Nghi Minh Hà: "Cầm lấy."

Công Nghi Minh Hà sửng sốt.

Công Nghi Thiên Dương vẫn luôn căng mặt bày ra vẻ nghiêm túc bên cạnh trong mắt cũng hiện lên ý cười –– hắn nhớ trước đó Cố Tá cũng cho hắn một dược bình.

Công Nghi Thiên Hành cười nói: "Minh Hà nhận đi, đan dược A Tá luyện chế, so với Luyện dược sư tầm thường tốt hơn rất nhiều."

Công Nghi Minh Hà nghe xong, mới nhận lấy cất vào.

Cố Tá cho Công Nghi Minh Hà chủ yếu pà cực phẩm Ích Khí Đan cùng Hồi Xuân Đan, bởi vì thực lực nàng còn quá thấp, cho đan dược cao cấp hơn cũng không dùng được, dùng tạm mấy thứ này là đủ rồi. Còn có Trú Nhan Đan rất được nữ tử yêu thích, hắn thật ra cho nàng cũng không ít.

Bên này huynh đệ tỷ muội hữu ái hòa thuận, mọi chuyện cũng đã nói rõ ràng, người trong nhà lòng vừa mang khát khao, cũng có chút sợ hãi. Nhưng khi nhớ tới viễn cảnh Công Nghi Thiên Hành định ra trong tương lai, chút sợ hãi đó rất nhanh liền bị đánh tan.

Công Nghi Thiên Hành thở dài: "Ta cũng hy vọng có thể mang tổ phụ cùng phụ mẫu đến đó, nhưng mà lấy thân phận của các người, lại làm đệ tử kí danh thì không ổn."

Cố Tá cũng hiểu.

Lại nói đệ tử kí danh làm thế nào đi nữa cũng đều thấp hơn một bậc, hắn làm Luyện dược sư, có chút nhân mạch thì còn đỡ, còn con cháu gia tộc, dù là Công Nghi Thiên Dương cùng Công Nghi Minh Hà, nếu chưa thể trở thành đệ tử tông môn chân chính, đều phải bị coi thành tôi tớ, tùy tùng mà tồn tại. Người trẻ tuổi, bị kì thị một chút coi như là tôi luyện, nhưng đổi lại lão nhân trưởng bối bị đối xử như vậy, bọn họ là vãn bối trong lòng có chút bất an.

Cố Tá hiểu điều này, đương nhiên đám người Công Nghi Yên cũng sẽ hiểu.

Gương mặt uy nghiêm của Công Nghi Yên ôn hòa không ít, ngữ khí cũng nhẹ nhàng: "Chúng ta đều là người có tuổi, thời cơ luyện võ tốt nhất đã qua, cho dù đi, cũng không tạo nên được thành tựu lớn lao gì, ngược lại còn trói buộc ngô nhi, tương lai nếu ngô nhi căn cơ càng sâu, không ngừng phát triển, có thể che chở chúng ta đã là đủ rồi. Hiện giờ Công Nghi gia vẫn cần chúng ta tọa trấn, hiện tại chính là mượn chút tuổi ngô nhi, giúp Công Nghi gia cắm rễ càng sâu mới là việc tất yếu nhất."

Công Nghi Thiên Hành khẽ gật đầu: "Phải."

Ngay sau đó mọi người liền an bài việc kế tiếp, bắt đầu thương thảo.

Cố Tá một bên lẳng lặng lắng nghe, phát hiện bên trong toàn mấy chuyện lòng vòng quanh co, không khỏi nhìn về phía Công Nghi Minh Hà bên cạnh, dò hỏi: "Thiên Đằng thiếu..... Thiên Đằng sao lại không thấy bóng dáng đâu nhỉ?"

Đứa trẻ mới ba bốn tuổi thôi, cư nhiên lại không xuất hiện.

Công Nghi Minh Hà thấy hắn hỏi, mắt hạnh cong cong: "Thiên Đằng gần đây bắt đầu tôi thể, giấc ngủ hơi dài, hiện tại còn ngủ trong mật thất đó. Hiện giờ gia tộc có rất nhiều đan dược, có thể để hắn hảo hảo tôi luyện căn cơ, tư chất hắn về sau, nhất định so với ta cùng nhị ca sẽ càng mạnh hơn."

Cố Tá sáng tỏ, nghĩ nghĩ nói: "Thiên Đằng nhất định sẽ rất mạnh."

Để hắn tìm thử xem, có loại phương thuốc nào có thể đánh thức căn cơ tiều hài nhi hữu dụng nhất.

Lúc sau, chờ tộc nhân Công Nghi thương nghị tới không sai biệt lắm, mọi người cũng đều cơm no rượu say, Công Nghi Yên liền công bố biện pháp Công Nghi Thiên Hành đưa ra, chúng tộc nhân đem người muốn đề cử tiến vào tông môn báo tên lên, để bọn họ tiến hành sàng lọc chọn lựa, cuối cùng dùng giá trị vũ lực cùng năng lực thích ưng định ra danh ngạch.

Cố Tá đi theo Công Nghi Thiên Hành về viện trong tổ trạch, nơi này vẫn còn giữ nguyên như cũ, có người canh giữ, không để người khác tùy tiện đi vào.

Đêm dài, Cố Tá nghĩ liền làm, dứt khoát trong trí nhớ lục tìm phương thuốc.

Bất quá, mấy cái sách đạo cụ trước bay không làm Cố Tá thất vọng ––– chúng nó tựa hồ giống như bách khoa toàn thư chứa đựng tất cả tri thức mà Luyện dược sư Nhân cấp cần có.

Không bao lâu, Cố Tá liền lấy ra.

Công Nghi Thiên Hành vốn khoanh chân đả tọa, lại phát hiện Cố Tá đầu tiên là nhăn mày không biết đang nghĩ gì, sau hai mắt lại sáng long lanh, không khỏi bật cười: "A Tá, làm sao vậy?"

Cố Tá như phản xạ có điều kiện, trả lời ngay: "Đại ca! Ta tìm được phương thuốc rồi!"

Công Nghi Thiên Hành nghiêng đầu: "Cái gì phương thuốc?"

Cố Tá mới nhớ chuyện này còn chưa nói cho đại ca biết, liền đem suy nghĩ mình nói ra một lần, nhanh chóng đáp: "Ta tìm được một loại "Hổ bào đan canh" thích hợp nhất, chỉ cần gom đủ dược liệu luyện chế thành đan dược, liền có thể sử dụng."

Công Nghi Thiên Hành hơi cong môi, có chút hứng thú: "Nga?"

Cố Tá như cũ không che giấu: "Loại đan canh này vừa là đan dược cũng là dược thủy, chỉ cần đem đan dược trước đó luyện chế được cho vào nước sôi, nó sẽ lập tức hòa tan, hình thành dược thủy, sau khi làm lạnh dược thủy, mặt ngoài sẽ ngưng kết thành một tầng da màu xám, đem lớp ngoài đó lấy ra, dược thủy còn lại, có thể đưa cho Thiên Đằng sử dụng."

Công Nghi Thiên Hành gật gật đầu: "Thuộc tính dược thủy, đối với thân thể không ảnh hưởng gì chứ?"

Cố Tá đắc ý nói: "Đại ca ngươi có điều không biết, loại dược thủy này tuy không phải tốt nhất đối với hài đồng vỡ lòng, nhưng là thích hợp nhất tiện lợi nhất, chỉ cần muốn cho hài đồng dùng, vô luận thuộc tình gì cũng không có vấn đề."

Hài đồng trong thiên hạ, cho dù tập võ từ bé, cũng không có khả năng ở tuổi nhỏ này có thể tạo ra chân khí, dù có là kì tài thiên tư ngút trời tạo thành chân khí, cũng không có khả năng nhanh như vậy biết được thuộc tính chính mình –– trừ phi là cái loại thể chất phi thường đặc thù, trời sinh cùng những người khác không giống nhau, mới có thể tạo nên chuyện vi diệu đó.

Nhưng Công Nghi Thiên Đằng cũng không phải loại thể chất đặc thù, vì thế, loại dầu cao tựa như dược thủy trung tính có giá vạn kim này chính là tốt nhất.

Cố Tá cảm thấy, người năm đó luyện chế ra loại đan canh này, khẳng định là thiên tài Luyện dược sư!

Công Nghi Thiên Hành sau khi nghe xong, duỗi tay đem khuôn mặt phiếm hồng của Cố Tá kéo qua, xoa xoa tóc hắn, khen hắn: "A Tá suy nghĩ, luôn là tốt nhất."

Cố Tá mặt tức khắc bạo hồng!

Vừa rồi không cảm thấy, hiện tại mới nhận ra bản thân mình có chút khoe khoang nha!

Công Nghi Thiên Hành nhìn dáng vẻ này của hắn, nhịn không được cười ra tiếng: "A Tá tự tin như vậy rất tốt."

Cố Tá nghèn nghẹn, cũng lộ ra tươi cười: "Vậy, đại ca giúp ta chuẩn bị dược liệu nha?"

Công Nghi Thiên Hành mỉm cười: "Được, chuẩn bị đầy đủ dược liệu cho đệ nha." Y lại nói: "Nguyên bản nên là ta phải chuẩn bị dược liệu cho đệ mà."

Cố Tá chớp chớp mắt.

Công Nghi Thiên Hành cười nói: "Thiên Đằng là ấu tệ ta."

Cố Tá gật gật đầu.

Công Nghi Thiên Hành bổ sung nói: "Đệ là tiểu Luyện dược sư của ta."

Cố Tá không biết vì sao, trong lòng lại có chút nóng nóng lên.

Ngày hôm sau, Công Nghi Thiên Hành liền triệu tập thủ hạ Thiên Long Vệ của mình.

Dù y đã rời đi một đoạn thời gian, nhưng Thiên Long Vệ vẫn trung thành trước sau như một, lúc này vừa nghe triệu tập, sôi nổi kéo đến, trong sân chật ních một mảnh người quỳ.

Công Nghi Thiên Hành đứng đó, thoạt nhìn bình thản thong dong, lại làm người ta cảm giác được uy nghi không dám đến gần, "Long Tam, Long Tứ, Long Ngũ, Long Lục, Long Thất."

Năm người tiến lên một bước, lại quỳ: "Có, công tử!."

Công Nghi Thiên Hành nói: "Lần này các ngươi theo ta cùng đi."

Năm người không chút do dự: "Tuân mệnh!"

Trường hợp này Cố Tá đã thấy rất nhiều, trước sau vẫn như một, Thiên Long Vệ như tử sĩ trung thành, đại ca hắn như giai cấp áp bách..... Bậy bậy bậy, là bọn họ trung thành như với đế vương mới đúng.

Hơn nữa, mỗi một lần hắn đều không khỏi líu lưỡi.

Bất quá vì thế Cố Tá mới cảm thấy, khó trách đại ca hắn đối với Thiên Long Vệ nhớ mãi không quên, muốn đưa toàn bộ bọn họ đi theo ––– nếu là hắn, thuộc hạ trung thành như vậy còn không cần, dạy dỗ đào tạo người mới làm chi! Người cũ bao giờ cũng tốt hơn! Dù là nô lệ bị khống chế, vẫn còn kém xa Thiên Long Vệ.

Nhóm Thiên Long Vệ còn lại biết chính mình lần thứ hai bị bỏ lại, không khỏi có chút ảo não. Ngược lại là mấy người Long Tam đến Long Thất, mặc dù biểu tình nghiêm túc, nhưng quanh thân đều tràn đầy hương vị vui sướng.

Công Nghi Thiên Hành trấn an nói: "Chờ ta địa vị càng cao, đều đem tất cả các ngươi theo làm phụ tá đắc lực của ta, các ngươi hiện giờ chỉ cần tu luyện cho tốt, nhanh chóng đạt thành Ngưng Mạch tam trọng đỉnh mới là mấu chốt."

Cố Tá đột nhiên minh bạch!

Ngưng Mạch tam trọng đỉnh! Chẳng lã nói –––

Sau đó, Công Nghi Thiên Hành nói tiếp: "Ta có một loại Tiên Thiên Đan, có thể giúp Võ giả Ngưng Mạch tam trọng đỉnh đột phá Tiên Thiên cảnh, chỉ là phương pháp luyện chế đặc thù, một khi ăn vào, ngược lại sẽ đối với ta khăng khăng một mực, không thể rời bỏ, cơ hồ bị ta khống chế. Các ngươi trung tâm ta hiểu rõ, ta cũng không miễn cưỡng các ngươi, nếu không muốn dùng đan này, cũng sẽ vẫn là thuộc hạ của ta, ta cũng sẽ thập phần coi trọng, cũng sẽ không đối với các ngươi có điều hiềm khích. Các ngươi nên suy nghĩ cho kỹ rồi quyết định."

Quả nhiên!

Cố Tá lén lút nghĩ: Cho nên là nói đại ca lại muốn lấy máu luyện đan? Đại ca đúng là tên đại lừa bịp! Đúng rồi, y sẽ không thật sự trách tội Thiên Long Vệ, nhưng đây rõ ràng là muốn khảo nghiệm người ta! Thiên Long Vệ không muốn ăn Tiên Thiên Đan chính là độ trung thành không đủ đỉnh điểm, đại ca khẳng định vẫn sẽ dùng, nhưng tuyệt đối sẽ không để đối phương tiến vào trung tâm. Hơn nữa đại ca hoàn toàn không đem dị trạng sau khi ăn Tiên Thiên Đan nói ra! Loại chuyện nhiều thêm một bộ Cốt Châu này, cũng không thể tùy tiện nói cho người ngoài a...

Sau đó, Cố Tá liền nhìn chằm chằm Thiên Long Vệ, muốn biết rốt cuộc bọn họ suy nghĩ thế nào, hắn đồng thời phóng xuất tinh thần lực, nháy mắt liền thu hết biểu tình của mọi người –– bao gồm chi tiết nhỏ nhất, hết thảy đều thu vào mắt.

Hắn cũng muốn giúp đại ca hảo hảo chọn lựa a! Đây là chuyện liên quan đến an toàn tánh mạng của hai người bọn họ đó!

Kết quả, có chút ngoài dự đoán của Cố Tá.

Cư nhiên, có lí nào một cái Thiên Long Vệ không cam lòng cũng không có chứ?

Cư nhiên, tất cả đều mặt đầy cuồng nhiệt mừng rỡ như điên?

Khoa học một chút đi có được không!

Cho nên nói, Cố Tá mặc dù đánh giá rất cao lòng trung thành của Thiên Long Vệ, kỳ thật cũng không ngờ bọn họ trung thành tới mức này.

Năng lực tẩy não của Công Nghi gia, đúng là tuyệt.... Đương nhiên, riêng mị lực của đại hắn, cũng là nhân tố to lớn quyết định bên trong!

Lúc này, giọng nói trầm thấp truyền vào đầu Cố Tá: A Tá, thế nào?

Cố Tá giật mình, sau lại minh bạch đại ca biết việc mình đang làm, liền ho nhẹ một tiếng: Tất cả bọn họ đối với đại ca đều là cực kì trung thành....

Công Nghi Thiên Hành cười nhẹ một tiếng: Không hổ là Thiên Long Vệ của ta.

Ct:........

Bên kia, Thiên Long Vệ phát ra tiếng gầm nhẹ: "Thề sống chết đi theo công tử!"

Công Nghi Thiên Hành vừa lòng mà nói: "Rất tốt, từ Long Bát về sau có mười ba vị Võ giả Ngưng Mạch tam trọng, các ngươi đều có thể dùng thử đan dược, trước hết đột phá Tiên Thiên cảnh, thay ta thống lĩnh Thiên Long Vệ, chờ ta lần sau trở về. Tiên Thiên Đan ta sẽ phân phát cho mười ba người này, phàm là về sau lại có ai đến Ngưng Mạch tam trọng đỉnh, liền có thể lĩnh một viên Tiên Thiên Đan, trở thành tâm phúc trung thành nhất của ta."

Thiên Long Vệ nghe vậy, càng thêm bộc trực: "Vâng, công tử!"

Cố Tá hoảng hốt, cảm giác phảng phất như nhìn thấy được hai trăm cái Long Nhất Long Nhị, nếu đại ca nhà mình đều muốn dựa theo cách này bồi dưỡng bọn họ, chờ đến tương lai.... Hắn nghĩ thôi đã run lập cập rồi.

Bọn họ sẽ trở thành một cổ lực lượng cường đại đáng sợ!

Công Nghi Thiên Hành nắm bọn họ trong tay, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!

Sau đó, nhóm Thiên Long Vệ tạm thời lui ra, Công Nghi Thiên Hành không chút tiếc rẻ cắt tay lấy máu, đứng đầy cả một hồ lô to, lại nuốt một mớ Tham Tuyết Đan, bổ sung lại máu của mình.

Cố Tá nhìn mà xụ mặt, bởi vì máu thiên đố thân thể thần kì, bởi vì "sự nghiệp" đại ca, hắn cũng không thể ngăn cản, tâm cũng nhoi nhói đây này.

Rất vất vả thu đủ phân lượng, Cố Tá vội vàng hét lên một tiếng: "Dừng lại!"

Công Nghi Thiên Hành kịp thời thu tay.

Y giờ phút này sắc mặt tái nhợt, bởi vì Tham Tuyết Đan, trong vẻ tái nhợt lại mang theo tia huyết sắc, làm cho dung mạo y hiện lên loại mỹ lệ quỷ dị khó nói.

Công Nghi Thiên Hành nghiêng đầu: "A Tá?"

Cố Tá nhìn miệng vết thương đầy máu kia, lại nhét vào miệng Công Nghi Thiên Hành một viên Lưu Xuân Đan, sau đó cầm lấy hồ lô, không thèm quay đầu mà chạy tới luyện dược phòng: "....... Ta đi luyện đan."

Công Nghi Thiên Hành nhìn miệng vết thương trên cổ tay dùng tốc độ mắt thường có thể thấy mà khép lại, nhẹ giọng cười: "Chút vết thương này, lại dùng cực phẩm Lưu Xuân Đan, thật là....."

Lại không nói tiếp ra lời.

Chỉ vì đây là tâm ý của tiểu Luyện dược sư của y.

Hai người ở Công Nghi gia vài ngày, trong khi mỗi ngày Công Nghi Thiên Hành đều phải ăn một lượng lớn cực phẩm Hợp Khí Đan, để Cốt Châu đang khát khô không ngừng cắn nuốt dược lực, chuyển hóa thành chân khí, đả thông huyệt khiếu Thiên Cương; còn Cố Tá mỗi ngày luyện đan không kể ngày đêm, chủ yếu là Tiên Thiên Đan cùng hổ bào đan canh, sau chính là Hợp Khí Đan. Bởi vì nhóm Thiên Long Vệ cực kì trung thành, toàn bộ Công Nghi gia cũng mở đường cho Công Nghi Thiên Hành, cho nên dược liệu không ngừng cuồn cuộn kéo tới, đều gom hết vào luyện dược phòng của Cố Tá.

Rất nhanh, số đan dược này đó cũng gần chuẩn bị xong.

Cùng lúc đó, hoàng thất phát thiệp mời.

Công Nghi Thiên Hành nhìn tờ thiệp mời, biểu tình bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm, làm người nhìn không rõ cảm xúc.

Thiệp mời là Tịnh Kiên Vương Thương Hạc tự mình đưa tới, cho Công Nghi Thiên Hành mười phần mười mặt mũi, hơn nữa nội dung là Thương Vân Đế tự mình viết, chính là hy vọng Công Nghi Thiên Hành có thể đến dự tiệc, cùng hội đàm.

Trầm ngâm hồi lâu, Công Nghi Thiên Hành đi, qua nửa ngày, liền thuận lợi trở về.

Cố Tá vừa luyện chế xong một đống đan dược, lập tức tiến lên: "Đại ca, thế nào? Hoàng thất tìm đại ca, có chuyện gì?"

Công Nghi Thiên Hành nhẹ nhàng gõ trán hắn, cười nói: "Không có việc gì, bất quá dò hỏi một chút tình hình trong tông môn thôi. Hiện giờ bọn họ đối với ta, tự nhiên là coi trọng mà dè chừng, cực kì cẩn thận."

Cố Tá đương nhiên cũng biết hẳn là sẽ không có gì nguy hiểm, biết thì biết, lo thì lo thôi, cho nên hắn lại hỏi: "Vậy?"

Công Nghi Thiên Hành bổ sung: "Mấy gia chủ đại thế gia khác cũng tới, bọn họ đều muốn biết tình hình đệ tử trong nhà mình, ta cũng biết gì nói đó, liền xong. Ta lần này nể mặt hoàng thất, bệ hạ ban thưởng ngàn vạn kim phiếu, cũng coi như có tâm."

Cố Tá 囧, này coi như là phí đại ca lên sân khấu? Giống như cũng không phải quá tiện nghi.... Không không không đúng, phí đại ca lên sân khấu vẫn còn hơi thấp đó! Chờ sau này thực lực đại ca càng mạnh hơn, mặc kệ là đi đâu, nhất định cũng sẽ có một khối người tung hô chào đón, thậm chí còn dâng lên không ít tài vật đâu.

Nghĩ tới đây, hắn vẫy vẫy đầu, cảm thấy não bổ không phải thói quen tốt.

Đại ca nhà hắn, cũng không phải là sơn đại vương....

Công Nghi Thiên Hành thấy Cố Tá không hỏi nữa, mà ánh mắt hắn chắc lại phiêu vào cõi thần tiên rồi, bèn duỗi tay nhéo nhéo mặt hắn, xoay người cười cười đi vào nhà.

Cố Tá bị véo liền hoàn hồn, cũng lạch bà lạch bạch chạy một mạch theo vào: "Đại ca, chỉ có tí xíu việc này thôi ư? Không còn gì khác?"

Công Nghi Thiên Hành đáp: "Ngoài ra, ta còn dò hỏi bệ hạ trong đế quốc gần đây có chuyện quan trọng nào phát sinh hay không."

Cố Tá: "Bệ hạ nói sao?"

Công Nghi Thiên Hành nói: "Tàng Long sơn có một tòa cô phong trước đó không bao lâu bị sấm sét bổ ra, bên trong phát ra viêm lưu cuồn cuộn, lan tràn tứ phương, đả thương vô số người, đem trăm dặm gần đó hóa thành tử địa. Từ đó về sau Tàng Long sơn cũng biến thành một ngọn núi lửa, rất nhiều Võ giả đều không thể đến gần, thậm chí vô ý, liền bị viêm khí làm bỏng cháy, hóa thành tro bụi. Bất quá, chỗ đó cũng bộc phát ra rất nhiều khoáng thạch trân quý cùng dược liệu, có không ít Võ giả đến đó thám hiểm tầm bảo, chỗ đó tuy là nguy hiểm, nhưng cũng coi như là kì ngộ để rèn luyện."

Núi lửa bừng nổ? Bùng nổ xong còn thiêu đốt? Cố Tá kinh dị, lập tức hỏi ngay: "Đại ca hỏi cái này, có phải có tính toán gì hay không?"

Công Nghi Thiên Hành cười: "Chờ sau khi chọn ra được một số con cháu ưu tú, liền mang bọn họ đến đó, coi đó là vòng khảo nghiệm cuối cùng."

Cố Tá sáng tỏ: "Sức chiến đấu cùng khả năng thích ứng, đúng không?"

Công Nghi Thiên Hành thoáng gật đầu: "Mặc khác, đối với A Tá, cũng có chỗ hữu dụng."

Cố Tá 囧.

Kế đó hắn cũng nhớ ra nhiệm vụ trường kì không trừng phạt kia.

Bảo hắn thu thập vài loại dị hỏa, ý đại ca có phải là nói tới núi lửa phun trào kia, vừa lúc hắn cũng đang muốn tìm dị hỏa?

Công Nghi Thiên Hành khẳng định suy đoán hắn: "Không tồi, sấm sét giáng xuống bổ ra cô phong, việc này thường có, bổ ra có liệt hỏa bỏng cháy, việc này cũng thường có. Nhưng liệt hỏa lao nhanh, núi lửa không tắt, còn có thể biến thành một nơi rèn luyện, liền không thường có. Nhưng ngẫm lại, nếu trong lòng cô phong kia là nơi chứa đựng địa hỏa, như vậy cũng không có gì kì quái."

Cố Tá nhớ tới quyển « Thế giới địa hỏa đại quan », cái gọi là dị hỏa, chính là một loại lực lượng kì dị có tính hỏa, phần lớn dị hỏa đều từ địa mạch mà ra, dị hỏa như vậy chiếm phần lớn chủng loại, nên được gọi là địa hỏa. Cô phong dựng nối từ mặt đất, tiếp xúc địa khí, dù hình dáng cao kì thật vẫn thuộc về địa mạch, đương nhiên cũng có thể sinh ra địa hỏa. Lửa kia không tắt, nếu là do dị hỏa bên dưới cuồn cuộn không ngừng, cũng không kì quái a......

Chỉ là, Cố Tá tâm tình có chút vi diệu.

Vận khí này có phải quá tốt rồi không? Không nói đến có thể thu phục địa hỏa này hay không, chỉ nói hắn theo đại ca về nhà thăm người thân một chuyến lại có được tin tức địa hỏa, vậy cũng quá "Hồng phúc tề thiên" đi.

Bất quá cũng không quan trọng.

Quan trọng nhất là.... Lúc này hắn đi cùng đại ca mang theo con cháu Công Nghi gia đến chỗ kia, trước nay đều làm tùy tùng bây giờ đột nhiên tiến lên dẫn đầu, cảm giác thật sự....rất kì lạ.

______________________________

Cám: "!!!"