Ta Có Dược A!

Chương 153




Edit: Cám

Cảm thán xong, vấn đề liền tới.

Cố Tá nghẹo đầu: "Đại ca, chúng ta làm sao chuyển trở về?"

Công Nghi Thiên Hành tay đặt trên vai hắn: "Trước làm cái lồng sắt lớn, lại gọi một số hoang cầm đến là được."

Cố Tá hiểu, không cần chuyển a. Sau đó lại hỏi: "Lòng sắt kim hiện tại làm sao? Ở đây làm sao?"

Công Nghi Thiên Hành bật cười: "Tất nhiên là đã sớm làm xong rồi."

Cái gọi là "trước làm", là nói trước khi xuất phát đã làm, chuẩn bị thỏa đáng xong rồi mới đi.

Cố Tá: "..... Nga." Hắn dừng một chút, lại hỏi: "Bất quá, đại ca trước đó sao không bỏ vào luôn đi, phải chờ tới hiện tại? Nếu hoang lang tỉnh lại đào tẩu thì làm sao bây giờ?"

Công Nghi Thiên Hành nói: "Nếu trước đó nhốt lại, nếu để người khác tìm thấy, đem lồng sắt dọn đi luôn, chẳng phải càng thêm dễ dàng hay sao. Hơn nữa, ta đối với Thú Mê Vụ A Tá luyện chế cực kì tin tưởng, hay là A Tá không tin chính mình?"

Cố Tá phồng má: "Đương nhiên.... Cũng có."

Công Nghi Thiên Hành cười cười, sau khi đến cửa động, đem lòng sắt thả ra.

Trong phút chốc, một cái lồng sắt lớn xuất hiện bên cạnh cửa động, cửa ước chừng có thể chứa hai con hoang lang đồng thời tiến vào.

Đám người Long Nhất bắt đầu động thủ, đem hoang lang hôn mê ôm tới, đem tất cả đều chứa trong lồng sắt. Không bao lâu, lồng sắt đã bị chất đầy.

Cố Tá nhìn bọn họ bận rộn, lại chạy theo Công Nghi Thiên Hành ra ngoài: "Vậy còn hoang cầm?"

Công Nghi Thiên Hành cười, hướng lên không trung phát ra tiếng hô lớn, xa xưa lâu dài.

Ngay sau đó, trên không trung vang lên tiếng đập cánh rào rào, có khoảng 12 - 13 con hoang điêu từ trên không bay tới.

Hoang cầm này hình thể rất lớn, móng vuốt khổng lồ, bất luận là năng lực xé rách đồ vật hay vận chuyển đều cực mạnh, rất thích hợp với yêu cầu của bọn họ.

Cố Tá thở dài.

Đáng tiếc hoang cầm hắn thuê bởi vì sợ hãi linh cấp hoang thú mà đã trốn về tông môn, nếu không hiện tại bọn họ lại có nhiều thêm một con vận chuyển rồi.

Hàng hóa rất nhanh được chất lên xong, Công Nghi Thiên Hành phát ra âm thanh điều khiển, nhóm hoang cầm kia liền bay tới, dùng hai móng vuốt bắt lấy song sắt phía trên lồng sắt.

Giờ phút này, Long Nhất nhảy lên lưng hoang cầm dẫn đầu, dẫn dắt hướng đi.

Sau đó, xung quanh cuồn cuộn nổi gió, những con hoang cầm còn lại lần lượt cất cánh, mà lồng sắt phát ra âm kẽo kẹt kẽo kẹt, cũng bay lên khỏi mặt đất.

Cuối cùng, chỉ còn lại mấy con hoang hùng đã được Công Nghi Thiên Hành thuần phục.

Công Nghi Thiên Hành hỏi: "A Tá, cùng ta cưỡi có được không?"

Khi nói còn cúi đầu nhìn Cố Tá, ánh mắt mang theo ý cười.

Cố Tá nhéo nhéo ngón tay: "Hảo!"

Kỳ thật, hắn đối với cưỡi gấu cũng rất có hứng thú a, chỉ là lo lắng lúc cưỡi chính mình không đủ lực. Hiện tại đại ca nhà mình có thể nhìn thấy khát vọng bí mật nhỏ nhoi đó, hắn cũng có chút thẹn thùng a.

Nhưng, trong lòng rất cao hứng đó.

Ngay sau đó, Công Nghi Thiên Hành kéo lấy Cố Tá, đem hắn thả trên lưng hoang hùng dẫn đầu, Cố Tá lảo đảo một cái, cảm thấy thịt phía dưới chấn động, cảm giác đặc biệt mới mẻ nha.

Những cấp dưới còn lại, cũng sôi nổi cưỡi gấu.

Lúc này, trên trời cao hoang cầm cất cánh, dưới đất hoang hùng đạp đất mà đi, đoàn người mang theo khí thế cuồn cuộn tiến vào tông môn.

Trong một tòa sơn phủ tinh xảo, thanh niên ngồi trên cao nhìn người phía dưới, chậm rãi mở miệng: "Tôn Lang, nghe nói gần đây ngươi vì muốn gây phiền toái cho một người, đã huy động không ít người?"

Thanh niên gầy ở dưới nghe xong, thân thể run run lên: "Lục, Lục sư huynh, ta ta ta.... "Hắn khẩn trương, cũng không dám lại nói dối: "Vâng, đúng vậy."

Nếu Cố Tá ở đây, có thể nhận ra, hai người này hắn đều đã gặp qua a.

— — Lục Cửu Tư, cùng với một Luyện dược sư.

Lục Cửu Tư tay nâng chung trà, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, ngữ khí thong thả ung dung, không rõ cảm xúc: "Vậy a, ngươi vì sao lại muốn tìm hắn gây phiền toái?"

Tôn Lang tâm tư chuyển động cực nhanh, hắn suy nghĩ rất nhiều, nhanh chóng nói: "Lục sư huynh không biết hắn ta kiêu ngạo cỡ nào, rõ ràng không có bao nhiêu năng lực, thế nhưng lại bất kính với người làm sư huynh là ta, trong lời nói đều thập phần xem thường đệ tử Luyện Dược Đường ta, còn nói hắn đi theo người so với các sư huynh trong nội môn còn mạnh hơn rất nhiều, phách lối đến mức không chịu nổi! Ta không nhịn được quát lớn hắn, hắn còn tự mãn với thành tích luyện dược của mình, đối với ta bốn phía trào phúng...."

Lời này có thật có giả, cũng không phải là chín thật một giả, chỉ sợ là chín giả một thật cũng không kém lắm. Bên trong còn thêm mắm thêm muối rất nhiều, mấy chuyện chưa phát sinh cũng được bịa đặt ra. Trong lời nói, tràn ngập châm ngòi.

Lục Cửu Tư nghe, biết trong đó cũng có phần nào giả dối, người trong miệng Tôn Lang hắn cũng đã điều tra qua cùng gặp qua, đúng là hắn đối tượng hắn muốn hợp tác, lại không cảm thấy đối phương sẽ ương ngạnh như vậy — — nếu đổi lại là người từ nhỏ nhận lấy ba ngàn sủng ái Hứa Linh Tụ thì còn có khả năng.

Chỉ là thật hay giả không quan trọng, quan trọng là đối phương đối với người hắn đi theo rất trung thành, chỉ mới gieo một hạt giống dã tâm trong đầu hắn vẫn chưa đủ, nếu có thêm ngoại lực thúc đẩy, hiệu quả sẽ tốt hơn.

Cho nên, Lục Cửu Tư đem chung trà ném ra.

"Keng!"

Âm thanh va chạm thanh thúy vang lên.

Tôn Lang vốn dĩ vui sướng, lúc này đột nhiên câm mồm, rụt cổ: "...... Chính là vậy. Nếu là người nọ chỉ vũ nhục ta thì thôi đi, lại không nên vũ nhục đệ tử Luyện Dược Đường nội môn, ta khó chịu, nên muốn cho hắn ăn chút khổ, để hắn biết Luyện Dược Đường không phải dễ trêu vào."

Luôn mồm vẫn luôn là công tâm, một chút cũng không hề tư lợi bản thân.

Lục Cửu Tư gợi lên khóe miệng, trong mắt lạnh băng: "Nga? Xem ra ngươi là suy nghĩ cho Luyện Dược Đường a."

Tôn Lang nhỏ giọng đáp: "Đúng vậy.... Lục sư huynh."

Lục Cửu Tư cười lạnh: "Vậy tại sao người lại muốn điều động người của Cửu Tư Lâu? Chẳng lẽ Lục mỗ ta cho ngươi quyền lực quá lớn, làm ngươi tự cho là có thể qua mặt ta, trực tiếp ra lệnh thuộc hạ ta?"

Tôn Lang kinh hãi, cơ hồ lập tức quỳ bò dưới đất, đầu đầy mồ hôi: "Không phải không phải! Là ta nhất thời bị ma quỷ mê hoặc, chỉ nghĩ cho hắn ta chút giáo huấn, cho nên nhất thời vọng động! Thỉnh Lục sư huynh tha thứ! Thỉnh Lục sư huynh tha ta! Ta không dám nữa đâu!"

Người khác có lẽ cho rằng Lục Cửu Tư đối nhân phong độ nhẹ nhàng, là một vị sư huynh không thể nào tốt hơn, chỉ là Tôn Lang được Lục Cửu Tư mượn sức, đã gặp qua không ít chuyện, tự nhiên cũng không cho là như vậy. Vừa nhớ tới thủ đoạn Lục Cửu Tư đối đãi với đám người dám đối với hắn bằng mặt không bằng lòng, sau lưng đã ướt đẫm, cảm giác cả người như bị bỏ vào lò nướng vậy!

Lục Cửu Tư bưng lên chung trà khác, uống một ngụm, cũng thu lại khí thế trên người: "Được rồi, đứng lên đi, nhìn ngươi sợ thành cái dạng gì rồi kìa."

Tôn Lang run lẩy bẩy: "Ta ta......."

Lục Cửu Tư bình thản: "Được rồi."

Tôn Lang giật mình, đứng lên.

Lục Cửu Tư nói: "Ngươi nói bao nhiêu là thật, ta cũng không hỏi nhiều, bất quá nếu ngươi đã là thủ hạ của ta, nếu có người cản trở ngươi, ngươi muốn giáo huấn, cũng không có gì đáng trách. Chỉ cần ngươi có thể mau chóng trở nên mạnh mẽ, cho ta đủ hồi báo, dù là ngươi có giết chết một vài tiểu sâu bọ, cũng tính là gì?"

Tôn Lang nghe xong, cảm thấy độ ấm trên người đã trở lại, ngẫm lại lời Lục Cửu Tư nói, trong lòng dâng lên cảm kích, lại có chút đắc ý.

"Chẳng qua người mà ngươi nó, ta cũng đã gặp qua, hắn hiện giờ cùng Hứa Linh Tụ có liên quan, ngươi nếu muốn gây khó xử hắn, cũng không thể làm quá rõ ràng, càng không thể đem người của Cửu Tư lâu ta ra làm mấy chuyện này."

Tôn Lang vừa nghe, đố kỵ tròn lòng tức khắc nhiễm hồng hai mắt: "Vậy thuộc hạ nên làm sao?"

Hắn lúc này càng khó chịu — tiểu tử kia vận khí sao lại tốt như vậy!

Lục Cửu Tư nói: "Ta nơi này chọn ra vài người, ngươi liên hệ với bọn họ, bảo họ ra tay. Còn ngươi, chỉ cần lo phía sau quạt gió thêm củi, cũng không nên bại lộ thân phận — ta đối với ngươi rất coi trọng, chuyện ngươi cần làm, đó là tăng cường bản lĩnh luyện dược của mình, còn chuyện khác cũng muốn tự mình ra tay, thì đúng là quá ngu xuẩn, quá lãng phí thời gian, ngươi có hiểu không?"

Tôn Lang cảm động tới rơi nước mắt: "Thuộc hạ đã hiểu! Đa tạ Lục sư huynh... Không, đa tạ lâu chủ đề điểm!"

Lục Cửu Tư ngữ khí càng thêm ôn hòa: "Được rồi, ngươi lui đi. Không cần nháo ra mạng người, một chút giáo huấn, hả giận liền thôi. Nếu là không thể xuống tay với người nọ, vậy thì ra tay người mà hắn theo đi, lại là đệ tử nội môn, cũng tiện động thủ hơn nhiều. Mà một khi hắn đi theo người không có nanh vuốt, hắn còn có thể có thành tựu gì? Đến lúc đó ngươi muốn đem hắn vo tròn bóp dẹp, đều không phải tùy ý ngươi nhào nắn hay sao?"

Tôn Lang tràn đầy đắc ý, giống như trước mắt là tình cảnh kia, phấn chấn nói: "Lâu chủ nói đúng, thuộc hạ liền đi làm."

Nói xong, Tôn Lang cáo từ Lục Cửu Tư, tinh thần phấn khởi mà rời đi.

Chờ hắn đi rồi, Lục Cửu Tư một mình trong tòa điện trống rỗng, an tĩnh uống trà.

Trong mắt hắn, một mãnh âm trầm.

Tôn Lang tư chất không tồi, chỉ là quá ngu, người ngu như vậy, còn không biết con đường luyện dược có thể tiến được bao xa. Hắn ta muốn đuổi kịp Hứa Linh Tụ căn bản là không có khả năng, đến nổi một người mới tới như Cố Tá, còn có thể được Hứa Linh Tụ coi trọng — Lục Cửu Tư đã tra qua, lấy tuổi này của Cố Tá, một lần biểu hiện ở Dược Các kia có thể nói là kinh diễm. Chờ tương lai hắn lớn lên, dù so ra kém Hứa Linh Tụ, nhưng nhất định là sẽ không kém quá xa.

Như vậy mới có thể san bằng phần nào khoảng cách giữa Lục Cửu Tư hắn và Tịch Dương Vân.

Lúc này để Tôn Lang phái người của Ám Lâu động thủ, người ngoài căn bản sẽ không thể tra đến trên người hắn, dù sự tình bại lộ, cũng có thể đẩy hết lên đầu Tôn Lang. Mà Cố Tá đi theo Công Nghi Thiên Hành sau khi chịu nhiều áp lực, tất nhiên cũng sẽ gặp không ít phiền toái, nếu Công Nghi Thiên Hành có thể giải quyết, thì giá trị của y phải được đánh giá lại, nếu không giải quyết được...... Công Nghi Thiên Hành liên tiếp không bảo hộ được Cố Tá, còn sợ Cố Tá không nảy sinh dã tâm hay sao? Đến lúc đó, chỉ cần hắn ra tay cứu giúp vài lần, lại có mối quan hệ Tịch Dương Vân cùng Hứa Linh Tụ, không sợ Cố Tá không cắn câu.

Nói cho cùng, bất quá cũng chỉ là thiếu niên mới mười mấy tuổi thôi.

...... Tuyệt đối trốn không khỏi bàn tay hắn.

Nghĩ đến đây, Lục Cửu Tư hơi hơi mỉm cười.

Tươi cười hắn, mang theo một tia quỷ dị, còn có một tia.... Nhất định phải đoạt được.

Thị trấn nội môn, hôm nay phá lệ náo nhiệt.

"Vị sư huynh này chờ đã, ngươi chạy vội như vậy là vì cái gì a?"

"Đừng nhiều lời, ta không muốn mất thời gian ở đây đâu!"

"Sư huynh, ai —"

"Mau nhường một chút! Nhường một chút!"

"Chờ.... Vị sư đệ này? Sao ngươi cũng..."

Có người không hiểu chuyện gì, có người bỏ chạy rất mau, đều ào hướng cùng một chỗ mà đi.

Đệ tử nọ tò mò, rốt cuộc cũng tìm được một đồng môn không chạy vội nhưng vẻ mặt cực kì hâm mộ, hỏi xong mới biết được đã xảy ra chuyện gì.

Nguyên lai trời mới vừa sáng liền có một nhóm hoang cầm mang theo lồng sắt đáp xuống một mảnh đất rộng lớn trong thị trấn, mà trong lòng sắt ước chừng có hơn trăm con hoang lang tam cấp trở lên. Trong đó nghe nói có Lang Vương lục cấp! Này thật đúng là kích thích quá đi mà!

Phải biết rằng, trừ phi huyết mạch không đủ mới không thể thăng cấp, nếu trong tộc đàn xuất hiện Lang Vương lục cấp, vậy thuyết minh cho hoang thú đã đủ huyết mạch, nếu dốc lòng bồi dưỡng, hẳn là có thể đạt tới lục cấp. Mà hoang lang lục cấp so với Võ giả Tiên Thiên tam trọng càng mạnh hơn, nếu thu phục, đó chính là đồng bọn chiến đấu không thể tốt hơn, nếu một mình sở hữu một hai con hay thậm chí mười con cũng không tính là gì, hoang lang cũng không phải hoang thú hiếm lạ, trước đó có rất nhiều Võ giả đều có thể tự săn giết, chỉ sợ ở tông dùng điểm cống hiến đổi lấy, như vậy sẽ không có lời. Nhưng chưa từng gặp qua ai bắt sống được cả bầy sói trăm con?

Khó trách nơi này lại náo nhiệt như vậy.

Dù là đệ tử nội môn có người mua không nổi, cũng muốn tới coi một chút.

Đệ tử này rốt cuộc hiểu rõ, hắn trừng trừng hai mắt, lập tức co chân chạy đi, bỏ lại phái sau cuồn cuộn bụi mù — — chẳng vì sao cả, hắn chỉ là cũng muốn coi bầy sói kia thôi.

Hơn nữa, rốt cuộc là thế lực lớn nào, lại có thể bắt nhiều hoang lang như vậy? Bọn họ cũng quá ngu đi, cư nhiên không giữ lại chính mình dùng, còn đem đi bán!  Nhất định phải nhìn xem nhị ngốc tử kia là ai!

Nhưng đệ tử này trăm triệu không nghĩ tới, bắt sống trăm con hoang lang kia không phải thế lực lớn gì, nhiều nhất cũng chỉ được tính như là.... Một số thành viên trông tổ chức thôi.

Cố Tá đi theo phía sau Công Nghi Thiên Hành, nhìn một đám đầu người rậm rạp phía trước.

Bọn họ đem lồng sắt đến đây mới một hai giờ thôi, tốc độ mấy người này có phải quá nhanh rồi hay không? Hay là nói, lực hấp dẫn của hoang lang này quá lớn?

Đặc biệt là, mấy người này có người ăn mặc phục sức giống nhau, hoặc là mang huy chương giống nhau, cho thấy thế lực sau lưng không bình thường, tài sản vậy cũng rất hùng hậu đi.

Ở đó, còn có một gương mặt hơi quen quen.

Mà trên gương mặt hơi quen đó không có vẻ muốn lôi kéo làm quen, chỉ xa xa dùng ánh mắt u oán nhìn bọn họ mà thôi.

Không sai, ánh mắt u oán là của người mập mạp kia.

Cố Tá âm thầm buồn cười, không khỏi truyền âm cho Công Nghi Thiên Hành: Đại ca, Phúc sư huynh ở bên kia kìa...

Công Nghi Thiên Hành biểu tình bất biến, trả lời: Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, đan dược trước kia cho hắn là vì căn cơ chưa vững muốn làm ăn lâu dài. Hoang thú này tuy không phải chỉ làm một lần nhưng hoàn toàn cũng không lâu dài, chỉ có thể tích góp lợi ích cho chúng ta. Mặc khác cũng nên để cho người khác biết đến sự tồn tại của chúng ta.

Cố Tá cái hiểu cái không, nhưng cơ hồ cũng hiểu được đại ca đã có tinh toán trước. Dù sao hắn hiện tại cho người ta cảm giác là Luyện dược sư có chút tiềm lực đi theo Hứa Linh Tụ học tập, hẳn là có thể lộ ra một ít thứ. Nếu cách khác, nếu cứ che giấu mũi nhọn thì trong tông môn sẽ không được coi trọng.

Hắn đem suy nghĩ của mình nói cho Công Nghi Thiên Hành, Công Nghi Thiên Hành cũng là tán đồng: Không tồi, ở ngoại môn thanh danh quá lớn thì không ổn, tại nội môn thanh danh quá yếu cũng không tốt. Không có thanh danh tức là không có người cậy nhờ, đối với chúng ta không có lợi.

Cố Tá gật gật đầu.

Dù sao cũng không thể cứ mua nô lệ mãi...

Sự thật cũng đúng là như vậy.

Tại nội môn cần phải có thực lực nhất định, thành lập thế lực cho riêng mình, mới có thể đứng vững được. Hiện giờ Công Nghi Thiên Hành thoạt nhìn rất hấp tấp, nhưng bởi vì y có nhân mạch nhất định, thực lực chân chính của bản thân lại đạt tới Tiên Thiên lục trọng, kỳ thật không thành vấn đề — — trong tình huống bình thường, đệ tử nội môn nếu đến Tiên Thiên tam trọng, nếu có đủ tài nguyên tu luyện, thường thường cũng đều sẽ mời chào nhân thủ.

Cố Tá cùng Công Nghi Thiên Hành mới "nói" có mấy người, người kéo tới càng lúc càng nhiều.

Đến nổi nhiều thế lực cũng đều kéo tới đây?

Sáng sớm đám người Công Nghi Thiên Hành vừa mới tới đây, liền có một ít đệ tử đến sớm phát hiện ra. Tu luyện đơn độc đương nhiên chỉ là muốn xem náo nhiệt, nhiều nhất cũng chỉ là có chút hứng thú với hoang lang ngũ cấp lục cấp mà thôi, nhưng tin tức lại được truyền rất mau, rất nhanh mấy thế lực khác cũng đuổi tới đây.

Lúc này, bán cho ai đây?

Công Nghi Thiên Hành dù bận rộn nhưng vẫn ung dung chờ.

Không có biện pháp a, y nếu là không chờ, vậy không phải là đắc tội với người ta sao? Dù sao mấy thế lực này nọ cũng chưa có lên tiếng, y ngậm miệng không nói, im lặng là vàng, ngược lại không nên chọc ra nhiễu loạn.

Nhưng là hiện tại, không nói lời nào là không được.

Lớn có nhỏ có, thế lực cảm thấy hứng thú hẳn là đều đến rồi.

Long Nhất Long Nhị, mấy cái nô lệ, tất cả đều đứng chung quanh lồng sắt, Cố Tá lúc này cũng không dám đi theo phía sau Công Nghi Thiên Hành, hắn lui về sau vài bước, đứng gần lồng sắt.

Trong lồng sắt, hoang lang đang không ngừng phát ra gầm gừ — tác dụng của Thú Mê Vụ đã hết, chúng hiện giờ tung tăng nhảy nhót, thậm chí còn không ngừng va chạm lồng sắt, hiện ra năng lực không bình thường.

Công Nghi Thiên Hành chắp tay, trước nói một tiếng: "Nhận được hậu ái của chư vị sư huynh, sư tỷ." Lại nói: "Tại hạ may mắn có được số hoang lang này, chính là cùng tộc cùng loại, nếu là tách ra thật sự có chút không đành lòng. Nơi này có tổng cộng 128 con hoang lang, 1 con lục cấp, 7 con ngũ cấp, tứ cấp 18 con, tam cấp 102 con, lấy giá quy định là 3000 vạn kim cùng 200 điểm cống hiến. Chỉ có thể dùng điểm cống hiến tăng giá."

Giá này, thật là không cao, có thể nói là chiếm được tiện nghi về nhà.

Nhưng bất quá chỉ mới là giá quy định mà thôi, một khi bán đấu giá sẽ không đơn giản là cái giá này thôi đâu.

Công Nghi Thiên Hành không nói lời vô nghĩa, nhóm thế lực cũng rất thưởng thức, chuyện dùng điểm cống hiến đổi lấy mọi người cũng thấy bình thường — dù sao trong nội môn này, điểm cống hiến là mạnh nhất.

Vì thế, âm thanh kêu giá rất nhanh từ bốn phương tám hướng truyền tới.

"250 điểm cống hiến."

"300!"

"320!"

"380 —"

"Ta ra 420!"

Vốn dĩ một con hoang lang tam cấp chỉ cần một vài điểm cống hiến đến đổi mà thôi, tứ cấp cũng chỉ bốn năm điểm. Tính toán hết tổng số hoang lang này, cao nhất cũng chỉ có ba bốn trăm điểm mà thôi.

Nhưng cũng không thể nói như vậy, hoang lang đơn độc dễ tìm, bắt sống một đám sói trưởng thành cùng loại thì vô cùng hiếm lạ. Đặc biệt là sói đầu đàn, sói đực sói cái đều đầy đủ hết, hảo hảo bồi dưỡng còn không biết mạnh thế nào đâu!

Giá cả này, chính là nhắm vào điểm đó.

Cố Tá kinh ngạc phát hiện, trong tông môn, "kẻ có tiền" thật đúng là không ít!

Mới ngắn ngủi không bao lâu, đã tiêu tới 500 điểm cống hiến, hơn nữa còn có xu thế càng lúc càng tăng!

"590!"

"Thiên Phương Các ta ra 650 điểm, còn có ai không có mắt muốn tranh?"

"Chúng ta ra 720!"

"740!"

"1000!"

Rốt cuộc, một đạo giọng nói lãnh khốc vang lên, lập tức ra giá gấp năm lần giá quy định.

Đông đảo thế lực lập tức quay đầu lại, nhìn thấy một vị nữ tử thân xuyên giáp trụ, nàng tướng mạo lãnh diễm, không hề che giấu sát khí trên mặt.

Rất nhiều người đều nhận ra nàng.

Đây là.... Người Minh Nguyệt Các.

Minh Nguyệt Các hiện tại đang dùng Đoạn Thủy Đường liều mạng, bên trong lại có nhiều nữ đệ tử, muốn bầy sói để nâng cao thực lực chính mình, đó là đương nhiên.

Xung quanh nhất thời yên tĩnh, tựa hồ không ai tăng giá.

Các thế lực còn lại hai mặt nhìn nhau, cái giá này không phải bọn họ ra không được, mà là nếu tăng nữa, bọn họ sẽ không có lời. Hơn nữa, ai biết Đoạn Thủy Đường lát nữa có chen dô một chân hay không? Hoang lang có trân quý tới đâu, cũng không đáng để bọn họ nhảy dô vũng nước đục này.

Quả nhiên, kế tiếp một đạo âm thanh vang lên.

"1200 điểm cống hiến!"

___________________________

Cám: "694 huynh đệ, gấp lắm hả?"

694: "Lục mỗ có gấp gì sao?"

Cám: "Gấp lĩnh cơm hộp đó, ngốc muốn chớt! (¬▂¬)"